Vay nóng Homecredit

Truyện:Tinh Ngự - Chương 057

Tinh Ngự
Trọn bộ 697 chương
Chương 057: Nguyên liệu tinh chương
0.00
(0 votes)


Chương (1-697)

Siêu sale Lazada


Không biết lầu một phát sinh chuyện gì, một đoàn Thuật Luyện Sư xúm lại cùng một chỗ tranh cãi ầm ĩ không ngớt, mới vừa rồi một số gian phòng còn đóng chặt giờ đã mở ra toàn bộ, tất cả sáu mươi mấy gã Thuật Luyện Sư tụ lại một chỗ, không ngừng sôi nổi nghị luận.

- Những người này phần lớn đều là sơ cấp Thuật Luyện Sư, còn lại đều là một số chuẩn Thuật Luyện Sư.

Ny Khả giải thích.

- A!

Lăng Phong cảm thấy hứng thú tiến về phía đó, từ khi tiếp xúc cùng với chức nghiệp Thuật Luyện Sư tới nay, hắn vẫn luôn một mình tu luyện hoặc là đơn phương tiếp thu sự dạy dỗ của Sang Sư, mà chưa từng giao lưu cùng với bất kỳ vị Thuật Luyện Sư nào khác.

Lăng Phong phát hiện ở trung tâm của cuộc tranh cãi là ba người một già một trẻ một trung niên, ở giữa bọn họ có để một khối khá màu ngân bạch, khối đã kia mặt ngoài có từng đóa hoa văn có hình cây hoa cúc. Sự tình tranh luận giữa bọn họ rất nhanhđã hấp dẫn được sự chú ý của Lăng Phong:

- Cần phải tăng thêm ba phiến xà vĩ tử diệp mới có thể đủ để tinh luyện được khối bạch cúc băng thạch này!

- Không đúng, ta thấy ít nhất cũng phải là năm phiến! Mạc lão đầu, theo tình hình như vừa rồi, sau khi tăng thêm hai phiến mà bạch cúc băng thạch vẫn không có chút biến hóa nào, cho dù có tăng thêm một phiến nữa cũng không ăn thua đâu. Bệnh nặng là phải dùng thuốc mạnh mới được!

- Thối lắm! Năm phiến? Xà vĩ tử diệp có tính chất mãnh liệt, thêm năm phiến vào là có thể khiến bạch cúc băng thạch hóa thành khí hết!

Mạc lão đầu tức giận nói:

- Thác Bạt, ta thấy tiểu tử nhà ngươi không có chút hảo tâm nào, ý định rõ ràng là muốn lãng phí nguyên liệu bên trong các!

- Mạc lão đầu, ông nói cái gì?

Trung niên nhân Thác Bạt tức giận:

- Ông đây là vu vạ! Vu vạ một cách trần trụi!

- Mạc gia gia, Thác Bạt đại thúc, các người đừng ầm ĩ nữa. Ta thấy chỉ dùng riêng xà vĩ tử diệp hẳn là không đủ để tinh luyện bạch cúc băng thạch này, có thể vẫn còn cần thêm một số thứ khác nữa!

Lời vừa nói ra, gã thiếu niên nhất thời hứng chịu sự cười nhạo của lão giả cùng trung niên nhân:

- Tiểu Ngả Luân, ngươi mới trở thành sơ cấp Thuật Luyện Sư bao lâu chứ? Hiện tại cũng không phải chỉ có thể sử dụng nhất tinh ma hạch luyện chế sơ cấp tinh chương thôi sao? Không nghĩ tới ngươi còn có nghiên cứu cả về "Nguyên liệu tinh luyện" nữa đó!

" Nguyên liệu tinh luyện" là công tác chuẩn bị đầu tiên khi luyện chế tố linh mặc, tuy đa số nguyên liệu có thể trực tiếp dùng niệm thức để tinh chế những thành phần hữu hiệu trong đó, thế nhưng có một số nguyên liệu tương đối đặc thù cũng không thể trực tiếp dùng niệm thức để tinh chế, mà trước tiên phải trải qua một số nguyên liệu khác trung hòa rồi mới có tể dùng niệm thức tinh chế sau đó dung nhập vào trong tố linh trấp.

Khuôn mặt Ngả Luân đỏ bừng lên:

- Có chí không phụ thuộc vào tuổi tác! Tuy rằng hiện tại tu vi ta không cao, thế nhưng sau này nhất định có thể nắm vững được nguyên liệu tinh luyện!

Chí nguyện to lớn của gã thiếu niên cũng không được mọi người đồng tình, trái lại còn rước lấy một trận trêu đùa thiện ý, có người vỗ vỗ lên khuôn mặt bầu bĩnh như quả trứng của hắn:

- Tiểu Ngả Luân của chúng ta không hổi là tiểu thiên tài, chí khí không nhỏ a!

Ngả Luân năm nay mới mười sáu tuổi, thế nhưng thiên phú xuất chúng, đã có thể luyện chế ra được sơ cấp tinh chương, điều này khiến cho mấy vị Thuật Luyện Sư khổ sở học tập mấy chục năm mới thành công vừa hâm mộ vừa đố kỵ, cho nên bình thường hay lôi hắn ra trêu đùa một chút.

- Ta thấy hắn nói không sai!

Lăng Phong đứng nhìn nửa ngày, nhịn không được góp lời;

- Nếu muốn hoàn toàn tinh luyện bạch cúc băng thạch, phải cho thêm xà vĩ tử diệp hai phiến, hạ khô thuế một cụm!

Một mảnh cười vang trời, lời nói của Lăng Phong đã đặc biệt chọc cười khiến mọi người chú ý, lúc này quay đầu lại thấy rõ người lên tiếng là Lăng Phong, một người cười vang, nói:

- Ha ha, chúng ta vừa mới có được một Tiểu Ngả Luân, giờ lại có thêm một thiếu niên thiên tài nữa nè!

Hiển nhiên không ai tin tưởng vào người trẻ tuổi như Lăng Phong.

Trận cười qua đi, không còn ai để ý tới Lăng Phong nữa, bọn họ lại bắt đầu tranh luận về cách tinh luyện bạch cúc băng thạch.

Lăng Phong lắc đầu, nguyên liệu tinh luyện cực kỳ phức tạp, hơn nữa Thuật Luyện Sư phần lớn đều bo bo giữ của, cho dù có được một chút kinh nghiệm tinh luyện cũng không cam lòng công khai ra cho mọi người. Đại đa số Thuật Luyện Sư nếu như phát hiện ra một phương pháp tinh luyện nguyên liệu đặc thù nào đó, thường thường đều giữ kín không nói ra, mà chỉ truyền lại cho đồ đệ đời sau. Bởi vậy, Thuật Luyện Sư tinh thông nguyên liệu tinh luyện đã ít càng thêm ít.

Thế nhưng Lăng Phong lại không như vậy, tuy rằng thời gian tiếp xúc với chức nghiệp Thuật Luyện Sư này khá ngắn ngủi, nhưng tri thức học tập được từ Sang Sư so với những tiền bối nghiền ngẫm nghiên cứu bao nhiêu năm cũng không hề thua kém. Sang Sư đã trực tiếp đem những tri thức liên quan đến thuật luyện thông qua phương pháp Linh Hồn Ấn Khắc mà trực tiếp tạo ra dấu ấn rất sâu trong thức hải của Lăng Phong, từ đó khiến cho Lăng Phong nắm bắt được những tri thức thuật luyện bao la. Theo Sang Sư, cách tinh luyện nguyên liệu đặc thù đã được tổng kết thành một quy luật hữu hiệu. Có thể nói đại đa số nguyên liệu đặc thù trên thế gian này, Lăng Phong đều biết được phương pháp tốt nhất để tinh luyện! Cho dù có một bộ phận không biết, chỉ cần dùng niệm thức nhận biết tính chất của nguyên liệu, cũng có thể thông qua quy luật này mà nhanh chóng tìm ra phương pháp tinh luyện tốt nhất!

- Hắn nói đúng!

Từ một góc truyền ra âm thanh của Ngả Luân, vẻ mặt lão khiếp sợ giơ lên chiếc ống nghiệm màu ngân bạch trong tay, trong ống nghiệm mơ hồ có thể thấy được một khối bạch cúc băng thạch nho nhỏ, khối bạch cúc băng thạch này ngâm ở trong một dịch thể màu nâu cổ quái, hơn nữa mặt ngoài của nó không ngừng sủi lên bọt khí, nương theo bọt khí toát ra thể tích của nó cũng từ từ thu nhỏ lại, mà màu sắc của dịch thể cũng từ màu nâu trộn lẫn thêm vài tia bạch sắc.

Lời nói này đã hấp dẫn được lực chú ý của mọi người, khi bọn họ nhìn về phía ống nghiệm trong tay Ngả Luân, nhất thời đều lộ ra biểu tình như gặp quỷ! Ngay sau đó, bọn họ gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Phong, phảng phất như thấy một vị khách từ trên trời rơi xuống.

Tĩnh lặng!

Tĩnh lặng giống như chết!

- Vị... khụ khụ, vị tiên sinh này.

Một Thuật Luyện Sư trung niên trong đám người thăm dò hỏi:

- Ngài có biết "Tịch chỉ tâm" tinh luyện như thế nào không?

Câu hỏi của người này nhất thời khiến cho mọi người nhìn hắn một cách khinh bỉ. Nhớ lại vừa rồi trong đám người phủ định lời nói của Lăng Phong, chính hắn là kẻ nói dữ nhất, hiện tại lại là hắn chủ động đi thỉnh giáo người ta, thằng nhãi này da mặt quả thực là dày không khác gì tường thành. Hơn nữa tinh luyện nguyên liệu đặc thù bí mật như thế nào chứ, người ta cho dù biết cũng không thể vô duyên vô cớ nói ra cho ngươi.

- Lấy ra đoạn giữa của tây đương trúc, sau đó ngâm với kỳ trấp dịch là có thể tinh luyện "Tịch chỉ tâm".

Không giống với suy đoán của bọn họ, Lăng Phong cũng không cho rằng nói ra phương pháp tinh luyện là một sự tình nghiêm trọng. Hắn tựa như một phú hào gia tài hàng trăm ức, mà trước mặt bất quá chỉ là một đám khất cái quần áo tả tơi, dùng gia tài kếch xù như vậy để tùy ý bố thí một hai đồng lẽ nào cũng tiếc rẻ sao?

Vừa nhận được đáp án từ Lăng Phong, người này lập tức vội vàng chạy về phòng mình bắt đầu thí nghiệm, không bao lâu sau, từ trong phòng truyền ra tiếng hò hét kinh hỉ của hắn:

- Được rồi, thực sự được rồi!

Điều này phảng phất như khiến đám người nổ tung lên.

- Tiên sinh, xin hỏi thiền loa xác tinh luyện như thế nào?

- Đại sư, học sinh muốn biết phương pháp tinh luyện của ban tư hoa, kính xin đại sư chỉ giáo!

- Đại sư, học sinh thỉnh giáo như thế nào để đề cao năng lực cảm nhận của mình.

- Thầy của ta, van ngài thu ta làm đồ đệ đi! Đệ tử nguyện ý cầm roi dắt ngựa, hầu hạ bên cạnh sư tôn!

Lăng Phong há hốc mồm, hắn thực sự không ngờ mình chỉ tùy ý chỉ điểm một câu mà lại khiến cho những Thuật Luyện Sư này trở nên điên cuồng như vậy. Căn bản hắn không biết, đối với Thuật Luyện Sư mà nói, cơ hội có thể đề thăng thực lực bản thân là khó có được đến cỡ nào. Bởi vì tính đặc thù của chức nghiệp Thuật Luyện Sư, có thể trở thành Thuật Luyện Sư đồng nghĩa với cuộc sống xa hoa, địa vị cao quý, nhất là đãi ngộ của trung cấp Thuật Luyện Sư càng không ngừng kích động lòng cầu tiến của những Thuật Luyện Sư cấp thấp!

Có thể nói, sở dĩ Đa Bảo Các có thể tụ tập nhiều Thuật Luyện Sư như vậy, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì có sự tồn tại của trung cấp Thuật Luyện Sư Phỉ Bối. Bởi vì trông mong đạt được một chút chỉ điểm của Phỉ Bối, mới khiến đám người này tụ tập tại đây, cam nguyện phục vụ cho Đa Bảo Các. Ngay cả như vậy, nhưng bởi vì những quan niệm sai lầm của chức nghiệp này, cho nên Phỉ Bối chỉ điểm cho bọn họ cũng không hề truyền thụ toàn bộ, thường thường khiến cho một ít Thuật Luyện Sư đang nóng lòng đột phá cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.

Từ đó có thể suy ra, sự xuất hiện của Lăng Phong tạo cho bọn họ chấn động lớn đến thế nào!

Một vị đại sư có được tri thức luyện chương như biển sâu không đo lường được, hơn nữa còn thoải mái trả lời câu hỏi của họ, như vậy còn không khiến họ trở nên điên cuồng sao? Lăng Phong đang bị bao phủ trong cơn sóng nhiệt tình niềm nở của đám người đã triệt để choáng váng, những vấn đề đã lắng tụ lại nhiều năm không có đán án được đưa ra, hắn phảng phất như một cỗ máy nhanh chóng tra cứu tìm kiếm câu trả lời ở trong thức hải, khiến cho mọi người phải nhìn hắn bằng ánh mắt sùng bái điên cuồng.

Trong đám người trẻ có già có, trình độ thuật luyện bất đồng, thế nhưng không ngoại lệ đều biểu đạt tới Lăng Phong sự cung kính từ tận đáy lòng. Phàm có người nhận được sự chỉ điểm của Lăng Phong, lập tức mừng rỡ như điên chạy sang một bên làm thí nghiệm, sau đó liền bộc phát ra những trận cuồng tiếu. Vị trí của người này lập tức lại được người sau lấp vào, đến khi người này quay lại muốn tiếp tục nhận được sự chỉ dạy liền phát hiện trước mặt mình đã là một bức tường người không có khe hở...

Rất nhanh, đám Thuật Luyện Sư cũng đã thông minh hơn, bọn họ nhận được câu trả lời của Lăng Phong thì cũng không vội vã đi làm thí nghiệm, mà là lôi ra giấy bút tùy thân rồi nhanh chóng ghi chép lại. Một số người không tìm được giấy bút thì kéo áo trên người xuống, tiện tay móc ra một khối nguyên liệu có màu sắc rồi ghi chép lên đó, Ny Khả còn thấy dụng cụ để viết trong tay một Thuật Luyện Sư chính là hồng hạt thạch giá trị hơn trăm kim tệ...

Những người có hành vi vô sỉ chiếm lấy vị trí phía trước lập tức bị người phía sau công khai lên án, thế nhưng mặc cho bọn họ quở mắng thế nào, người phía trước vẫn quyết tâm lù lù bất động. Đùa sao, loại cơ hội ngàn năm có một này lẽ nào còn muốn đem tặng cho người khác? Trong bọn họ có không ít người nhận được vài ba câu chỉ điểm của Lăng Phong, đám sương mù dày đặc vây kín bản thân nhiều năm được hé mở, thực lực luyện chương vẫn trì trệ không tiến liền có được hi vọng đột phá! Chỗ tốt to lớn như thế, bản thân không nhanh chóng chiếm lấy, chẳng lẽ còn muốn đem cho người khác hay sao?

Điên!

Loạn!

Triệt để điên loạn!

Đứng bên ngoài đám người, nhìn thấy một màn điên cuồng trước mắt, Ny Khả há hốc mồm, nửa ngày mới hồi thần lại được. Bên trong Đa Bảo Các, có bao giờ thấy được những Thuật Luyện Sư trong ngày thường luôn đề cao thân phận lại điên cuồng như vậy, không một chút che giấu sùng bái một người? Nếu để cho người ngoài nhìn thấy, chỉ sợ ngay cả cằm cũng rụng xuống mất.

Bên trong đại sảnh, âm thanh thỉnh giáo, quở mắng vang lên không ngớt, loạn thành một đoàn!

Ba huynh đệ Diệp Lạc đứng ở môn khẩu ngây ngốc liếc nhìn nhau, Lệ Thành lẩm bẩm nói:

- Đại ca, ta không nhìn lầm chứ? Đám gia hỏa kiêu ngạo này cũng có ngày cung kính như vậy sao? Ảo giác, nhất định là ảo giác!

Nhìn Lăng Phong ở giữa đang bị đám người vây thành ba vòng trong ba vòng ngoài, Diệp Lạc thở dài:

- Thực sự là một thiếu niên thần kỳ!

Tiểu đao trong tay Đàm Khiếu nhanh chóng biến ảo, im lặng không nói. Một lát sau, bỗng nhiên hắn cất lời:

- Hắn còn là một chân võ giả, một chân võ giả rất mạnh!

Đàm lão tam kín miệng còn nói ra được một câu, hai người Diệp Lạc lập tức minh bạch ý tứ của hắn. Đúng vậy tiểu tử này còn là một chân võ giả rất mạnh! Một chân võ giả cường đại nắm giữ được thực lực luyện chương phi phàm, tin tức này nếu như truyền ra sẽ dẫn tới sự điên cuồng đến mức nào? Thiếu niên này, hắn có khả năng luyện chế ra được Diễn Hóa Tinh Chương a!

Cho dù là Áo La đế quốc cũng sẽ vì nhân tài này mà động tâm!

Phỉ Bối đang trầm tư suy nghĩ trong lầu hai đột nhiên mở mắt, tức giận lẩm bẩm:

- Những người này đang làm gì vậy? Rống loạn lên còn ra thể thổng gì nữa?

Lão muốn tâm thần được yên tĩnh, thế nhưng thủy chung vẫn không làm được. Không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ thở dài một tiếng, từ trên ghế đứng lên, đẩy cửa phòng bước ra...


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-697)