Vay nóng Tima

Truyện:Tinh Chiến Phong Bạo - Chương 0166

Tinh Chiến Phong Bạo
Trọn bộ 1398 chương
Chương 0166: Tinh Anh
0.00
(0 votes)


Chương (1-1398)

Siêu sale Lazada


Lần trước ở nhà ăn gặp được hai người cũng đi lên.

- Rambo, hành tinh Moore, lần này đạt được giải thưởng cống hiến sinh vật.

Rambo cười cười, hành tinh Moore lệ thuộc chòm sao Tiên Nữ

- Terry, giải thưởng cống hiến công nghệ thông tin, đến từ hành tinh Quang Phổ của chòm sao Nhân Mã, nghe danh đã lâu.

Ba người đánh giá Vương Tranh giống như là xem động vật.

Nikaisi cười cười:

- Vương Tranh là sự kiêu ngạo của Trái Đất, lấy được giải thưởng cao nhất của lần này, chúng ta không có biện pháp so với, mọi người đều phải cố gắng học tập từ hắn mới đúng.

Nói xong muốn chụp bả vai Vương Tranh, Vương Tranh không chút dấu vết lùi một bước né đi.

Người như thế là Vương Tranh không muốn gặp nhất, vừa thấy mặt sẽ lên mặt, coi Vương Tranh giống như đàn em của hắn.

Nikaisi sửng sốt, không nghĩ tới Vương Tranh không nể tình như vậy, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường,

- Chư vị, vị này chính là Vương Tranh.

Những người khác thản nhiên nhìn thoáng qua Vương Tranh, cao thấp đánh giá một phen, sau đó tiếp tục thảo luận riêng, căn bản không coi hắn là chuyện gì quan trọng.

Nikaisi thực bất đắc dĩ nhún nhún vai:

- Đừng để ý, tới nơi này đều là một đám con trời, bọn họ có chút tức giận đối với việc người giành giải thưởng cao nhất lần này.

Vương Tranh mỉm cười:

- Chỉ biết oán giận rất khó trưởng thành, xem ra bọn họ còn cần tôi luyện thêm.

Nửa câu không hài lòng rất nhiều, huống chi Vương Tranh cũng không phải đến đây để đấu võ mồm, tùy tiện tìm một bàn có vị trí còn trống, có ăn có uống, vẫn theo lệ thường. Ăn xong chạy lấy người, dù sao cũng đã đến, Tiếu Phỉ hẳn sẽ không trách hắn.

- Tên nhóc này còn rất kiêu ngạo a.

- Che dấu tự ti thôi, Nikaisi, nếu ngươi còn ở Địa Cầu, làm sao có phần của hắn.

- Nikaisi đã được cấp phép di dân Lilan Calos, làm saon có thể đi đến chỗ quê mùa như chỗ đó nữa?

Nikaisi trên mặt có chút khó chịu. Đối với việc xuất thân là người Trái Đất vẫn làm cho Nikaisi rất không thoải mái, hiện tại hắn là người Lilan Calos.

- Nói cho các ngươi một bí mật, buổi tối hôm nay có thể sẽ có các nhân vật lớn đến đây, chờ coi được rồi.

- Chậc, là ai a. Các ngươi chờ xem đi.

- Tên nhóc thật sự có khẩu vị, muốn đi trêu chọc hắn hay không?

- Quên đi, nơi này là bữa tiệc của chúng ta, trong chốc lát các giáo viên hướng dẫn cũng tới, để cho hắn tự kỷ ở đó đi.

Nikaisi nhìn thoáng qua trong góc, cảm giác đây đúng là con cún ghẻ. Đi chọc thứ này có điểm hơi hạ giá.

Vương Tranh ăn rất vui vẻ, trường hợp này, trừ ăn uống ra thì mấy thứ khác không có ý nghĩa gì, đám người chung quanh không ngừng nói chuyện phiếm đồng thời chỉ trỏ về phía Vương Tranh.

Cũng không trách Vương Tranh bị nghị luận, hắn đạt được giải thưởng cao nhất lần này dành cho sinh viên Ngân Minh, nhưng mà cùng những người khác không giống ở chỗ hắn đột nhiên toát ra, mà người khác đều có số năm thành tích cùng lượng luận văn đếm rõ.

Hiển nhiên những người này đều cho rằng đây là kết quả do Tiếu Phỉ dẫn dắt, tính là bản sự gì?

Vương Tranh cũng lười giải thích, theo bọn họ nói thì như thế nào, dù sao cũng không mất miếng thịt nào.

Lúc này một cô gái trên người mặc váy dài màu phấn hồng tay bưng một ly Champagne đi tới.

- Ngươi chính là bạn học Vương Tranh?

Vương Tranh ngẩng đầuL

- Hình như là ta.

Cô gái che miệng cười:

- Ngươi người này cũng rất hài hước nha. Chúng ta đều nghĩ ngươi sẽ không đến.

- Vì sao?

Vương Tranh cười cười, cô gái này tuổi cùng hắn không chênh lệch là mấy..

- Ha ha, vừa nhận được tin tức, lần giải thưởng cao nhất là công chúa Ina tự mình ban phát, vì thế ngươi liền trở nên nổi tiếng, cái này tốt rồi, cừu hận liền càng sâu, bọn họ cố hết sức chỉ vì muốn có thể làm quen với công chúa Ina một chút.

- À.

Vương Tranh trong lòng nóng lên, sau khoảnh khắc vui mừng, hắn hiểu được hẳn là Ina biết được hắn đến mới có thể đến.

- À liền xong rồi?

Cô gái đẩy kính mắt cao lên, trực tiếp ngồi xuống:

- Làm quen một chút, Tạ Nhã Đình, đến từ nước cộng hòa Karaka, chuyên ngành kỹ thuật sinh học.

- Xin chào, Vương Tranh, đến từ Trái Đất, khoa Vật Lý.

Vương Tranh nói.

- Ở trong này chúng ta cũng coi như đồng hương.

- Đúng vậy, áo váy của ngươi xem rất được.

- Phải không, ta cũng cảm thấy như vậy, chỉ là bọn họ giống như khinh thường người đi ra từ hệ Mặt Trời.

Tạ Nhã Đình nói, hôm nay nàng đã trải qua chuẩn bị tỉ mỉ, không nghĩ tới sau khi tới nơi này, những người này đều là bộ dáng như một đám con trời, chỗ nào là tới chọn bạn, đều là đến để khoe khoang.

- Chúng ta không cần để mắt tới bọn họ a.

Vương Tranh vẫn giữ vững mục đích ăn uống của bản thân, Tạ Nhã Đình đặt một chén rượu ở trong tay Vương Tranh, vừa lúc Vương Tranh có chút hơi nghẹn, uống một hơi cạn sạch.

- Ngươi người này nói còn rất có triết lý, bọn họ là cố ý cô lập ngươi, ngươi còn chưa đến, đám người này đang nói làm sao ra oai phủ đầu với ngươi, đều nói ngươi dựa vào...

Tạ Nhã Đình bỗng nhiên che miệng lại, có chút ngượng ngùng.

Vương Tranh nuốt một miếng thịt bò:

- Chỉ biết dựa vào giáo viên thôi, học viên dựa vào giáo viên không phải là chuyện rất ư là bình thường sao?

Bạn học Vương rất thản nhiên, sớm chỉ biết sẽ bầu không khí kiểu này, thật sự là không hợp nhau, có lẽ cho tới bây giờ hắn cũng không phải là mầm tốt để làm nghiên cứu khoa học. Tầm mắt của đám người này quả nhiên rất cao, vẫn là khoa điều khiển robot càng thêm chân thật, sinh động.

- Tạ Nhã Đình, lại đây đi, hắn có gì tốt mà nói chuyện cơ chứ?

Hai cô gái mặc trang phục rất bắt mắt đi tới nói, trực tiếp không nhìn Vương Tranh, dường như nói vài lời với Vương Tranh sẽ làm thân phận của các nàng giảm đi.

- Ta ở đây rất tốt.

Tạ Nhã Đình nói.

Hai nàng liếc nhau, không sao cả xoay người bước đi

- Đủ xứng đôi.

- Cũng đúng, màu phấn hồng quê mùa như vậy cũng chỉ có nàng mới ăn mặc.

- Không có nàng, làm sao có thể làm nổi bật sự tao nhã của chúng ta?

Tuy rằng giọng nói rất nhỏ, nhưng Vương Tranh vẫn nghe được rõ ràng, Tạ Nhã Đình cũng nghe được một chút.

- Đều là chút con nít, trứng cá muối nơi này ăn rất ngon.

Vương Tranh nói.

Tạ Nhã Đình nhìn nhìn Vương Tranh:

- Lòng dạ của ngươi cũng rất rộng lớn, không tệ, xem như làm quen được một người thú vị, lát nữa còn có dự định gì không?

- Cô giáo của ta đến đây, ta liền lượn, vài người bạn của ta còn chờ ở bên ngoài.

- Lần này nghe nói sẽ có một số nhân vật có uy tín trong các lĩnh vực cũng đến, lại là trong trường hợp không chính thức, đây là cơ hội tốt để trao đổi a.

Tạ Nhã Đình bộ dáng như rất tiếc hận.

- Chí hướng của ta không ở mặt này, sang năm liền chuyển sang khoa điều khiển robot.

Vương Tranh vừa ăn vừa nói.

"Phốc"

Tạ Nhã Đình lập tức mất khống chế, phun Champagne văng lên đầy mặt Vương Tranh, thân thủ của bạn học Vương không tồi nhưng mà chỉ né được một nửa, lần này...

- Ai nha, xin lỗi, ta không phải cố ý, tại sao ngươi lại có thể chuyển khoa, làm sao trường học đồng ý giải quyết cơ chứ?

*****

Tạ Nhã Đình vội vàng lấy khăn tay ra lau giúp Vương Tranh:

- Xin...Xin lỗi...

Trường hợp quan trọng như vậy. Quần áo lại bị bẩn, tay chân Tạ Nhã Đình cũng là có điểm luống cuống.

Vương Tranh tùy ý khoát tay:

- Không sao, ta chỉ đi ngang qua mà thôi, trong chốc lát sẽ đi rồi.

Lúc này một trận tiếng động lớn ồn ào vang lên trong đại sảnh. Tiếu Phỉ, Marcos, còn có ba người tuổi trung niên cùng nhau đi vào.

Mười mấy tên học viên ở đây đều đi lên, Tiếu Phỉ cùng Marcos lần này đã làm ra náo động thật lớn, bọn họ xem thường Vương Tranh, nhưng lại rất sùng bái Tiếu Phỉ. Lần đột phá này, làm cho Tiếu Phỉ được xếp dự bị trở thành nhà Vật Lý học lừng danh nhất thế kỷ này, phải biết rằng, chỉ có nhà Vật Lý học mới mới có thể trở thành nhà khoa học vĩ đại nhất. Cho tới bây giờ, còn không có nghành nào khác có thể thay thế được.

Huống chi Tiếu Phỉ lại tuổi trẻ như thế, quả thật nổi bật có một không hai.

Song song với Tiếu Phỉ, cùng đi với Marcos là ba người có danh vọng cực lớn thuộc các lĩnh vực khác. Hiển nhiên đều rất quen thuộc lẫn nhau, lần nà Tiếu Phỉ cũng có chuẩn bị mà đến, lý luận chuyển thành thực tế, cần các cao thủ hỗ trợ, ví dụ như dựng mô phỏng chuyên nghiệp...

Đến lúc này, một đám thanh niên vừa rồi vẫn còn đang ra vẻ sĩ diện giờ rất khiêm tốn với phong thái khiêm tốn, một đám đều là tỏ ra thành kính.

- Vương Tranh, ta đi qua đây.

Tạ Nhã Đình biết bỏ qua cơ hội này khả năng ngày sau rất khó đụng phải.

Vương Tranh gật gật đầu, với hắn mà nói, hết thảy mọi thứ ở nơi này đều rất bình thường, chỉ cần không có người nào nhàn rỗi đến tìm hắn gây phiền toái thì tốt rồi.

Tiếu Phỉ nhìn qua, Vương Tranh khoa tay múa chân làm động tác, lại chỉ chỉ bên ngoài, ý nói hắn muốn phánh khỏi đây.

- Giáo sư Đổng, đây chính là Vương Tranh, không phải ngươi muốn làm quen với em ấy sao?

Trung niên họ Đổng ánh mắt hơi giật một cái:

- Ah, thật không, nghe nói rất nhiều lần, ta cũng muốn gặp xem hắn là người xuất sắc như thế nào?

Thấy Tiếu Phỉ ngoắc, Vương Tranh bất đắc dĩ, chỉ có thể đi tới.

- Vương Tranh, đây là tiến sĩ Đổng Học Vũ, hiện tại là ngôi sao sáng về mặt Vật Lý không gian.

Tiếu Phỉ hơi hơi nháy mắt một chút.

Vương Tranh bất đắc dĩ a, lại rơi xuống hố rồi, sớm biết như thế thì sẽ không tới, hiện tại hắn vừa nghe mấy chữ ngôi sao sáng liền có chút rùng mình.

- Tên nhóc, nghe Tiếu Phỉ nói, sáng ý đột phá về định vị không gian di động là đến từ em, hơn nữa ở trên đường đến đây lại có ý tưởng mới?

Đổng Học Vũ nói.

- Đều là hai vị thầy giáo dạy tốt, em làm gì có ý tưởng nào?

Vương Tranh cũng không muốn biểu diễn ở đây, bằng không khẳng định sẽ bị một đám người bới lông tìm vết không để yên cho, huống chi vừa thấy tư thế đối phương chính là muốn kiếm chuyện.

- Thưa thầy, bạn học Vương Tranh rất khiêm tốn, hôm trước em cùng bạn học Vương Tranh ngẫu nhiên gặp phải, thì không phải như thế, bạn ấy có rất nhiều ý tưởng đối với lĩnh vực Vật Lý đương đại.

Nikaisi đột nhiên nói, còn lộ ra một nụ cười chân thành nhìn Vương Tranh.

Vương Tranh cũng không nghĩ tới tên nhóc này còn biết chơi người như vậy, ts cả nhà mày chứ cao với chả thủ nha

Lúc này phản bác cũng đã trễ, người khác vào trước là chủ, nói gì thêm cũng chỉ càng khẳng định hắn đang dối trá.

- Ah, Tiếu Phỉ, giọng điệu đệ tử này của ngươi cũng đủ lớn, bao quát toàn giới Vật Lý, ta cũng không dám nói như vậy.

Đổng Học Vũ thản nhiên nói.

Vương Tranh cũng cảm giác được cái gì, gần đây thanh danh lan truyền của Tiếu Phỉ quá lớn, có thể làm cho Đổng Học Vũ cảm thấy có áp lực, người này là đến đòi sĩ diện, thường nghe nói học thuật đấu tranh không thua gì chiến trường, hơn nữa càng biết âm người, hiện tại xem ra thật sự là có điểm như vậy.

- Đổng tiền bối, không chỉ có đương kim giới Vật Lý, toàn bộ giới khoa học đều nhân tài xuất hiện lớp lớp a, ở đây cũng đã có nhiều như vậy.

Vương Tranh cười nói, không hề có chút nổi nóng.

Điểm kỹ xảo nho nhỏ ấy đã muốn chọc giận hắn, cũng quá mức trẻ con.

Còn lại vài giáo sư kỳ thật cũng hiểu được cần chú ý vào bầu không khí như nơi này, cũng không muốn làm chuyện này quá mức.

- Vương Tranh, tuy rằng lấy được một chút thành tích, nhưng vẫn phải khiêm tốn a, nhất là phải giống như các giáo viên của mình, cần phải học tập nhiều hơn.

- Hừ, con đường khoa học này phải có kiến thức vững chắc cùng tính nghiêm cẩn, nhìn xem ngươi, trường hợp chính thức lại quần áo lại không chỉnh tề, người như vậy làm sao có thể là người ham học hỏi được?

Đổng Học Vũ tương đối không khách khí, hắn chẳng những gõ Vương Tranh, cũng là mượn cơ hội này hạ thấp mặt mũi Tiếu Phỉ, ý là nói cho Tiếu Phỉ, tuy rằng ngươi lấy được chút thành tích, nhưng ta mới là người có quyền.

Tạ Nhã Đình bị chen đẩy ở bên ngoài có chút sốt ruột, học Vật Lý nếu đắc tội Đổng Học Vũ, con đường đi về sau chẳng khác nào bị chặt đứt a.

Trên mặt Tiếu Phỉ mỉm cười như trước, cũng không có ý giải vây thay cho đệ tử của mình, bởi vì nàng biết Vương Tranh tên nhóc này kỳ thật rất không dễ chọc, ngươi không chọc giận hắn thì tốt, nếu làm hắn tức giận, thì cũng chẳng thèm quản ngươi là ngôi sao sáng hay cái khỉ khô gì.

Xem độ tuổi của đối phương, bạn học Vương Tranh nhịn, nhưng nếu vẫn châm chọc như thế, vậy thì sẽ không xong rồi, vừa mới chuẩn bị mở miệng, lúc này ở cửa vang lên một giọng nói sang sảng.

- Trò hề chứ so với chả sánh, ngươi là người mẫu sao, ăn mặc dể nhìn có tác dụng rắm gì, có tài mới thực sự mới là vương đạo!

Gail giống như ông lão KFC đi đến, nhanh giống như cơn gió thoáng chốc đi đến trước mặt Vương Tranh, từ trên xuống dưới đánh giá Vương Tranh.

- Lão Mục, ta nói đúng phải không, đã nói tên nhóc này khẳng định là người lần này đoạt giải thưởng cống hiến cao nhất, Vương Tranh, ta đã nói, trừ ngươi ra chỉ sợ cũng không người khác, Tiếu Phỉ, ngươi cô bé này rất không có suy nghĩ!

- Thầy Gail, tại sao ngài lạiđến đây, không phải thầy đã nói?

Tiếu Phỉ cũng lộ ra vẻ kinh hỉ.

- Miễn, nếu bằng đám này, ta đến để làm gì, nhưng tên nhóc này chính là một chuyện khác, nhóc con ngươi không có lương tâm a, thắng xong bỏ chạy, làm hại ta tra xét tư liệu một ngày mới tìm được ngươi!

Nói xong liền kéo tay của Vương Tranh, như sợ Vương Tranh biến mất.

Toàn trường lặng ngắt như tờ, đây là đang ca bài gì?

- Gail, ngươi chạy nhanh như vậy để làm gì, lớn tuổi rồi mà cũng không sợ té ngã sao?

Mục Phùng Xuân thanh âm vang lên.

- Lão Mục, lần này ta thắng ngươi, ta đã nói tên nhóc này nhất định ở đây!

Mục Phùng Xuân xuất hiện, lập tức làm cho các học viên đều kích động, mặc dù Tiếu Phỉ có danh tiếng, nhưng dù sao thời gian còn thiếu, lực ảnh hưởng không đủ. Nếu nói hiện tại ở giới khoa học ai có uy vọng nhất, vài thập niên trước khẳng định là Alan Tuco, hiện tại khẳng định là Mục Phùng Xuân.

- Nhóc con, lòng dạ của ngươi không tốt nha, khi dễ ông lão xong rồi cứ như vậy bỏ đi..

Mục Phùng Xuân cười nọi.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1398)