← Ch.215 | Ch.217 → |
Ông đương nhiên không muốn mạo hiểm vì một người mới quen như Lăng Phong.
Khoát tay không để cô nói tiếp, Lôi Trạch Ân nói: "Con có biết lai lịch của con ma thú này không? Đây là "nguyên huyễn thận quái" nổi tiếng, vừa sinh ra đã có thất thiên thận khí, sức mạnh của nó càng tăng thì màu sắc của thận khí của nó sẽ chuyển từ bích lam sắc, hồng sắc, tử sắc, tử hắc sắc. Nhìn màu sắc thận khí của con nguyên huyễn thận quái này chứng minh nó đã lên tới đỉnh điểm, đã là một con thánh vực ma thú rồi. Nó bây giờ vẫn chưa nổi giận thực sự, vẫn giữ tâm lý đùa giỡn với họ. Nếu như nó nổi giận thực sự và phun thận khí màu đen thuần thì sư bá dính vào cũng chỉ có đường chết!"
Còn một điểm ông vẫn chưa nói đó là phương thức thăng cấp của nguyên huyễn thận quái. Nguyên huyễn thận quái muốn tấn cấp thực lực, phương pháp thường dùng nhất là đến một mảnh đất hoang, lợi dụng thận khí của bản thân mình "cải tạo" mảnh đất đó thành loại chiểu trạch này, sau đó hấp thu năng lượng trong chiểu trạch.
Sau khi dùng xong một mảng chiểu trạch, thực lực của nguyên huyễn thận thú sẽ tiến thêm một bước lớn rồi lại tìm một nơi khác bắt đầu lại từ đầu. Nơi nó đã từng dùng trở thành tử địa của vạn vật. Bởi vậy, nguyên huyễn thận quái thực sự là một đại họa. Nếu như không giết nó ngay từ lúc còn non mà bỏ mặc thì hậu hoạn khôn lường. Với thực lực của con nguyên huyễn thận quái trước mắt này, muốn giết chết nó cũng khó.
"Hơn nữa." Lôi Trạch Ân nhìn về phía Vệ Địch, nãy giờ vẫn chăm chú lau chùi trường đao huyết hồng sắc trong tay: "Người này che giấu không tệ, đi cả quãng đường mà bây giờ ta mới phát hiện ra trong đội ngũ còn một cường giả ẩn tàng nữa!"
Lôi Trạch Ân lai lịch kinh nhân, nhãn giới đương nhiên cũng cao. Dù là Lăng Phong trước đây cũng không được ông coi trọng nên một Vệ Địch không danh tiếng ở Mạt Vân Túc đương nhiên cũng không thể khiến ông chú ý. Hơn nữa tu vi đạt đến cửu tinh, nếu như toàn lực che giấu khí tức bản thân thì đứng trước mặt thánh vực cường giả cũng không sợ bị phát hiện thực lực cụ thể. Thế mới nói kiếm linh của Lăng Phong quả thật cực kỳ mẫn cảm, nếu như lúc nãy không phải Vệ Địch loại bỏ sự bám đuổi của nguyên huyễn thận quái một cách dễ dàng thì Lôi Trạch Ân cũng không để ý trong đội ngũ còn một vị cường giả ẩn mình.
Thánh vực cường giả!
Nhãn thần Lôi Trạch Ân có chút ngưng trọng, nhìn Lăng Phong đang bị nhốt trong chiểu trạch, nghĩ thầm: "Muốn trở thành một cường giả đích thực của Thần Vẫn Đại Lục thì phải thoắt ẩn thoát hiện như lưu tinh. Để xem hôm nay ngươi có qua được ải này không?"
Bờ bên này, người của Vô Cốt Môn đang bận rộn xử lý vết thương của Cố Quỳnh, cắt những mảng thịt bị thương trên lưng hắn ra. May mà Cố Quỳnh tu luyện vô cốt nhu thân, xương cốt cường hãn nên mới không tạo thành hậu quả nghiêm trọng. Dù vậy, Cố Quỳnh vẫn phải mệt mỏi ngồi bệt xuống đất vì mất quá nhiều máu. Hắn phải dùng ý chí tuyệt đại khống chế bản thân mới không để mình ngất đi. Cố Dao sớm đã ôm chặt lấy hắn, khóc mãi không thôi.
Cố Quỳnh chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cô như buổi chiều của bao nhiêu năm trước. Hắn cũng đứng chặn trước mặt cô, vì cô mà bị bốn gã của Khổ Tịch mạch đánh cho mình đầy thương tích. Cô cũng ôm hắn khóc thương tâm như vậy.
Nếu như không phải vì Cố Quỳnh, Cố Dao đã không phải mạo hiểm. Còn nếu không phải vì Cố Dao, với thực lực của Cố Quỳnh hắn hoàn toàn có thể thoát thân. Nhưng trong thời khắc nguy hiểm đó, tất cả những tính toán lợi nhuận đều bị hắn bỏ sau lưng hết, chỉ còn tình thân nồng đậm chi phối hành động và ý thức.
Trước tình thân, thân tử hồn tiêu có là gì?
Tảng băng tích lũy bởi thời gian và hiểu lầm trong lòng thời khắc này đã hoàn toàn tan chảy. Cảm nhận tình cảm huynh muội nồng ấm, Cố Quỳnh cảm thấy an tâm vô cùng. Nhưng những kêu thảm thiết đã đánh thức hắn. Nhìn thấy bọn Lăng Phong vẫn bị kẹt giữa chiểu trạch, Cố Dao kêu lên một tiếng kinh hãi rồi vội vàng đứng bật dậy.
Cố Quỳnh kéo cô lại: "Muội đi làm gì?"
"Nhị ca, muội phải đi giúp bọn họ!" Cả quãng đường đến đây, tình cảm cô dành cho bọn Lăng Phong đã vượt qua cả tình cảm bằng hữu bình thường, bây giờ có chết cũng phải chết cùng nhau!
"Bản thân mình muội còn không bảo vệ được thì sao có thể giúp họ?" Cố Quỳnh ra hiệu cho người của Vô Cốt Môn giữa chặt lấy Cố Dao đang vô cùng xúc động.
Có Dao ra sức giãy dụa: "Nhị ca, huynh bảo họ thả muội ra. Muội phải đi giúp họ, họ là đồng đội của muội!"
Lắc lắc đầu, Cố Quỳnh kiên định nói: "Nhưng nhị ca chỉ có một người thân duy nhất là muội!"
"Đại ca, huynh mau đi, bọn đệ sẽ tự biết cách thoát thân!"
"Đại mộc đầu, ngươi đi trước đi."
Nhìn thấy từng cường giả trước mắt rơi rụng rồi lại chứng kiến nét mặt tuyệt vọng của đám mạo hiểm giả, cảm xúc ấy cũng lây lan sang phía bọn Khải Ân. Bọn họ thà để cho thận khí bắn trúng chứ tuyệt không muốn Lăng Phong vì mình mà mạo hiểm!
"Im miệng hết cho ta!" Lăng Phong quát lớn, tay nắm chặt tinh thiết kiếm, mũi kiếm hơi chếch một góc bốn lăm độ, nhãn thần như muốn xuyên thủng thương khung!
Lăng Phong thần sắc nghiêm nghị, một luồng uy thế khó hiểu khiến những người xung quanh hắn không nói thêm được gì. Thân thể hắn rõ ràng bất động nhưng lại cho người ta cảm giác như đang không ngừng dao động. Cơ thể hắn lúc này chẳng khác gì một không có xương cốt, chỉ có da bọc thịt, bên trong là khí huyết quẩn động không ngừng như đại giang mênh mông lưu động.
Người ngoài nhìn vào thấy không gian xung quanh Lăng Phong ngưng kết thành thực chết dịch thể. Tư thế vô danh mà hắn vừa bày ra khiến không gian dập dềnh như gợn sóng.
"Cái này, cái này." Lôi Trạch Ân nãy giờ vẫn chăm chú quan sát Lăng Phong cũng phải giật mình thất sắc, mặt đầy kinh ngạc. Vệ Địch đang lau chùi trường đao huyết hồng sắc trong tay cũng phải ngẩng lên nhìn Lăng Phong, mắt lóe lên một tia chiến ý!
Những thứ này đều không có liên quan gì đến Lăng Phong. Mắt, tai, miệng, mũi, lưỡi, ngũ giác của hắn đều đã phong bế. Chỉ còn lưu lại cảm tri đơn thuần của thân thể với tự nhiên. Lăng Phong dường như vừa quay lại Băng Phong Cốc, nỗ lực cảm tri vạn vật dưới sự hướng dẫn của Sang Sư. Cảm giác rung động khi lần đầu tiên cảm nhận thiên địa bằng một phương thức khác, cảm giác rung động khi cả trái tim, cả tâm linh biến thành thiên địa vạn vật
Khiến hắn phát hiện ra, thế giới vốn dĩ ban lan đến vậy!
Cho dù bình phàm như hạt bụi cũng có hạ hoa chi tuẫn lạn.
Một loại ý niệm thâm trầm trùm lên cơ thể Lăng Phong. Hắn cảm thấy cơ thể đang trướng lên, cao lên, thăng hoa vô hạn. Hắn trở thành một cự nhân đỉnh thiên lập địa, có thể giơ tay hái vô số tinh tử, có thể hút hết cự tinh phong khí, vô tẫn phong vân chỉ trong một hơi thở.
← Ch. 215 | Ch. 217 → |