← Ch.236 | Ch.238 → |
Tỉ mỉ quan sát ngưu đầu nhân trước mặt một phen, lòng Mạch Kha trầm xuống.
Trong Thú Nhân tộc truyền thống bao gồm có bát đại thú thần thị tộc: Lôi Áo Sư tộc, Phúc Khắc Tư Hồ tộc, Thi Phân Thiên Nga tộc, Đạo Cách Cẩu tộc, Ngang Đặc Nghĩ tộc, Ngưu Đầu tộc, Tư Nội Đặc Xà tộc, Nga Lặc Phân Tượng tộc, bát đại chủng tộc này cự linh có thể thức tỉnh là cố định, tỷ như Phúc Khắc Tư Hồ tộc chỉ có thể thức tỉnh hồ linh. Một khi thức tỉnh, tất nhiên họ sẽ đồng thời thức tỉnh được tiên thiên linh kỹ thuộc về chủng tộc mình. Nếu như đoán không sai, thì ngưu đầu nhân trước mắt này hẳn là nắm giữ linh thể của Thánh Vực cường giả Ngưu Đầu tộc.
Hai mắt đỏ rực nhìn chằm chằm Mạch Kha, tựa hồ cảm thấy tôn nghiêm của bản thân đã bị khiêu khích, ngưu đầu linh thể hai chân bới mạnh, hai tay chậm rãi chống trên mặt đất, cơ thể của nó như một gò núi cao gồ lên khỏi mặt đất. Lúc này nhìn lại, nó đâu còn nửa phần hình người, rõ ràng là một đầu cuồng ngưu!
- Uồm!
Một tiếng rống dài, ngưu đầu linh thể tựa như một viên đạn pháo bắn thẳng về phía Mạch Kha, thân thể lướt đi, trong không khí không ngừng truyền ra âm thanh vỡ vụn.
Thiên phú linh kỹ!
Dã Man Trùng Chàng!
Mạch Kha biết rằng đối mặt với một kích ẩn chứa Vực Năng này, bản thân căn bản không thể nào tránh né, chỉ có thể ngạnh kháng! Thế nhưng nơi này lại là Mạt Vân Túc, mất đi hậu thuẫn của Nguyên Lực Tháp, bản thân còn có thể đủ sức đối kháng với Thánh Vực cường giả sao?
Thà chết, không lui!
Từng khối từng khối hỏa cầu hiện lên, nhanh chóng ngưng tụ thành một khối Nhị Thập Thất Dung Hỏa, dưới lực khống chế cường đại của Mạch Kha, Nhị Thập Thất Dung Hỏa lần thứ hai biến ảo thành một mũi kiếm hư ảo nằm trong lòng bàn tay hắn.
Ầm!
Mạch Kha tay cầm mũi kiếm màu xanh lam nặng nề bổ vào giữa đỉnh đầu của ngưu đầu linh thể.
Một lực phản trấn vô cùng lớn truyền ngược lại, khiến cho cổ tay của hắn lập tức mạnh mẽ vỡ toác, máu tươi chảy ra ròng ròng. Thế nhưng cũng đã thuận lợi ngăn cản thế xông tới của ngưu đầu linh thể.
Ngưu đầu linh thể phẫn nộ gào thét, đỉnh đầu bị mũi kiếm bổ ra một cái khe thật sâu, hỏa diễm màu xanh lam không ngừng xâm nhập, tựa hồ muốn chém nó thành hai nửa.
Đột nhiên trong cơ thể nó truyền ra những âm thanh tựa như một con sông cuồn cuộn chảy.
Thanh âm này xộc vào tai, một cỗ hàn khí nhất thời dâng lên trong lòng, chân nguyên lực của Mạch Kha tuôn trào, quang mang trên mũi kiếm một lần nữa bùng lên, muốn liều mạng đánh ra một kiếm chém chết nó.
Đáng tiếc đã không kịp!
Ngưu đầu linh thể lại rít gào một tiếng, bên ngoài thân thể của nó cơ bắp không ngừng lúc nhúc, trong nháy mắt đã bành trướng lên rất nhiều, so với lúc trước ít nhất cũng lớn hơn gấp đôi. Sau đó cái đầu của nó bỗng nhiên ngửa lên trời, linh kỹ Cuồng Hóa!
Mạch Kha chỉ cảm thấy phảng phất như mình trở thành một đứa bé, mà phía trước lại là một con trâu nước đã trưởng thành với cặp sừng nhọn hoắt.
Ngưu đầu linh thể lại húc tới, mũi kiếm màu xanh lam va chạm với đỉnh đầu của nó, cự lực khổng lồ trực tiếp ném thân thể Mạch Kha lên giữa không trung!
Tựa hồ cũng minh bạch Mạch Kha chính là một đại địch hàng đầu, ngưu đầu linh thể rống giận, mang theo mũi kiếm vẫn còn cắm ở giữa đỉnh đầu đánh về phía Mạch Kha.
- Động thủ!
Cảnh Vân gầm lên một tiếng, không biết từ khi nào Huyết Sát Vệ đã kết thành trận thế, Hắc Đình Tư cùng với Tát Gia tụ hợp lực lượng của mọi người hình thành hai khối nguyên lực cầu tràn ngập quang mang lưu chuyển. Trên người Khải Ân hoàng mang không ngừng tuôn ra, địa hệ nguyên lực bao bọc ngăn cách giữa hai khối nguyên lực cầu hai màu đen đỏ, rồi sau đó đánh về hướng ngưu đầu linh thể.
Cùng lúc đó, Mạch Kha quát lớn một tiếng:
- Bạo!
Mũi kiếm đang cắm trên đỉnh đầu ngưu đầu linh thể theo tiếng quát của hắn mà nổ tung.
Nguyên lực cầu do Hắc Thủy Huyền Hỏa trận hình thành cũng hung hăng bắn trúng thân thể của nó.
Lúc trước Huyết Sát Vệ thực lực chưa đủ mà một chiêu này đã có thể thương tổn được Kiều Sâm Đặc, huống chi là hiện tại?
Quang vụ nồng đậm nổ tung tràn ngập khắp bầu trời, bên trong truyền ra tiếng kêu thảm thiết rung trời của ngưu đầu linh thể.
Phát ra một kích này, tất cả Huyết Sát Vệ hầu như đã hao hết năng lượng toàn thân.
Quang vụ dần dần tản đi, ngưu đầu linh thể đứng ở đó trợn mắt, trong con ngươi một mảnh huyết sắc, thân thể của nó đã thiếu đi một bên, không ngừng có vụ khí thoát ra từ miệng vết thương. Nó chính là trạng thái linh thể, tự nhiên không có khả năng chảy máu giống như thân thể bình thường, thứ tuôn ra đều là năng lượng tinh thuần, có thể nghĩ một kích vừa rồi đã tạo nên thương tổn đối với nó nghiêm trọng cỡ nào.
Thế nhưng dù vậy, nó vẫn chưa bị tiêu diệt!
Ngưu đầu linh thể phẫn nộ trừng mắt nhìn Mạch Kha, bốn vó điên cuồng cào trên mặt đất, thân thể gấp bốn năm lần Mạch Kha lại một lần nữa đánh về phía hắn.
- Đại phôi đản!
Dưới tình thế cấp bách, Tô Lam bất chấp những che giấu trong ngày thường, phát ra một tiếng kêu thảm từ tận đáy lòng. Nàng điên cuồng lao tới như ánh chớp, muốn thay Mạch Kha ngăn cản một kích kia, nhưng khi tiếp xúc với phạm vi Vực Năng bao phủ thì lại thân bất do kỷ rơi xuống mặt đất. Mắt thấy Mạch Kha bị đâm trúng, sắc mặt của nàng đổi sang màu tím nhạt, trong đầu nổ ầm một tiếng, tầm nhìn tối sầm đi!
Bị đánh bay giữa không trung, năng lượng toàn thân Mạch Kha hỗn loạn không gì sánh được, không còn sức phản kháng. Hắn yếu ớt cười: hi vọng lớn nhất đời mình theo cái chết của Phong Nhi mà tan vỡ, nhưng bản thân mình tại sao vẫn còn lưu luyến?
Ánh mắt hắn mờ nhạt nhìn về phía Tô Lam: có lẽ, người duy nhất mà bản thân mình vẫn còn cảm thấy có lỗi, chính là nữ đồ đệ này?
Trong hoảng hốt, tâm trí Mạch Kha đột nhiên quay lại thời gian năm đó, khi mà mưa thu vẫn lất phất rơi không ngớt: Bản thân khi đó vừa sáng tạo ra Phong Viêm Dung, là lúc khí thế vô cùng hăng hái, hết sức khinh cuồng không chút cố kỵ, còn nàng bất quá mới chỉ là một thiếu nữ như đóa hoa vừa hé nụ.
"Đại phôi đản, ngươi mau đem chiếc đai ngọc trả cho ta!"
"Hả, không phải cô nói ai chế tạo vật phẩm luyện kim thắng được cô, liền có thể tùy ý lấy đi chiếc đai ngọc này sao?"
" Nhưng đó là thứ người ta chuẩn bị cho phu quân tương lai, ngươi đã già như thế, sao có thể dùng được nữa!"
"... Tiểu nha đầu, nếu cô bái ta làm thầy, ta sẽ đem đai ngọc trả lại cho cô, thế nào?"
" Một lời đã định?"
"Đương nhiên, Mạch Kha ta từ trước đến nay luôn nói chuyện giữ lời!"
"Được, ta bái ngươi làm thầy, đai ngọc phải trả lại ta... À không, đại phôi đản, chiếc đai ngọc này cứ để ở chỗ ngươi đi, chờ về sau ta có thể thắng ngươi về đạo luyện kim thì ngươi hãy trả lại ta!"
" Về sau không được gọi ta là phôi đản nữa, phải gọi là sư tôn!"
"Đại phôi đản!"
Trong đầu hồi ức hiện lên như ánh chớp, tu vi luyện kim của nàng từ lâu đã vượt qua mình không biết bao nhiêu lần, nhưng chiếc đai ngọc mất đi vẫn chưa lấy trở về...
"Tình ý trong đó bản thân há lại không biết sao? Nhưng tiếp nhận tình ý của đồ đệ, chẳng lẽ mình sẽ phải bỏ qua bối phận luân thường?
Mạch Kha lộ ra một nụ cười khổ: có lẽ tất cả cũng nên kết thúc rồi chăng?
Trong tầm mắt của Mạch Kha, thân thể ngưu đầu cự linh càng lúc càng gần, gần đến mức hắn có thể ngửi được khí tức tử vong nồng đậm.
Hắn nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại!
Đột nhiên, một tiếng rống giận kinh thiên động địa vang lên:
- Ai dám đả thương sư tôn ta?
← Ch. 236 | Ch. 238 → |