← Ch.207 | Ch.209 → |
- Nghỉ ngơi một chút đi.
Lăng Phong đưa Hoàng Phủ Vân về doanh trướng, dịu dàng căn dặn.
Hoàng Phủ Vân lộ vẻ do dự, nhẹ giọng nói:
- Sư thúc, người có thể ở lại đây với ta không?
Lăng Phong nghĩ đêm nay Hoàng Phủ Vân vừa phải trải qua sợ hãi cực độ, bây giờ có tâm lý e dè cũng là chuyện bình thường nên gật đầu đồng ý:
- Được.
Rồi hắn quay sang, nói với bọn Kiều Kiều:
- Mọi người cứ về trước, có ta ở lại đây chăm sóc là được rồi.
Mọi người mặc dù bụng đầy nghi hoặc nhưng Lăng Phong đã nói thế nên cả Kiều Kiều ngang bướng cũng không dám phản đối. Nhất là sau khi chứng kiến trạng thái dị dạng của Lăng Phong, mọi người càng có phần nể sợ hắn hơn.
Đợi đến khi mọi người đi khỏi, Hoàng Phủ Vân mới đỏ mặt, lí nhí:
- Sư thúc, phiền người quay mặt sang hướng khác.
Lăng Phong thấy cô quấn chặt lấy áo khoác của mình, nhất thời nhớ ra cảnh tượng trong rừng, không khỏi ngượng ngùng quay mặt. Hắn đang tự trách bản thân, nếu như hắn để ý hơn có lẽ hắn đã nhận ra rất nhiều manh mối từ trên người Hoàng Phủ Vân. Ví dụ như chuyện tại sao cô không chịu nghỉ ngơi cùng một doanh trướng với mọi người, ví dụ như chuyện tại sao cô luôn có một thần thái mềm mại. Nhưng ai có thể ngờ người kế thừa Tinh Lam Công Quốc lại là nữ nhân? Người bình thường nếu như có hoài nghi, nghĩ đến thân phận của Hoàng Phủ Vân cũng sẽ lập tức gạt bỏ ngay ý nghĩ vớ vẩn đó.
Sau lưng truyền đến những âm thanh sột soạt, một lúc sau, Hoàng Phủ Vân nói:
- Sư thúc, có thể quay lại được rồi.
Lăng Phong thấy Hoàng Phủ Vân đã thay xong một bộ quần áo sạch sẽ khác, nhất thời chưa biết nên nói gì. Hắn biết chuyện đêm nay đối với Hoàng Phủ Vân là một sự đả kích quá lớn. Nhưng Lăng Phong không giỏi an ủi người khác, không khí trong doanh trướng nhất thời rơi vào im lặng.
- Ngủ một lát đi.
Một lúc sau, Lăng Phong mới thốt ra được một câu.
Hoàng Phủ Vân gật gật đầu, nhìn Lăng Phong chờ đợi:
- Sư thúc, người có ở bên cạnh canh chừng cho ta không?
Hàng mi dài khẽ run run, cho thấy chủ nhân của nó đang mất bình tĩnh cực độ. Làn da trắng ngần như ngọc càng khiến cả người nàng trở nên yếu đuối, mong manh như cánh hoa nhỏ bé trong gió bão.
Lăng Phong thấy không đành lòng, gật đầu đáp ứng:
- Yên tâm ngủ đi, ta sẽ không rời khỏi doanh trướng này nửa bước đâu.
- Ừm.
Nghe Lăng Phong nói vậy, Hoàng Phủ Vân mới mỉm cười yên tâm, chui vào túi ngủ. Cảm nhận được khí tức của Lăng Phong đang ở bên mình, những sợ hãi bất an trong lòng cô mới từ từ dịu xuống, dần dần cũng chìm vào giấc ngủ.
Thấy cuối cùng cô cũng đi vào giấc ngủ Lăng Phong mới dám thở dài. Chuyện xảy ra đêm nay là một sự đả kích quá lớn đối với hắn. Hoàng Phủ Vân là nữ nhi, trong lúc kịch chiến bản thân tấn cấp lên thất tinh, cự linh linh kĩ quỷ dị của Từ Kỳ Phong. Mỗi một sự kiện đều khiến người ta không biết phải làm sao. May mà Lăng Phong từ nhỏ đã được rèn luyện trong gian khổ, tâm trí cứng cỏi hơn hẳn người thường nên mức độ này hắn vẫn chịu đựng được.
Xếp bằng an tọa, Lăng Phong cẩn thận sắp xếp lại từng sự việc. Biến hóa ảnh hưởng trực tiếp đến hắn nhất có lẽ là việc chân lực tu vi tấn cấp thất tinh. Bây giờ Lăng Phong có thể cảm nhận rõ ràng từng huyết quản trong cơ thể mình chỉ với một ý niệm. Nói theo thốn kích quyết nghĩa là đã có thể dễ dàng thi triển thất thốn kích! Nhưng lực công kích này đối với hắn chưa phải là lớn, bởi vì Lăng Phong vẫn chưa thể tiến hành dung hòa thất thốn kích với cực đạo ba. Bây giờ hắn mới chỉ dung hòa lục thốn kích với cực đạo ba tạo thành cực thốn kính.
Nhưng Lăng Phong tin rằng sau một thời gian nữa bản thân có thể hoàn thành khảo nghiệm này. Đến lúc đó thực lực của hắn sẽ lại có một bước nhảy vọt!
Một phát hiện làm cho hắn ngạc nhiên nữa là bức linh của Từ Kỳ Phong. Thiên phú linh kĩ mà loại cự linh kì lạ này đúng là không thể tưởng tượng được. Nếu như cự linh đó được sinh ra từ linh hồn mà linh hồn uy áp có kì hiệu với linh hồn thì Lăng Phong đã chẳng thể giải quyết hắn dễ dàng đến vậy.
Cố Quỳnh có nói Từ Kỳ Phong đến từ Bức Tông của Vô Tẫn Hoang Nguyên, lí do này khiến trong lòng Lăng Phong rung động: Không biết Bức Tông lai lịch ra sao, nếu như mỗi người trong tông môn này đều có bức linh thì thật khiến người ta đau đầu. Nhưng thực lực dù có mạnh đến đâu, nếu được Lăng Phong lựa chọn lại, hắn vẫn quyết định giết chết Từ Kỳ Phong không chút do dự.
Điều cuối cùng là trạng thái quái dị xuất hiện khi hắn thi triển linh hồn uy áp. Lúc đó không để ý, bây giờ nghĩ lại Lăng Phong mới phát hiện khi thi triển linh hồn uy áp hắn như hoàn toàn biến thành một con người khác, tất cả tình cảm có được gần như biến mất toàn bộ!
Không còn sợ hãi, không còn thương cảm, chỉ có sự lạnh lẽo thuần túy, vô tình thuần túy!
Đắm chìm trong trạng thái "vô tình" khiến Lăng Phong tin rằng mình có thể giết hơn một vạn người mà tâm lý không có nửa phần ba động. Phát hiện này khiến Lăng Phong thầm cảm thấy sợ hãi.
Không thể không thừa nhận trong trạng thái đó thực lực bản thân có thể phát huy đến mức độ lớn nhất, bất luận là công kích hay phòng ngự đều có thể đạt tới hiệu quả cao nhất. Đáng tiếc bây giờ Sang Sư đang trong trạng thái ngủ say, nếu không với kiến thức của mình biết đâu Sang Sư có thể giúp hắn trả lời thắc mắc? Bây giờ Lăng Phong cũng không dám tùy tiện dùng linh hồn áp nữa.
Chìm đắm trong suy nghĩ nên cũng cảm thấy thời gian qua nhanh hơn. Thoáng cái, nắng sớm đã chiếu vào các khe hở trong doanh trướng. Lăng Phong cảm nhận có ánh mắt đang nhìn mình, xoay đầu lại, thì ra là Hoàng Phủ Vân đã tỉnh dậy. Thấy Lăng Phong nhìn mình, Hoàng Phủ Vân lập tức đỏ mặt, cúi gằm mặt xuống.
- Tỉnh rồi à?
- Ừm, đa tạ sư thúc đã chiếu ứng.
- Không cần phải khách khí với ta như vậy. Trước khi đi ta đã nhận lời với hoàng thượng là sẽ chăm sóc tốt ngươi.
Bây giờ Lăng Phong mới tỉnh ngộ ra thái độ kì lạ của Hoàng Phủ Lập khi nhờ hắn chăm sóc Hoàng Phủ Vân. Sau khi phát hiện ra bí mật của Hoàng Phủ Vân, hồi tưởng lại đúng là có rất nhiều khả nghi! Cười khổ lắc lắc đầu, Lăng Phong thấy nét mặt Hoàng Phủ Vân vẫn còn chút lo lắng, nói:
- Yên tâm đi, Từ Kỳ Phong đã bị giết rồi. Không còn ai biết thân phận của ngươi nữa đâu.
- Vậy sao?
Hoàng Phủ Vân kín đáo nhìn Lăng Phong, ánh mắt có vẻ ngượng ngùng. Lăng Phong ngây người, lập tức hiểu ra ý của cô là không chỉ có mỗi Từ Kỳ Phong biết bí mật này. Nghĩ lại cảnh tượng dưới trăng khiến huyết mạch người ta sôi sục ấy, Lăng Phong không khỏi ho lên một tiếng bối rối.
Hoàng Phủ Vân cúi đầu, một lúc lâu sau mới thở dài, nói như mơ:
- Từ nhỏ phụ vương đã chú ý, chưa bao giờ để ta được phát sinh quá nhiều giao tập với người trong cung. Thậm chí mỗi lần cung nữ đến đều có phụ vương đứng sẵn bên cạnh. Khi đó ta còn nhỏ nên vẫn chưa hiểu, sau này trưởng thành mới dần dần rõ khổ tâm của phụ vương.
Cô nói với vẻ hồi ức:
- Sau này thông qua sư tôn ta mới biết được một trong các lý do: ngày đó, phụ vương và mẫu thân ta rất yêu thương nhau, mẫu thân sức khỏe yếu nên quần thần khuyên phụ phương nạp thêm thiếp. Nhưng phụ vương nhất quyết không đồng ý. Vì không muốn làm phụ thân khó xử, mẫu thân ta bất chấp sức khỏe yếu vẫn quyết định sinh ra ta. Kết quả ta lại là phận nữ nhi.
← Ch. 207 | Ch. 209 → |