Vay nóng Tima

Truyện:Tiên Tuyệt - Chương 535

Tiên Tuyệt
Trọn bộ 862 chương
Chương 535: Thiên Diệp Độ Hải (thượng)
0.00
(0 votes)


Chương (1-862)

Siêu sale Shopee


Nhìn núi mà chạy, ngựa mệt chết chưa tới. Câu này chỉ áp dụng với người thường, mọi người chỉ mất thời gian non nửa ngày, đã tới trước dãy núi kia. Liếc mắt nhìn qua, dãy núi này có tối thiểu năm mươi ngọn sơn phong, tất cả đều bị băng tuyết bao trùm.

Ngọn sơn phong mà mọi người đang đứng nằm đối diện dãy núi kia, có thể nhìn thấy dưới chân dãy núi là rừng đá dày đặc, tuyệt đại đa số trụ đá đều đã ngã gãy, mười phần không còn được một. Chỉ bằng vào số còn lại cũng có thể nhìn ra, năm xưa cánh rừng đá này hùng vĩ đồ sộ tới mức nào.

Mỗi một cột đá đều cao chừng hai mươi trượng, to chừng ba trượng.

Giữa rừng đá là một sơn môn thật lớn. Hai bên sơn môn có hai hàng tượng đá rất to sắp hàng, đại đa số tượng cũng đã sứt mẻ lụn bại.

Nhưng sơn môn này có chút đặc biệt, hai bên mỗi bên có một cây cột đá cao trăm trượng, to mười lăm trượng. Giữa hai cột này không có cửa, mà có hai thanh thạch kiếm rất lớn gác chéo nhau thành hình chữ thập.

Mặc dù hiện tại cả dãy núi này đã trở nên điêu tàn hoang phế, nhưng sơn môn này vẫn nguyên vẹn không tốn hao gì. Chỉ là bất kể cột đá hay thạch kiếm, kiên trì như vậy trong gió lạnh thấu xương của Bắc Cương đã không dễ chút nào, bề ngoài chúng đầy các vết thương chằng chịt.

Trưởng lão Cửu Nghi sơn tỏ ra nghi hoặc:

- Dường như cũng không có gì quá thần kỳ... Đây là Thiên Các quần sơn trong truyền thuyết đó sao?

Lý Vân Đông nở nụ cười bí hiểm, có chút thách thức nhìn Vũ La bên cạnh Chu Thanh Giang. Nếu nói về kiến thức, tên tiểu tử chưa ráo máu đầu như ngươi còn kém rất xa.

Lão vừa rụt rè vừa lộ vẻ tự cao:

- Nhắc nhở mọi người một chút, chớ đề lát nữa giật mình kinh hãi.

Mọi người còn đang hoang mang ngơ ngác, Lý Vân Đông đã ung dung bay lên, ra xa vài trăm trượng. Trưởng lão Cửu Nghi sơn định bay theo, nhưng bị Trịnh Tinh Hồn ngăn cản.

Phất trần trong tay Lý Vân Đông khẽ vẫy, một mãng hào quang mờ mờ từ những sợi tơ bạc trên phất trần bay ra.

Hào quang chồng chất rất nhanh, cao tới trăm trượng. Trong hào quang có thể thấy lờ mờ một cự thú.

Cự thú kia đầu như sư tử, hai mắt như điện, mọc lên đôi sừng màu vàng giống như loan đao.

Miệng nó há to, chiếm cả hai phần ba đầu.

Thân thể tráng kiện giống như đại thụ, một thân cơ bắp nổi vồng, khiến cho người ta nhìn thấy đã biết sức mạnh vô cùng.

Thấy Lý Vân Đông triệu hồi ra một quái vật lớn như vậy, mọi người đều giật mình kinh hãi.

Trịnh Tinh Hồn có chút đắc ý nói:

- Đây là tọa kỵ Cực Quang Lôi Vân Thư (vượn) của sư tôn, chỉ bất quá sư tôn luôn luôn khiêm tốn, không thích khoe khoang thôi.

Trưởng lão Cửu Nghi sơn hít sâu một hơi khí lạnh:

- Hung thú nhất phẩm Cực Quang Lôi Vân Thư!

Mặc dù cũng là hung thú nhất phẩm, nhưng con này hùng mạnh hơn Lôi Thú của Cừu Thiên Long rất nhiều, đã đạt tới nhất phẩm thượng.

Lý Vân Đông cũng có chút tự đắc:

- Cực Quang Lôi Vân Thư này, chính là năm xưa ta được sâu trong Yên sơn. Ban đầu vẫn chỉ là một quả trứng thú, lão đạo hao phí công phu mấy trăm năm, dùng vô số linh dược mới có thể nuôi nấng tới bây giờ.

Hiển nhiên Cực Quang Lôi Vân Thư kia không muốn xa rời Lý Vân Đông, thân thể khổng lồ của nó theo sát bên cạnh lão, nữa bước không rời. Lý Vân Đông bay lên giữa không trung, tay xoa xoa đầu khổng lồ của Cực Quang Lôi Vân Thư, lại chỉ Thiên Các quần sơn xa xa:

- Nào, hãy cho mọi người xem chân diện mục của Thiên Các quần sơn.

Cực Quang Lôi Vân Thư giống như một con chó vô cùng ngoan ngoãn, chạy vài bước tới cạnh ngọn sơn phong, quay mặt về phía Thiên Các quần sơn. Thình lình nó rống dài, không khí xung quanh lập tức hóa thành một cơn trốt xoáy rất lớn, điên cuồng chui vào miệng nó.

Khí lưu bị rút đi đột ngột, trong thời gian ngắn tạo thành một khu vực chân không xung quanh, cánh đồng tuyết lập tức vặn vẹo biến hình.

Sau khi Cực Quang Lôi Vân Thư nuốt lấy rất nhiều không khí, quay sang phun mạnh về phía Thiên Các quần sơn.

- Phù...

Âm ba hết sức khổng lồ có thể thấy được bằng mắt thường, từng đạo âm ba màu trắng nhạt tỏa ra thành hình quạt từ miệng Cực Quang Lôi Vân Thư cho đến Thiên Các quần sơn.

Âm ba tỏa ra liên miên bất tuyệt giống như những đợt sóng trên sông lớn.

Âm ba màu trắng nhạt vừa tiếp xúc với lớp băng tuyết phủ trên Thiên Các quần sơn, lập tức cả dãy núi chấn động. Băng tuyết nhanh chóng nứt ra rất nhiều khe, sau đó vết nứt lan tràn như mạng nhện khắp cả dãy núi.

Âm ba tiếp tục đánh tới, tầng băng dày trên năm mươi ngọn núi bị chấn nát, rơi xuống ào ào, nhanh chóng tạo thành một cơn lũ băng tuyết dưới chân núi, ầm một tiếng vang lên xông qua cánh rừng đá kia.

Trong rừng đá, một ít cột đá may mắn còn lại cũng không thể nào tránh khỏi, sau khi nước lũ băng tuyết quét qua, không còn một cột đá nào cả.

Duy chỉ có sơn môn khổng lồ kia vẫn đứng vững.

Nhưng mọi người hầu như không quan tâm tới rừng đá dưới chân núi, cả bọn trợn mắt há mồm nhìn dãy núi. Sau khi lớp băng tuyết bên ngoài rơi xuống, Thiên Các quần sơn cũng không thấp hơn bao nhiêu.

Lúc này chân diện mục của từng ngọn sơn phong hiện ra trước mắt mọi người. Nửa phần trên của tất cả các ngọn núi được tạc thành từng cung điện, từng cánh cửa đá lỗ chỗ giống như tổ ong. Nửa phần dưới là nền khổng lồ, những bậc thềm đá giống như dây thừng treo từ trên rũ xuống tận dưới chân núi.

Những cung điện nửa phần trên muôn màu muôn vẻ, hoặc uyển chuyển, hoặc hùng tráng hoặc tinh xảo, sử dụng toàn bộ phần trên ngọn sơn phong. Thậm chí có những thông đạo khổng lồ xuyên qua cả ngọn núi, đứng từ bên này có thể nhìn thấy phía sau ngọn núi.

Lư Niệm Vũ cảm thán một tiếng:

- Chẳng trách gọi là Thiên Các quần sơn, thì ra là lầu các được tạc ra lơ lửng giữa trời.

Vũ La cũng cảm thấy có chút khó tin: Khó trách thoạt nhìn những ngọn núi này to nhỏ như nhau, có lẽ từ đầu bọn họ đã chọn dãy núi này, sửa chữa chúng trở thành to nhỏ như nhau.

Chẳng trách nào trước kia Thiên Các quần sơn từng hưng thịnh một thời. Chỉ nhìn kiến trúc này, cho dù là Cửu Đại Thiên Môn hiện tại cũng khó lòng hoàn thành một mình.

Trưởng lão Cửu Nghi sơn không ngừng vuốt mông ngựa Lý Vân Đông:

- Hung thú thật là hùng mạnh, Cực Quang Lôi Vân Thư quả nhiên danh bất hư truyền. Lý lão tiền bối, nếu ngài dạy dỗ Cực Quang Lôi Vân Thư này thêm chừng trăm năm nữa, e rằng có thể gia nhập hàng ngũ Thần Thú...

Mặc dù kỹ thuật vuốt mông ngựa này không có gì là cao minh, nhưng Cực Quang Lôi Vân Thư này cũng thật là lợi hại. Chỉ gầm lên giận dữ đã chấn vỡ lớp băng phủ trên năm mươi ngọn núi. Dù trong lòng mọi người thầm khinh bỉ đám trưởng lão kia, nhưng cũng không cách nào phản bác.

Lý Vân Đông lại càng đắc ý, cười giả vờ khiêm nhường:

- Nào có nhanh như vậy, muốn đạt tới hàng ngũ Thần Thú, tối thiểu cũng phải mất một trăm năm mươi năm...

Trịnh Tinh Hồn lắc đầu nói:

- Sư tôn không cần khiêm nhường, con thấy thời gian trăm năm tuyệt không vấn đề.

Bọn họ vốn đang tự biên tự diễn, Vũ La bỗng nhiên kêu to lên:

- Trở lại, các ngươi mau cút trở lại cho ta!

Mọi người quay đầu nhìn lại chỉ thấy Vũ La chộp ra một trảo, nhưng bị hai con rùa tránh được, đôi mắt đen lúng liếng của chúng đảo liên hồi, xông về phía Cực Quang Lôi Vân Thư kia.

Mọi người còn đang ngơ ngác không hiểu, Cực Quang Lôi Vân Thư bất ngờ run lên bần bật, gào lên một tiếng, bị dọa cho sợ đến nỗi quay đầu bỏ chạy.

Lý Vân Đông vô cùng kinh ngạc, Cực Quang Lôi Vân Thư của mình hết sức nghe lời, không có mệnh lệnh của mình, vì sao dám tự tiện hành động như vậy?

Hai con rùa xẹt qua trước mắt Lý Vân Đông, đuổi theo sát phía sau.

Sau đó thật sự hết sức đáng thương, vì thị lực không có, hai con rùa đuổi theo vượt qua Cực Quang Lôi Vân Thư, chạy xa mấy chục trượng, lúc ấy mũi chúng mới kịp phản ứng, đôi mắt tỏ vẻ bàng hoàng ngơ ngác: Vì sao mùi thơm lại ở phía sau, không phải là chúng ta đang đuổi theo sau ư?

Hai con rùa quay đầu lại, vừa lúc đón đầu Cực Quang Lôi Vân Thư đang liều mạng chạy tới.

Một cảnh tượng khiến cho mọi người khiếp sợ xuất hiện: Hai con rùa trong nháy mắt trở nên to như ngọn núi, dưới chân chúng Cực Quang Lôi Vân Thư thân cao trăm trượng đã trở thành như con kiến, bọn Lý Vân Đông không bằng con kiến. Lần này hai con rùa đã thành công, chính xác bắt được Cực Quang Lôi Vân Thư, lại không ai nhường ai, mạnh ai nấy trừng mắt nhìn kẻ kia, tay dụng lực. Chỉ nghe Cực Quang Lôi Vân Thư hét thảm một tiếng, bị xé thành hai nửa.

Hai con rùa mỗi con nuốt một nửa, hiển nhiên không đã thèm, vươn cổ ra bắt đầu tiếp tục tìm kiếm xung quanh.

Bọn Lý Vân Đông ngây người, bị ánh mắt hai con rùa đảo qua, không khỏi cảm thấy toát mồ hôi lạnh toàn thân. Vũ La vô cùng ảo não, hai tiểu gia hỏa này đi theo Động Động, càng ngày càng hư đốn, không chịu vâng lời.

Chuyện tự tiện chạy ra khỏi Thiên Phủ Chi Quốc, chắc chắn cũng là bắt chước Động Động.

Có lão Đại như vậy, đương nhiên tiểu đệ cũng vậy.

Trên mặt tuyết trắng xóa, máu Cực Quang Lôi Vân Thư vương vãi đỏ ngầu chói mắt, mọi người cảm thấy khiếp sợ đến cực điểm. Lúc này hai con rùa đã trở lại bình thường, dáng vẻ ngốc trời sinh, mò mẫm mấy vòng vẫn không bỏ được lên vai Vũ La, đôi mắt long lanh của chúng tỏ ra gấp gáp, nhìn qua hết sức đáng yêu.

Nhưng chắc chắn không ai cho rằng hai tiểu gia hỏa này là ngây thơ vô hại nữa...

Mọi người vốn đang ở trên ngọn núi, hai con rùa đột nhiên xuất hiện, sau khi hiện chân thân hết sức khổng lồ, khiến cho lớp băng phủ bề mặt ngọn núi đã bắt đầu xuất hiện vết nứt. Rốt cục một tiếng ầm rất lớn vang lên, đã xảy ra tuyết lở.

Rất nhiều băng tuyết từ trên đỉnh núi lao xuống, kéo theo tất cả mọi thứ xung quanh, hoành hành mấy chục sơn cốc gần đó.

Mọi người đã sớm bay lên trời, sau khi tới Bắc Cương, chưa từng cảm thấy lạnh như vậy.

Đây chính là hung thú nhất phẩm thượng, có thể giết chết ngay tức khắc tu sĩ Đại Năng cảnh giới Phụng Thiên. Cho dù là tu sĩ Đại Năng cảnh giới Khấu Thiên gặp phải, cũng chỉ có con đường chết, nhưng bị xé ân thịt như vậy...

Vũ La căm tức vô cùng, một tay bắt lấy hai con rùa trở lại, vứt chúng vào trong Thiên Phủ Chi Quốc. Hai tiểu gia hỏa đã ăn uống no say, bị ném vào trong cũng không thèm để ý, chậm rãi bò tới bên cạnh Động Động, chuẩn bị chui vào bộ lông rậm của nó mà ngủ.

Không ngờ chui vài lần cũng không vào được, hai tiểu gia hỏa vô cùng nghi hoặc, dùng mũi ngửi ngửi vài lần mới hiểu: Thì ra không phải là Động Động, mà là một tảng tá.

Thật ra Vũ La cảm thấy có chút phiền phức, bất kể thế nào sủng vật của mình cũng ăn mất tọa kỵ của người ta, nếu Lý Vân Đông bắt mình bồi thường, mình đuối lý, trong tay lại không có thứ gì thích hợp bồi thường cho người ta...

Nhưng hắn không ngờ rằng tất cả mọi người có mặt tại trường sợ ngây người, bao gồm cả Lý Vân Đông cũng quên không nói với hắn chuyện bồi thường, hoặc có thể là không dám nói với hắn chuyện này.

Lý Vân Đông tự cho là đời này đã trải qua quá nhiều sóng to gió lớn, tình cảnh nào mà chưa từng thấy. Nhưng cảnh tượng vừa rồi quả thật là mới thấy lần đầu tiên.

Lão cũng từng xâm nhập Yên sơn, được chứng kiến những Dị Thú thượng cổ hùng mạnh, nhưng hung tàn như hai con rùa khi nãy mới là lần đầu.

Lão nhân gia không nghi ngờ chút nào, nếu mình xông lên, kết quả sẽ không tốt đẹp hơn Cực Quang Lôi Vân Thư bao nhiêu.

Hướng Cuồng Ngôn tâm tư thoáng chuyển, miệng cười nhưng lòng không cười:

- Hắc hắc, không có chuyện gì chứ? Chúng ta đi xuống đi thôi, Thiên Các quần sơn đang ở trước mắt, chúng ta còn chờ gì nữa?

Mọi người có chút đờ đẫn đi theo lão, bất quá ai nấy phi hành rất chậm, thẫn thờ cả người, giống như chưa kịp hoàn hồn.

Vũ La thấy Lý Vân Đông không đề cập tới chuyện bồi thường, tự nhiên mừng rỡ không nói, đuổi theo sát nút.

Lúc trước từ trên bầu trời nhìn xuống, chẳng qua chỉ cảm thấy Thiên Các quần sơn khí thế bất phàm. Lúc này đứng dưới mặt đất, trước tòa sơn môn khổng lồ kia, mới thấy thế nào là hùng vĩ.

Trước cột cửa khổng lồ, mọi người nhỏ bé giống như con kiến dưới chân cự thú. Hai thanh thạch kiếm khổng lồ giao nhau tạo thành hình chữ thập, toát ra một cỗ sát ý tới từ thời Hồng Hoang viễn cổ. Mặc dù đã phát tán ra vài ngàn năm, vẫn có thể khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo tận đáy lòng, sinh ra cảm giác kính sợ đối với thời kỳ ấy.

Sơn môn này có tác dụng cảnh báo là chính. Mọi người nghỉ ngơi chốc lát trước sơn môn, ai có tâm sự nấy, sau đó không nói nửa lời, cùng nhau tiến vào.

Chu Thanh Giang quay đầu lại dặn dò Hỏa vân Chiến Xa trận ở bên ngoài sơn môn chờ đợi, lão là người cuối cùng tiến vào.

Lúc này Lý Vân Đông đã dần dần trấn tĩnh lại, mới cảm thấy đau lòng không ít.

Đây là một hung thú nhất phẩm thượng... Năm xưa mình xâm nhập Yên sơn, cũng trải qua cửu tử nhất sinh mới lấy được trứng thú này. Trong quá trình không biết hạ bao nhiêu độc thủ, lập bao nhiêu âm mưu quỷ kế, giết hại bao nhiêu đồng đạo mới coi là lấy được vào tay.

Mấy trăm năm sau đó dùng vô số linh đan dược liệu trân quý, Ngọc Tủy bồi dưỡng, mới có thể khiến cho Cực Quang Lôi Vân Thư này trở thành hung thú nhất phẩm thượng hùng mạnh chỉ trong vòng mấy trăm năm ngắn ngủi.

Những năm gần đây, Lý Vân Đông rất ít lộ diện trước mặt người khác. Cực Quang Lôi Vân Thư này thật ra là vũ khí bí mật của lão, hôm nay mang ra phô bày một chút, vốn muốn thị uy.

Đối tượng mà lão muốn thị uy tự nhiên là bọn Vũ La.

Thật ra thời gian của lão không còn nhiều lắm, nếu lần này thật sự có thể tìm ra biện pháp phi thăng, tự nhiên lão phải tính tới chuyện tranh đoạt cùng người khác. Trước hết bày ra một ít thực lực của mình, chính là muốn cho bọn Vũ La hiểu được.

Hướng Cuồng Ngôn lão là Nam Hoang đệ nhất phù sư thì đã sao? Lão nhân gia ta đã sắp sửa rời khỏi thế giới này, vì hy vọng mong manh, chuyện gì cũng làm được!

Nhưng lão không ngờ rằng thủ đoạn mà mình thi triển lại trở thành trò cười. Cực Quang Lôi Vân Thư mà mình cho là cường hãn, đã trở thành mồi ngon của sủng vật người ta.

Nhưng bất kể thế nào, đó cũng là hung thú mà mình vất vả lắm mới bồi dưỡng được, hao phí biết bao tâm huyết.

Đúng là vừa rồi Lý Vân Đông vì quá sợ hãi mà quên mất chuyện bồi thường, nếu lúc này nhắc lại có vẻ như quá hẹp hòi, cũng để lộ ra rằng vừa rồi mình thật sự kinh hãi. Mặc dù ai cũng có thể nhìn ra chuyện này, nhưng chết Lý Vân Đông cũng không thừa nhận.

Từ lúc đi qua bên dưới sơn môn do hai thạch kiếm khổng lồ gác chéo hình thành, Lý Vân Đông đã bắt đầu tính toán làm thế nào để lấy lại thể diện.

Phía sau cửa đá là một con đường lát đá rất dài. Khác với những con đường lát đá thông thường, con đường này sử dụng toàn một loại đá phiến hình vuông được tạc vô cùng tinh xảo lót thành.

Mỗi phiến đá như vậy dài ba mươi trượng, con đường này cũng rộng ba mươi trượng.

Mỗi phiến đá rộng năm trượng, bề mặt điêu khắc hoa văn Thần Thú tinh xảo. Chẳng qua đã trải qua biết bao năm tháng bào mòn, đã trở nên mơ hồ không rõ.

Hai bên phiến đá, cũng là hai bên đường, cứ cách ba phiến đá lại có một cọc đá. Hẳn trước kia cũng vô cùng tinh xảo, hiện tại chỉ còn cao khoảng nửa người, bất quá đáy cọc nối liền với phiến đá bên dưới hết sức thú vị, vắt lại với nhau, giống như bện lại.

Có thể phiến đá đã bị hòa tan, hết sức mềm mại, ba phiến bện lại cùng một cọc đá như vậy, hoa văn vô cùng tinh xảo.

Con đường lát đá đặc biệt này dẫn tới giữa sườn núi, sau đó là một thang rất dài dẫn lên tới trên Thiên Các.

Dọc trên đường đi lên, có thể thấy được dấu vết hư hỏng khắp nơi. Dưới băng tuyết bao trùm, nơi này cũng không có hung thú hoành hành, cho nên vô cùng sạch sẽ.

Mặc dù mọi người tỏ ra cẩn thận, nhưng tốc độ rất nhanh, không bao lâu sau đã tới bên dưới Thiên Các. Hiện tại nhìn gần lại càng bội phục người năm xưa thiết kế Thiên Các này tâm tư xảo diệu. Thiên Các được tạc giống như trang viên, tầng tầng chồng chất lên nhau, mỗi tầng đều có viện lạc riêng của mình, nối liền với nhau bằng thông đạo, hành lang uốn khúc, cầu đá... Cả Thiên Các giống như một kiến trúc điêu khắc bằng ngà voi.

Mọi người bắt đầu tìm tòi ở Thiên Các này một lượt, không thu hoạch được gì. Có một ít người vẫn không từ bỏ, ai nấy xuất nguyên hồn ra, tìm tòi một lượt nữa, nhưng vẫn không phát hiện gì.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-862)