← Ch.533 | Ch.535 → |
Trịnh Tinh Hồn còn tưởng rằng sư tôn lại nghĩ đến khốn cảnh bị đạo quang diễm kia làm cho luống cuống tay chân, không khỏi thoải mái nói:
- Thứ này cũng không biết có lai lịch gì, không ngờ uy lực lại lớn như vậy.
Lý Vân Đông lắc đầu, thanh âm trầm thấp:
- Long Sĩ Đầu... Đây là Long Sĩ Đầu...
Trịnh Tinh Hồn còn chưa nghe qua từ này, tỏ vẻ kinh ngạc:
- Long Sĩ Đầu? Có ý gì?
- Tiểu tử kia trong quá trình tu luyện không tự chủ được ngẩng đầu huýt sáo, tiếng như long ngâm, đây là Long Sĩ Đầu trong truyền thuyết thượng cổ.
- Nhân tộc chúng ta huyết mạch pha tạp, Nhân tộc thời kỳ thượng cổ tu luyện công pháp khác nhau, có thể thức tỉnh huyết mạch khác nhau trong cơ thể. Huyết mạch Long tộc không thể nghi ngờ là huyết mạch hùng mạnh nhất. Công pháp tu luyện thức tỉnh huyết mạch Long tộc, cửa ải quan trọng nhất chính là Long Sĩ Đầu này. Long Sĩ Đầu ba lần chứng minh công pháp đại thành, trong cơ thể đã có lực Thần Long.
- So với sự yếu ớt của Nhân tộc, Long tộc có ưu thế tiên thiên tuyệt đối. Cho dù là hung thú huyết mạch bình thường pha tạp, phần lớn cũng hùng mạnh hơn Nhân tộc. Thức tỉnh lực Thần Long, tu luyện sẽ nhanh gấp trầm lần so với Nhân tộc, hơn nữa không cần lo lắng tiến độ quá nhanh, đạo tâm bất ổn.
Lý Vân Đông tiếc hận vô hạn:
- Đáng tiếc công pháp tu luyện của Nhân tộc thời kỳ thượng cổ đã sớm thất truyền, không ngờ rằng tiểu tử này lại tu luyện loại công pháp này, hơn nữa còn là công pháp thức tỉnh huyết mạch Long tộc hùng mạnh nhất.
Lão lại có chút nghi hoặc:
- Thế nhưng trong quá trình Long Sĩ Đầu vì sao lại có đạo quang diễm kia? Vì sao ta chưa bao giờ nghe qua chuyện này?
Trịnh Tinh Hồn vô cùng đố kị nói:
- Hừ, phỏng chừng căn bản không phải là công pháp thượng cổ chính tông gì, cho nên mới có tỳ vết như vậy.
Y không biết, sở dĩ xuất hiện một đạo quang diễm đỏ thẫm kia, cũng không phải là công pháp của Vũ La không chính tông, mà là bởi vì Vũ La tu luyện không phải là công pháp bình thường, mà là Tiên quyết đẳng cấp cao hơn nữa.
Hai người đang nói, nhìn thấy Cừu Nhân Hổ đi tới, lập tức ngừng lại.
Cừu Nhân Hổ chú ý tới thái độ mờ ám của hai người này, trong lòng không vui, nhưng ngoài mặt vẫn không đổi sắc:
- Lý tiền bối, tiểu tử này điên rồi.
Ba người cười ha hả, trong lòng ai nấy đều có tính toán riêng.
Người khác không biết Đế Vương Thiết Báo, Cừu Nhân Hổ lại hiểu rất rõ ràng. Mười năm trước trong một lần hung thú công thành, Cừu Nhân Hổ đã từng tổ chức lực lượng hùng mạnh nhất mà mình có được, thiết lập mai phục, muốn nhất cử đánh chết Đế Vương Thiết Báo. Nhưng không ngờ rằng đệ nhất chiến tướng thủ hạ của lão lúc ấy, từ trên cao ba trăm trượng bay xuống, tay cầm pháp bảo nhất phẩm trung Phá Long Đao chém trúng Đế Vương Thiết Báo một đao. Nhưng không thể cắt đứt da của Đế Vương Thiết Báo, chỉ để lại một ngấn trắng mờ nhạt, nháy mắt biến mất.
Sau đó y bị Đế Vương Thiết Báo quét một đuôi vào ngang lưng, cắt làm hai đoạn.
Thân thể Đế Vương Thiết Báo cường hãn tới mức nào, có thể tưởng tượng được.
Đạo quang diễm màu đỏ sẫm của Vũ La có thể đập cho vỡ nát thi thể Đế Vương Thiết Báo, uy lực còn hùng mạnh hơn lần trước gấp mười lần. Cừu Nhân Hổ tới đây vốn là muốn nhắc nhở Lý Vân Đông và Trịnh Tinh Hồn, nhưng thấy hai người đã đề phòng như vậy, cũng không nói nữa.
Buổi tối bị Vũ La làm náo loạn như vậy, kẻ nào ngủ cũng đã thức giấc, kẻ nào tu luyện cũng bị cắt ngang, mọi người không còn lòng dạ nào tiếp tục, những ai có quan hệ tốt bèn tập trung lại tán gẫu giết thời gian.
Nhưng đúng vào lúc này, giữa trời đêm thình lình vang lên một tiếng thú rống thê lương.
Tiếng thú rống nọ mang theo năng lượng hùng mạnh, từ rất xa không biết nơi nào dồn dập kéo tới từng đợt như sóng biển, xuyên qua trời đêm hết sức xa xôi. Thế nhưng đến lúc tiếng rống này rót vào tai mọi người, vẫn chấn động khiến cho màng nhĩ mọi người rung động thật mạnh, khó chịu vô cùng.
Trưởng lão Cửu Nghi sơn không nhịn được dùng tay bịt chặt lỗ tai mình, nhưng hoảng sợ phát hiện ra trong tai đã lột đi một lớp da mỏng.
Rốt cục đây là hung vật gì vậy?
Tiếng rống kia thê lương không gì sánh kịp, dường như hung vật kia đang gặp phải một chuyện gì vô cùng đáng sợ, giống như tiếng gào trước khi chết.
Trong lòng mọi người không hẹn mà cùng nghĩ tới một chuyện, không khỏi sắc mặt đại biến.
Chu Thanh Giang khẩn cấp cho gọi Vũ La. Trướng bồng trước kia đã bị dỡ đi, hiện tại là do hào quang ngưng kết mà thành, mười tám cây lăng trụ bổ sung rất nhanh.
Chu Thanh Giang tiến đến, trước hết ôm quyền nói với Vu Thiên Thọ:
- Đa tạ Vu huynh ban cho. Hôm nay đám thủ hạ thấy được Vu huynh cải tiến trận pháp mà mở mang không ít, nói không chừng vài ngày sau còn phải nhờ Vu huynh chỉ điểm thêm một bước.
Chu Thanh Giang gọi lão là Vu huynh, nhưng nếu xét về bối phận, hiện tại Chu Thanh Giang còn cao hơn lão hai bậc. Vu Thiên Thọ hết sức bất đắc dĩ, thật ra lão không ưa gì loại người như Chu Thanh Giang. Trên thực tế ở Tu Chân Giới Trung Châu, đối với vị Đại Trưởng lão Chung Nam sơn Chu Thanh Giang này, âm thầm đoạt quyền, xem Chung Nam sơn như nhà mình, chèn ép chưởng môn Chung Nam sơn, lời khen tiếng chê cũng không đồng nhất.
Vu Thiên Thọ chú trọng đạo Nho truyền thừa chính thống, bằng không lúc bái sư cũng đã không cam tâm tình nguyện đi theo bên cạnh Vũ La, làm đủ mọi chuyện vất vả mà không học được chút gì.
Nhưng lão cũng không thể không nể tình, bèn hừ lạnh một tiếng, tùy ý đáp một câu:
- Để xem sao...
Chu Thanh Giang cũng không ngại, quay sang nói với Vũ La:
- Tình huống càng thêm bất ổn, hừng đông xuất phát, chúng ta không nên phân tán. Lần này ta đã có chuẩn bị sẵn sàng, nếu gặp phải chuyện gì, mau chóng tiến vào Hỏa Vân Chiến Xa trận, cũng có thể tránh được một lúc.
Hướng Cuồng Ngôn khẽ nhướng nhướng mày, như nhớ lại chuyện gì bèn hỏi:
- Lão thỉnh ra chí bảo trấn phái Đại La Chung của Chung Nam sơn ư?
Chu Thanh Giang cười nói:
- Chính phải.
Sự tình nói xong, dường như Chu Thanh Giang cũng biết Hướng Cuồng Ngôn và Vu Thiên Thọ không thích mình, lập tức cáo từ rời đi.
Lão đi rồi, Hướng Cuồng Ngôn mới bĩu môi:
- Nhạc phụ của ngươi chính là một nhân vật vô cùng giảo hoạt. Đại La Chung là do chưởng môn Chung Nam sơn giữ, không ngờ lão mang tới đây, e rằng bên ngoài sẽ đồn đại giữa Chu Thanh Giang và chưởng môn Chung Nam sơn không hợp với nhau, có điều ngoắt ngoéo bên trong.
Vũ La cũng không thèm để ý, ngược lại Vu Thiên Thọ nhãn thần khẽ động.
Sáng sớm vào lúc bình minh, gió tuyết hơi nhỏ một chút. Mọi người nhổ trại lên đường, đi không bao lâu, gió tuyết càng ngày càng mạnh lên. Trong lúc hành trình, Vu Thiên Thọ vừa định lên tiếng nói, một cỗ cuồng phong cuốn theo bông tuyết phá tan linh nguyên hộ thể của Vu Thiên Thọ, tuyết bay vào miệng lão.
Vu Thiên Thọ giận dữ, thóa mạ ầm ĩ:
- Địa phương chết tiệt này, rốt cục còn phải đi bao lâu nữa?
Vũ La nhìn thấy cảnh tượng này, chỉ thản nhiên nói:
- Hẳn là sắp tới rồi.
Cuồng phong thông thường làm sao có thể phá tan linh nguyên hộ thể của Vu Thiên Thọ? Vu Thiên Thọ không biết sự tồn tại của cương phong, cho nên không nghi ngờ gì. Nhưng Vũ La từ đó có thể phán đoán được, từ đây tới mục tiêu không còn xa nữa.
Dọc trên đường đi lại gặp thi thể một số hung thú, toàn là giống nhau, bị chém thành hai mảnh. Chủ nhân tiếng rống thê lương tối qua lại không thấy đâu, có lẽ thật sự đã chết.
Mấy ngày sau, phía trước xuất hiện một dãy núi kéo dài liên miên bất tuyệt. Nếu so với núi tuyết ở Bắc Cương, dãy núi này dường như là được đúc ra từ một khuôn.
Cao thấp mập ốm giống nhau như đúc, duy nhất có chút khác biệt là khoảng cách giữa hai ngọn núi với nhau.
Mọi người tấm tắc lấy làm kỳ:
- Không ngờ có dãy núi liên miên bất tuyệt giống nhau như vậy, quả thật là trên đời hiếm có.
Lý Vân Đông cười ha hả:
- Vì sao như vậy, đợi tới gần sát, mọi người sẽ biết, lão đạo khoan nói trước.
Lão nói như vậy, mọi người lại càng cảm thấy tò mò, gia tăng tốc độ chạy tới dãy núi trước mặt.
← Ch. 533 | Ch. 535 → |