Truyện ngôn tình hay

Truyện:Tinh Chiến Phong Bạo - Chương 0429

Tinh Chiến Phong Bạo
Trọn bộ 1398 chương
Chương 0429: Bùng nổ trong trầm mặc
0.00
(0 votes)


Chương (1-1398)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Sơn Càng không phải trí giả, là người khổng lồ, một ít tộc Dida thích dùng người khổng lồ để đảm nhiệm tộc trưởng, hiển nhiên Sơn Càng cũng không coi Lan Lăng là chuyện quan trọng.

Đối với sự kiêu ngạo của Sơn Càng, phản ứng của Mộc Sâm cùng Calic đều rất lạnh nhạt. Hắn có tính cách nhất quán như thế, bao nhiêu năm đã thói quen.

- Hả? Bé hạt tiêu này là ai, cũng là người nhà họ Lan sao, không phải chúng ta đã ước định là đại biểu nhân loại chỉ cần một người thôi sao!

Sơn Càng nhìn Vương Tranh, hiển nhiên người khổng lồ này không có nhiều hảo cảm lắm đối với nhân loại, ở trong mắt người Dida, luôn không thích nhân loại những kẻ xâm nhập.

- Vị này là tiên sinh Vương Tranh. Ada của Laladuri, bạn của bộ lạc River chúng ta.

Mộc Sâm giới thiệu nói.

Nhất thời toàn trường đều im lặng, chẳng những là bộ lạc Lăng Sơn, còn có người của vài bộ lạc Dida khác đều sợ ngây người.

Sau đó chợt truyền đến tiếng cười rung trời động đất, đặc biệt nhóm người khổng lồ của bộ lạc Lăng Sơn cười to nhất. Sơn Mông lại cười đến không thở nổi.

- Để cho nhân loại làm Ada, Mộc Sâm, bộ lạc River các ngươi thật sự là lợi hại, quỳ liếm nhân loại, thật sự là đánh mất hết mặt mũi người khổng lồ chúng ta, ta sẽ nói với hội đồng trưởng lão, ngươi đây là vũ nhục truyền thống cùng tôn nghiêm của người Dida chúng ta!

Sơn Càng tức giận nói.

- Tộc trưởng Sơn Càng, an tâm một chút chớ nóng vội, Vương Tranh có thể đánh bại Laladuri, đồng thời bắt đầu truyền thụ lực lượng từ nơi nhân loại của hắn, đồng thời hắn có được hơi thở giống với người Dida chúng ta, cho nên ta đồng ý chuyện này.

Mộc Sâm dùng ngôn ngữ người Dida, Vương Tranh hoàn toàn nghe không hiểu, nhưng thật ra Lan Lăng có thể nghe hiểu được.

- Nhân loại chỉ biết tránh ở trong cái xác bằng thép, hắn có thể truyền thụ cái gì, truyền thụ Laladuri cách để dùng vỏ thép hay sao, ha ha ha ha.

Chung quanh truyền đến tiếng cười ầm ầm của đám người khổng lồ, trí giả cũng là dở khóc dở cười, mà người khổng lồ của bộ lạc River còn lại là cúi đầu, bọn họ cũng cảm giác được cảm thấy thẹn.

Laladuri phẫn nộ nắm chặt nắm đấm, nhưng mà Vương Tranh lại vỗ vỗ hắn, chuyện này trưởng lão Mộc Sâm tự nhiên sẽ xử lý.

Mộc Sâm lắc đầu:

- Hắn không dùng robot.

Nhất thời toàn trường chợt yên tĩnh, sau đó lại là một trận cười to, chẳng qua trong tiếng cười biểu lộ sự khinh miệt.

- Nếu như thế hắn càng là sự sỉ nhục của người khổng lồ chúng ta, hẳn là ném vào vực sâu!

Sơn Càng nói.

- Laladuri là dũng sĩ đứng đầu bộ lạc River chúng ta, cũng chính là đối thủ năm nay của cháu ngươi, Sơn Mông.

Mộc Sâm nói.

- Hừ, ta không giao thủ với người nhu nhược, sẽ làm bẩn vinh quang của ta, thân là người khổng lồ đây chính là một việc sỉ nhục, hắn hẳn là tự mình đi vực sâu xin tha lỗi!

Sơn Mông khinh thường lắc đầu, cũng không xem đối thủ liếc mắt một cái, dù sao hắn cũng không có gì chờ mong đối với bộ lạc River, toàn bộ bộ lạc đều là một đám kẻ yếu.

Nhân loại nhỏ bé yếu ớt chỉ có thể dựa vào vỏ bọc thép của bọn họ, không có cái vỏ ngoài bằng thép này, bọn họ sẽ không chịu nổi một đòn, một ngón tay có thể nghiền chết.

- Trưởng lão Mộc Sâm, ta nghe nói người Dida rất tin tưởng ánh mắt của mình, nhân loại chúng ta có câu tên là mắt thấy mới là thực tai nghe chưa hẵn chuẩn xác.

Vương Tranh thản nhiên nói, hắn đi lên trên vai Laladuri, đứng vậy nói có vẻ tiện hơn.

Sơn Càng hừ lạnh một tiếng, căn bản không có quan tâm Vương Tranh:

- Trưởng lão Mộc Sâm, lần này chúng ta đến để hoàn thành trận chiến của dũng sĩ, bộ lạc River các ngươi phái ra dũng sĩ đi!

- Bộ lạc River chúng ta phái dũng sĩ xuất chiến là Laladuri.

Calic nói, hắn là tin tưởng trưởng lão phán đoán của Mộc Sâm.

- Sơn Mông!

- Tộc trưởng, ta cự tuyệt xuất chiến, người nhu nhược như vậy không đáng để ta ra tay

Sơn Mông lắc đầu, đối với dũng giả đã đoạt được ba lượt trận chiến như hắn mà nói, hắn căn bản không có hứng thú với trận chiến như vậy.

- Sơn Lung, vinh quang xóa sạch niềm sỉ nhục của Dida liền giao cho ngươi!

- Vâng, thưa tộc trưởng!

Một người khổng lồ ở phía sau Sơn Mông đứng dậy, chỉ thấp hơn nửa đầu so với Sơn Mông, vẫn cao hơn lẫn to con hơ Laladuri n.

Sơn Mông thân là dũng sĩ vinh quang, hắn có thể cự tuyệt đối thủ đáng sỉ nhục như vậy, hắn cũng không cần phải chứng minh bản thân, nhưng mà những người khổng lồ khác vẫn khát vọng thứ vinh quang như vậy.

Kỳ thật trong lòng Laladuri một chút đều không có ngọn nguồn, kỳ thật ở trước đó cũng đã làm tốt chuẩn bị chết trận, bởi vì có thể chết ở trên sân quyết đấu vinh quang, đối với dũng sĩ Dida mà nói cũng là quang vinh.

Nhưng mà hiện tại đối thủ của hắn cự tuyệt hắn.

Đây là vũ nhục.

Chỉ có điều Sơn Lung là dũng sĩ xếp thứ hai của bộ lạc Lăng Sơn, vẫn không phải là đối thủ mà hắn có thể chiến thắng, nếu như nói bị dũng sĩ đứng đầu giết chết là quang vinh, bị dũng sĩ thứ hai đánh bại vốn sẽ không có vinh quang gì đáng nói.

- Hắn không phải là đối thủ của ngươi, dùng đến những gì trong khoảng thời gian này ta dạy cho ngươi. Thần cùng ngươi cùng tồn tại!

Vương Tranh nói, sau đó linh hoạt nhảy xuống tới.

Sắc mặt Laladuri vẫn ngưng trọng, nhưng mà nghe được một câu cuối cùng bỗng nhiên trong lúc đó lại có tin tưởng.

Đây khẳng định là ý chỉ của thần, mới có thể phái Vương Tranh đến truyền thụ hắn lực lượng thần kỳ như vậy, nhất định có thể thắng lợi.

Người chung quanh đều tránh ra, làm thành một vòng tròn lớn,

Hai người khổng lồ mặt đối mặt, Sơn Lung vẫn mang theo khinh miệt, ở bên thế giới người khổng lồ, về cơ bản thể trạng có thể quyết định lực lượng, cho nên người khổng lồ Dida đều muốn liều mạng lớn lên.

Sơn Càng rống to một tiếng, hai người khổng lồ chính thức bắt đầu chiến đấu.

Người khổng lồ thân thể hơi cong lên đến, mặt đối mặt, đồng thời điên cuồng hét lên, đây là một loại tín hiệu quyết đấu, trước dùng khí thế áp đảo đối thủ!

Nhưng rất rõ ràng Sơn Lung có âm thanh càng to, khí thế càng hung mãnh, giống như núi non trùng điệp hùng vĩ.

"Ầm"

Hai người khổng lồ dường như đồng thời nhằm phía đối phương, hai tay ôm lấy, nhe răng nhếch miệng liều mạng so đấu sức lực.

Vương Tranh dở khóc dở cười, vừa mới nói với Laladuri là phải dùng kỹ xảo hắn dạy, kết quả vừa lên đến đã làm giống như trước

Về mặt khí lực rất nhanh Sơn Lung đã bắt đầu áp chế, đi từng bước một bức bách Laladuri lui lại, đột nhiên một đòn cụng đầu nện xuống.

"Ầm"

Laladuri bị cụng bật ngửa ra sau, Sơn Lung lập tức tung ra một quyền, trực tiếp đánh bay Laladuri.

Một đòn chuẩn xác, Sơn Lung vung hai tay, kích động không khí, người khổng lồ chung quanh một trận cuồng rống đáp lại Sơn Lung, lần này tốt xấu gì thì cũng là trận chiến của dũng sĩ một năm mới có một lần giữa bộ lạc River cùng bộ lạc Lăng Sơn.

Trong nhóm người khổng lồ hỗn hợp với tiếng cười là ngôn ngữ Dida hiển nhiên là tràn ngập cười nhạo thậm chí là vũ nhục.

Ở thế giới người khổng lồ Dida, chỉ có anh hùng dũng sĩ mới có thể nhận được tôn kính.

Laladuri phẫn nộ lẫn kinh sợ.

*****

Mà Sơn Lung đã mạnh mẽ chụp lấy Laladuri đột nhiên một đòn ném qua vai, "Ầm" một tiếng nện trên mặt đất, sát sau đó Sơn Lung nhảy tới trên người Laladuri, tung ra những quả đấm xuống đầu Laladuri.

Hai tay Laladuri gắt gao bảo vệ, nhưng mà đối thủ có lực lượng lớn hơn hắn, rất nhanh cánh tay liền bị đánh bật ra, đầu Laladuri bị công kích liên tục, máu tươi văng khắp nơi.

Thấy máu điên cuồng, nhóm người khổng lồ cất tiếng kêu càng cuồng dã, trên mặt đám người Sơn Càng lại lộ ra khinh thường, bọn họ khát vọng một trận chiến của dũng sĩ, kết quả bộ lạc River một năm so với một năm phế vật.

Sơn Lung đứng lên, bàn chân thật lớn trực tiếp dẫm nát trên mặt Laladuri, phun ra một ngụm nước miếng:

- Rác rưởi!

Chung quanh, người khổng lồ hô lên một cái khẩu hiệu thật ngắn gọn, không cần đoán, Vương Tranh cũng biết là có ý tứ gì.

Giết!

Tử vong là một phương pháp có thể làm cho sỉ nhục biến mất.

Sơn Lung nhìn thấy một tảng đá lớn, như là muốn bày ra lực lượng, ôm tảng đá lớn lên, hắn muốn nện Laladuri thành thịt vụn!

Laladuri đầu óc xây xẩm, không nhìn rõ bất kể cái gì, hắn cũng không làm được cái gì, có lẽ cái chết mới là lối đi duy nhất để gìn giữ vinh quang.

Bỗng nhiên một tiếng nói ở trong đầu Laladuri nổ vang, nháy mắt làm cho đầu óc hỗn độn đều như chợt lâm vào thanh tĩnh.

Tảng đá thật lớn nện về phía Laladuri, dường như là bản năng té xuống né tránh tảng đá lớn, lại đưa tới càng nhiều cười nhạo.

- Trưởng lão Mộc Sâm, đây là thứ sau khi ngươi cùng nhân loại tiếp xúc đoạt nhận được hay sao, yếu đuối, vô sỉ, đây là hậu quả của việc nhận nhân loại là Ada, làm trưởng lão, ngươi đã phạm vào tội lớn.

Sơn Càng nói.

- Sơn Càng, quyết đấu còn không có tới giây phút chấm dứt, vội nói kết quả có chút sớm a.

Mộc Sâm trên mặt vẫn như cũ rất bình tĩnh, nhưng mà lẳng lặng nhìn Vương Tranh, vẻ mặt của hắn thực.... còn thật sự....

Sơn Lung chỉ bước vài bước đã đi nhanh tới trước người Laladuri, tuy rằng người khổng lồ có hình thể khổng lồ, nhưng mà động tác cũng không chậm chạp, đây cũng là nguyên nhân bọn hắn có thể đối kháng robot, rất có thể là có liên hệ với thuộc tính trên hành tinh Dida.

Sơn Lung bứt lên Laladuri:

- Giết nhân loại kia, ngươi mới xứng mà chết đi!

Sơn Lung chỉ vào Vương Tranh, Laladuri phun một búng máu ở trên mặt Sơn Lung, thời điểm Vương Tranh trở thành Ada của Laladuri cũng thì Vương Tranh cũng chính là thân nhân quan trọng nhất, trong khoảng thời gian này Laladuri học rất nhiều, Sơn Lung cũng phát hiện, Laladuri lại có chút tức giận.

Đột nhiên đẩy Laladuri ra sau, đánh ra một quyền.

- Trái!

Dường như là bản năng, Laladuri bước về phía bên trái để né, một quyền của Sơn Lung đánh không trúng, sau đó lại là đánh ra một quyền.

- Trái!

Đối với cái giọng này, Laladuri phục tùng theo bản năng, hắn không biết vì saolại nghe được, nhưng đây là lời của Ada, cái này khẳng định là thần chỉ dẫn.

Phải — Phải — Xoay tròn.

Sơn Lung hung mãnh truy đuổi hung mãnh tấn công, nhưng mà chiêu chiêu thất bại, hoàn toàn không có đụng đến góc áo Laladuri.

Người khổng lồ chung quanh đều ồn ào lên, chạy trốn ở trong nhận thức của người khổng lồ không phải là chuyện gì tốt, nhưng mà Laladuri nghiêm khắc chấp hành, giờ phút này hắn quên sự tồn tại của bản thân.

Một hồi điên cuồng bạo đánh vừa rồi của Sơn Lung đã xoá sạch bản năng thân là người khổng lồ của Laladuri, lại tỉnh lại thứ gì đó mà trong khoảng thời gian này Laladuri đã cố gắng học tập.

Sư phụ nhận vào cửa, tu hành là ở cá nhân.

Vương Tranh ở cũng chỉ dẫn một chút, Laladuri liền tiến vào trạng thái của chính hắn, nói nhiều cũng vô dụng, cùng Vương Tranh luận bàn cũng không đại biểu được cái gì, chỉ có tự mình cảm nhận chỗ tốt của kỹ thuật mới được.

"Ầm"

Sơn Lung ngao ngao kêu lại một quyền đánh hụt, mà rốt cục Laladuri tìm được cơ hội, một đòn đấm móc đánh trả, trúng mục tiêu!

Đây là từ lúc chiến đấu bắt đầu cho tới nay, lần đầu tiên Laladuri công kích, lại đánh Sơn Lung thất tha thất thểu lui về phía sau vài bước.

Theo lý thuyết, lấy khí lực Laladuri căn bản không thể đánh động Sơn Lung.

Sơn Lung lau khóe miệng một chút, thấy được máu, kích thích chọc giận hắn.

Nhưng mà Laladuri lại càng thêm bình tĩnh. Đối mặt Sơn Lung điên cuồng đột nhiên nhượng lui, sau đó tung ra một cước, Sơn Lung làm một động tác chó đói vồ để ngã văng ra ngoài, lúc này rốt cuộc không có người nở nụ cười.

Hiển nhiên nhóm người khổng lồ không rõ đã xảy ra cái gì, trong chiến đấu bọn họ chú trọng khí thế và cách đánh bừa cực mạnh, lại không biết rằng ngoài cách đó còn có thêm những thứ khác.

Sơn Lung đứng lên quả thật là bị chọc giận muốn nổ tung, điên cuồng đấm ngực của hắn, chỉ vào Laladuri, lại nện chính mình một quyền:

- Đến a, đánh chỗ này, người nhu nhược như ngươi không khác gì thằng chó nhân loại kia.

Không thể nhịn được nữa, liền không cần nhịn nữa!

Sơn Lung nổi điên vọt lại đây, thân thể Laladuri từ từ xuống tấn, nhớ lại hết thảy tất cả những gì được Vương Tranh truyền thụ.

Tuy hắn có thể tránh thoát nhưng hắn là người khổng lồ, người khổng lồ có truyền thống của người khổng lồ, hắn không thể trốn tránh.

Bả vai hơi hơi trầm xuống, tinh khí thần ngưng tụ một chút.

Thân thể thật lớn của Sơn Lung vọt lại đây, đúng lúc này, bỗng vang lên một tiếng như tiếng sấm, Laladuri giết ra giống như lôi điện — Kháo Sơn Băng!

"Ầm"

"Ầm Ầm Ầm...

Trong bộ lạc to như vậy lại im ắn. , đã xảy ra chuyện gì???

Thân thể thật lớn của Sơn Lung bị một đòn trực tiếp đánh bay hơn 30m, úp mặt ngã trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, ngực đã lõm sâu vào.

Laladuri từ từ đứng thẳng thân thể, mờ mịt nhìn hai tay của hắn, lại nhìn xem Vương Tranh. Hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, mới vừa rồi hoàn toàn là ra tay theo bản năng, hắn nghĩ đến mình sẽ chết, cho dù là chết, hắn cũng muốn chết trong vinh quang, nhưng mà....

Vì sao người chết lại là đối thủ?

Nhóm người khổng lồ của bộ lạc River phát ra tiếng hoan hô rung trời động đất, bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới Laladuri sẽ thắng, từ điều kiện thân thể, người của bộ lạc River sẽ không đánh lại bộ lạc Lăng Sơn.

Laladuri thắng, hơn nữa là đánh tan ngay mặt, đây là dạng lực lượng gì, trực tiếp tông chết đối thủ có sức lực cùng thân thể to lớn hơn so với bản thân.

Laladuri từ từ đi đến trước mặt Vương Tranh, quỳ một gối xuống, cúi thân thể xuống:

- Cảm tạ Ada, ngài ban cho ta lực lượng cùng dũng khí, ta thề trăm chiến trăm thắng!

Lan Lăng há miệng thở dốc, nhưng mà nói không ra lời, nàng quá rõ ràng về thực lực đối lập giữa bộ lạc River cùng bộ lạc Lăng Sơn, mặc dù hầu hết thời gian mấy ngày nay Vương Tranh cùng Laladuri đều ở cùng một chỗ, nhưng nàng không cho rằng làm thế này sẽ có ích lợi gì.

Tại sao lại có biến hóa nghiêng trời lệch đất như vậy?

Nhóm người khổng lồ bộ lạc Lăng Sơn cũng khe khẽ nói nhỏ, hiển nhiên bọn họ không thể lý giải cũng không thể tin, cho dù là tận mắt thấy đến.

Sơn Mông từng bước một đã đi tới, đi về phía Vương Tranh cùng Laladuri, ánh mắt tràn ngập sát khí.

Laladuri đứng lên, che ở trước mặt Vương Tranh, từ nay về sau, rốt cuộc hắn không còn chỗ nào sợ hãi, hắn tin tưởng, đây là ý chỉ của thần Titan.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1398)