Vay nóng Homecredit

Truyện:Tinh Ngự - Chương 245

Tinh Ngự
Trọn bộ 697 chương
Chương 245: Tu vi của ngươi (1)?
0.00
(0 votes)


Chương (1-697)

Siêu sale Shopee


Cung Phụng Các, nơi này đã được cải tạo toàn diện. Thần Binh Các, Bí Kíp Các, Tu Luyện Các hiện tại đã không còn nữa, hết thảy đều được sửa chữa thành những gian phòng dành cho đệ tử hạch tâm ở lại. Đệ tử cung phụng ngày xưa sống an nhàn sung sướng, bây giờ bất quá cũng chỉ có được một không gian ba bốn mét để nghỉ ngơi, nhưng bọn họ biết thời cuộc đang trong lúc khẩn trương nên cũng không có người nào oán giận.

Dựa theo chế độ thay phiên gác trực, trong Cung Phụng Các mỗi một khắc lại có người tra xét qua, Băng Thần Tử đã hạ nghiêm lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được tùy ý ra vào Cung Phụng Các! Cũng may tất cả mọi thứ cần thiết đều có huấn luyện doanh đưa tới đúng hạn, nên cũng không cần lo lắng về những sinh hoạt tất yếu.

Tầng cao nhất của Tu Luyện Các, Băng Thần Tử sắc mặt tái nhợt, nghiêng người dựa ở trên giường, không ngừng ho khan, mỗi một lần ho đều phảng phất như muốn tắt thở. Băng Mặc Viễn ở bên giường hắn vẻ mặt lo lắng:

- Đại trưởng lão, hay là ngài rút lui trước đi! Chỉ cần có ngài còn đó, Băng gia chúng ta sẽ không đến mức bị đoạn tuyệt căn cơ!

Phất phất tay, lại là một trận ho khan đến tê tâm liệt phế, Băng Thần Tử miễn cưỡng ổn định lại, trên mặt nổi lên vẻ ửng hồng không bình thường:

- Bên phía Tinh Lam có tin tức truyền về có hay không?

- Không có!

Băng Mặc Viễn nhịn không được nói:

- Tiểu tử kia ngày đó quyết liệt cùng chúng ta như vậy, hôm nay sao có thể trở về giúp chúng ta được? Còn cả Khải Ân, tôi đã hỏi qua Bạch Nham, nó từ bé đã là cái bóng của Lăng Phong, chỉ nghe theo mỗi lệnh của hắn, nếu như muốn trông cậy vào bọn chúng, tôi thấy căn bản không được ích gì... Đại trưởng lão, ngài đừng nổi giận.

Thấy lời mình nói lần này lại khiến cho Băng Thần Tử ho khan một trận kịch liệt, Băng Mặc Viễn vội vã tiến lên nhẹ nhàng vỗ lưng hắn.

Một lát sau, Băng Thần Tử thản nhiên nói:

- Ta tin tưởng bọn họ không phải là người như thế, trừ khi có việc gì trì hoãn, bằng không nhất định bọn họ sẽ đến! Ta chỉ lo rằng...

Hắn âu sầu nhìn lên nóc nhà, ánh mắt tựa hồ có thể xuyên thấu cách trở nhìn thẳng lên tận trời xanh:

- Lực lượng bọn họ mang về đây cũng không đủ để xoay chuyển tình thế.

Băng Mặc Viễn trầm mặc, đúng vậy, trông cậy vào nhóm người Lăng Phong hoàn toàn bởi vì thiên phú của họ. Thế nhưng ở nơi nhân tài xuất hiện lớp lớp như Tinh Lam công quốc, thiên phú của họ có thể nổi bật được hay không? Vạn nhất bọn họ không nhận được sự coi trọng, với thực lực như vậy cho dù thực sự trở về thì cũng giúp được gì chứ?

Mấy vấn đề này dường như một tảng đá lớn nặng trịch đặt trong lòng Băng Mặc Viễn, đột nhiên, ngoài cửa vang lên một tiếng bẩm báo:

- Thành chủ!

Băng Mặc Viễn lớn tiếng quát lên:

- Không phải ta đã dặn cho dù phát sinh bất cứ sự tình gì cũng không được lên đây sao?

Hiện tại tin tức đại trưởng lão trọng thương nhất định phải giữ kín, vì phòng ngừa nội gian không biết ẩn giấu ở nơi nào tiết lộ ra, Băng Mặc Viễn đã nghiêm cấm bất kỳ kẻ nào cũng không được tiếp cận tầng trên cùng.

Người ngoài cửa hơi nao núng một chút, sau đó lại nỗ lực lấy dũng khí nói:

- Thành chủ, là bọn họ trở về, ngài đã phân phó khi nào có tin tức bọn họ phải lập tức lên đây bẩm báo!

- Bọn họ sao?

Băng Mặc Viễn còn chưa kịp phản ứng, sắc mặt Băng Thần Tử đã lộ ra vẻ vui mừng, kích động từ trên giường ngồi dậy nói:

- Là đám người Khải Ân đã trở về, Mặc Viễn, nhanh, nhanh mời bọn họ lên đây.

- Đại trưởng lão, thân thể của ngài...

Băng Mặc Viễn còn có chút chần chờ, Băng Thần Tử đã lớn tiếng quát lên:

- Có nghe thấy không?

Băng Thần Tử bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là gật đầu nói:

- Vâng!

...

- Sư tôn!

Vừa thấy được hình dung tiều tụy của Băng Thần Tử, Khải Ân nhịn không được nước mắt dâng lên. Từ khi ở trên nghi thức cung phụng hiển lộ ra thiên phú, hắn liền nhận được sự dãy dỗ tận tình của Băng Thần Tử. Có thể nói trong thời gian đó, Băng Thần Tử hoàn toàn coi hắn là người kế tục của mình mà bồi dưỡng, không chút nào tàng tư, loại tình cảm vô tư từ ái này tự nhiên đã cảm nhiễn thật sâu vào trong lòng Khải Ân.

Mặc dù về sau Khải Ân bái Mạch Kha làm thầy để học tập nguyên tố chân võ quyết, nhưng từ đáy lòng mà nói, người mà hắn chân chính coi là sư phụ chỉ có Băng Thần Tử.

Băng Thần Tử run rẩy vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Khải Ân, sau khi tinh tế cảm nhận, hắn nhịn không được toát ra một tia kinh hỉ. Khi Khải Ân rời khỏi Băng Phong thành tu vi là lục tinh, hiện tại khí tức chân lực hắn để lộ ra cũng không có biến hóa gì lớn, thế nhưng trên người lại có một cỗ khí tức nguyên lực nồng đậm như muốn tràn ra khiến cho Băng Thần Tử kinh hãi không ngớt.

Nếu như nhắm mắt lại, Băng Thần Tử thậm chí còn cảm thấy Khải Ân trước mắt giống như là một khối cự thạch to lớn, cả người tản mát ra khí tức vô cùng nặng nề trầm trọng. Mặc dù bản thân không phải là nguyên tố Thiên Hành Giả, thế nhưng năm xưa lịch lãm khắp nơi, kiến thức nhãn quang của Băng Thần Tử cũng bất phàm, liếc mắt một cái liền nhận ra đây là dị tương khi đã đem chân nguyên lực tu luyện tới cảnh giới cực cao mới có thể phát sinh.

Điều này sao có thể? Băng Thần Tử đột nhiên hỏi:

- Hôm nay con đã là...

Khải Ân vội vã trả lời:

- Đệ tử đã là trung giai Thiên Hành Giả!

Trung giai? Băng Thần Tử chấn động, chợt trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, liên tục than thở:

- Tốt! Tốt! Tốt!

Hắn nặng nề mà vỗ vỗ vai Khải Ân, trên mặt toát ra vẻ vui mừng không gì sánh được. Ngay sau đó hắn lại chuyển ánh mắt về phía Lăng Phong, vừa nhìn thấy rõ ràng, vẻ mặt của hắn nhất thời trở nên phức tạp, thở dài thật sâu nói:

- Hôm nay ngươi đã đạt tới tu vi thất tinh, hẳn đã có thể thành thạo vận dụng ảo diệu của Thất Thốn Kích rồi chứ?

Lăng Phong vẫn chưa che giấu chân lực ba động trên người, chỉ cần người có tu vi cao hơn hắn liền có thể nhận biết rõ ràng hắn chính là một cao thủ thất tinh, nhưng bọn họ lại không biết nếu thực sự chiến đấu, thậm chí Lăng Phong còn có thể tranh cao thấp cùng Thánh Vực!

Băng Thần Tử tự nhiên không nhìn ra ảo diệu trong đó, hắn chỉ nhớ lại lúc trước bằng vào Huyết Xích đan, Lăng Phong mới có thể đỡ được ba chiêu của mình, hôm nay cho dù không dựa vào bất cứ ngoại lực gì, người thanh niên trẻ tuổi này hẳn là có thể cùng mình đọ sức một phen rồi. Lại nhớ đến Lăng Phong ngày đó hiển lộ ra nguyên tố Khí Linh, hắn nhịn không được thầm than trong lòng: Băng gia đã mất đi một thiên tài!

Cuối cùng lại nhìn nhóm người Hạ Á một phen, hơi gật đầu chào bọn họ, Băng Thần Tử hỏi:

- Khải Ân, chỉ có các ngươi trở về thôi sao? Tinh Lam không phái thêm người khác tới hả?

Không chờ Khải Ân nói chuyện, Úc Vi đã rồi tiến lên một bước, có chút bối rối nói:

- Đại trưởng lão, lần này vẻn vẹn chỉ có năm người Tiểu Phong bọn họ chạy về Băng Phong thành. Tuy rằng thực lực đã tiến bộ rất nhiều, nhưng nếu nói muốn đối kháng cùng với hai nhà kia, chỉ sợ là...

Phất phất tay ngăn nàng tiếp tục nói, trong mắt Băng Thần Tử hiện lên một tia kiên định:

- Ngươi cho rằng ta thực sự là lão hồ đồ rồi hay sao? Lần này hi vọng vết thương của ta khỏi hẳn không tới được một phần vạn, cho dù Khải Ân có lưu lại căn bản cũng không giúp giải quyết được tình hình khó khăn hiện nay... Hừ, cho dù cả Băng gia ta bị diệt thì cũng không thể để cho bọn họ chịu chết vô ích!

Hắn đột nhiên tránh ra khoi cánh tay của Khải Ân, mạnh mẽ quỳ xuống hướng về phía Lăng Phong:

- Lăng tiên sinh, ta biết Băng gia có rất nhiều chỗ không phải với ngươi, vậy mà ngươi vẫn đem phần tiếp theo của công pháp Thốn Kích Quyết đưa lại cho chúng ta, cho dù Băng gia đối với ngươi có ân tình lớn bằng trời thì cũng đã hoàn trả sạch sẽ rồi! Thế nhưng hôm nay ta lại mặt dày cần xin ngươi hãy nhìn vào một chút ân tình trên người Khải Ân mà bảo lưu cho Băng gia ta một phần huyết mạch!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-697)