← Ch.024 | Ch.026 → |
- Hahaha, ngươi thật không ngờ phải không? Ta đã sớm đem thiên phú linh kỹ cùng Tù Lung hòa thành một thể, ngươi bất quá chỉ là sơ giai Thiên Hành Giả tứ tinh, lấy cái gì cùng ta chống?
Trần Hàng cuồng tiếu nói:
- Có thể bại dưới dung hợp linh kỹ "thứ lung chi hạ" của ta, ngươi cũng có thể cảm thấy may mắn a? (Thứ lung chi hạ: bên dưới lồng gai)
Chung quanh người hắn bị bao bọc bởi một bức tường bụi gai xanh biếc, trên mặt tường kéo dài vươn ra vô số mũi nhọn, mỗi một mũi nhọn đều lục quang tràn đầy, lóe ra quang mang khiếp người.
Một Thiên Hành Giả, bất luận hắn luyện hóa bao nhiêu tinh chương, có bao nhiêu hậu thiên linh kỹ, thì mỗi lần hắn cũng chỉ có thể thi triển được một loại! Giữa hậu thiên linh kỹ với nhau cũng không thể chất chồng. Loại quy tắc này chỉ có dưới một loại tình huống mới có thể bị phá vỡ, đó phải là thiên phú linh kỹ!
Chỉ có thiên phú linh kỹ mới có thể dung hợp hậu thiên linh kỹ, hơn nữa nói chung, thiên phú linh kỹ chỉ có thể đủ để dung hợp một loại hậu thiên linh kỹ! Tuy rằng Trần Hàng còn chưa thể làm được "Cự Linh phụ thân", nhưng mà có thể sử dụng "dung hợp linh kỹ" đủ để chứng minh thiên phú của hắn xuất chúng. Đáng tiếc, hắn đối mặt lại là Khải Ân... kẻ có được Nguyên Tố Cự Linh!
- Cười đủ chưa?
Khải Ân bên miệng vẫn mang nụ cười khinh thường:
- Ngươi cười thật giống như kẻ nhược trí vậy!
Ặc một tiếng, Trần Hàng thẹn quá hóa giận nói:
- Ngươi muốn chết!
Lồng giam gai ô ô rung động, thoáng cái như một đám mây đen bay thẳng vào Khải Ân. Một khi Khải Ân bị đâm trúng, tối thiểu toàn thân cũng phải bị thương!
Khải Ân điểm mũi chân xuống đất, thực lực cường đại bạo tạc, thân thể thoáng cái như lá rụng bay lên giữa không trung.
- Ngươi tưởng rằng như vậy là có thể tránh được sao?
Trần Hàng không chút buông lỏng, vẫn một mực đuổi theo hắn, "Thứ Lung" phát ra tiếng rít bén nhọn vô cùng.
- Thực đúng là ham chơi a.
Lăng Phong mỉm cười, nhìn Khải Ân biểu diễn động tác né tránh mạo hiểm. Hắn biết rõ, bên trong thân thể được chất lỏng La Hâm cường hóa, lại phát sinh nguyên tố dị biến, căn bản không phải Trần Hàng có thể địch nổi, cho dù là dung hợp linh kỹ của hắn cũng không được!
- Tiểu tử Khải Ân kia vì cái gì còn không xuất Cự Linh? Chẳng lẽ hắn muốn dựa vào chân lực đánh bại Thực Linh Thiên Hành Giả sao?
Băng Thần Tử lẩm bẩm nói.
- Đồ nhu nhược, ngươi chẳng lẽ chỉ dám chạy trốn thôi sao? Ngay cả dũng khí chính diện giao đấu cùng ta cũng không có?
Trần Hàng không ngừng dùng ngôn ngữ kích thích Khải Ân:
- Ta thấy ngươi cùng với đại ca ngươi đều giống nhau, toàn một đống bùn nhão!
Hắn ác độc mắng, phát tiết khuất nhục bại dưới tay Lăng Phong.
Mắt thấy hắn dám vũ nhục Lăng Phong, Khải Ân nhất thời nổi giận:
- Ngươi đã vội vã tìm chết, vậy thì ta đây sẽ thành toàn cho ngươi! Nguyên Tố Cự Linh... Thái Nhạc!
Hắn căn bản khinh thường sử dụng Cự Linh phụ thân, chỉ phối hợp triệu hồi ra Cự Linh, lập tức liền thấy Cự Linh giơ bàn tay to chụp lấy Trần Hàng!
Một vòng sáng màu vàng xuất hiện giữa không trung, tựa như một cái thớt bằng vàng ròng đập xuống người Trần Hàng!
- Đó là...
Băng Thần Tử bỗng nhiên đứng dậy, mặt mũi tràn ngập rung động khó có thể tin, từng chữ từng chữ phảng phất như từ trong kẽ răng phun ra:
- Nguyên Tố Cự Linh!
Lúc này mọi người cũng nhìn thấy rõ Cự Linh xuất hiện sau lưng Khải Ân, có không ít người từng thấy qua Cự Linh của Khải Ân, nhưng giờ phút này chứng kiến Cự Linh của hắn so với trước đây hoàn toàn bất đồng. Cự Linh lần này toàn thân trở nên vàng rực, phảng phất như dùng vàng chế tạo, hơn nữa bề ngoài ngưng thực không ít, trông như thực thể.
- Phá!
Cự Linh của Khải Ân một khi xuất hiện, trong lòng Trần Hàng lập tức biết không ổn, "Thứ Lung" tiếp theo cũng bất chấp không truy kích Khải Ân nữa, mà la co rút trở về bao quanh thân thể! Đây là năng lực khiến cho người ta ca ngợi của Thực Linh Thiên Hành Giả, Cự Linh của bọn họ bất kể là dùng cho công kích hay là phòng ngự đều có uy lực quỷ thần khó lường.
Đáng tiếc, muốn dựa vào lồng gai mà phòng ngự công kích của Khải Ân không thể nghi ngờ chính là châu chấu đá xe! Mặc dù không có luyện hóa bất kỳ một miếng nguyên tố tinh chương nào, nhưng mà trong quá trình tiến hành Cự Linh dị biến, Khải Ân lại hấp thu năng lực thiên phú của Đại Địa Chi Hùng... Địa Nham Đột Thứ, nhờ đó thuận lợi mà có được nguyên tố linh kỹ thuộc về mình! Tình huống như vậy trong quá trình Cự Linh dị biến cực kỳ hiếm thấy, dùng tỉ lệ một phần vạn cũng không đủ để hình dung, mà càng thêm thái quá chính là, thiên phú linh kỹ "Thái Nhạc" của Khải Ân đã cùng với "Địa Nham Đột Thứ" dung hợp thành một thể!
- Đùng đùng đùng đùng!
Mặt đất đột nhiên toát ra hơn mười ba cột đá, phốc phốc mấy tiếng, từng cái cột đá cuồng mãnh ngang nhiên theo mặt đất đâm xuyên vào lồng giam! Chỉ nghe một tiếng giòn vang, một cái cột đá không chút suy nghĩ đâm xuyên phòng ngự của hắn, cắm thẳng vào mông Trần Hàng.
Trần Hàng sợ hãi la một tiếng, giống như gặp quỷ nhanh chân bỏ chạy, bởi vì quá căng thẳng, cho nên ngay cả sử dụng chân lực hắn cũng quên, chỉ dựa vào lực chân của mình mà chạy.
- Hahaha, đâm cho ta!
Khải Ân cười to, Cự Linh ở bên cạnh hắn, bàn tay không ngừng đánh ra, mắt nhìn mặt đất bị trọng áp của nguyên tố địa hệ làm xuất hiện từng hố sâu, nương theo đó còn có mấy cái cột đá tuôn ra.
- Ta...... ta nhận thua, ta nhận thua!
Trần Hàng kinh hô không thôi, thiếu chút nữa ngay cả nước mắt cũng đều chảy ra, hắn rõ ràng cảm giác được từng cái cột đá nổi lên bên dưới thân thể, tuy rằng Khải Ân khống chế rất tốt, những cột đá này không có tổn hại đến hắn. Nhưng mà một tia cảm giác lạnh buốt nổi lên trong lòng, khiến cho tóc gáy toàn thân hắn đều bị bắn dựng lên, hắn không cách nào tưởng tượng được hậu quả nếu như mình bị cột đá thô to như vậy chọt vào một cái......
- Hắc hắc, ngươi có phục không?
Khải Ân vẫn ung dung ôm quyền, Cự Linh ở phía sau hắn lóe lên quang mang sáng rọi.
Lặng ngắt như tờ.
Tầm mắt mọi người đều tập trung ở trên đài cao.
Khuất nhục! Khuất nhục không chút tiếng động!
Toàn thân Trần Hàng run rẩy, khi hắn chú ý đến nụ cười vui vẻ mà lạnh như băng trên khóe miệng Khải Ân, cả người thoáng như bị dội một gáo nước lạnh thoáng tỉnh táo lại. Hắn biết rõ Khải Ân đối với Lăng Phong rất kính trọng, mà bản thân mình năm lần bảy lượt khiêu khích Lăng Phong, dựa theo tính tình của Khải Ân rất có thể không chút để ý gia chủ mà trực tiếp đánh chết mình trong tỷ thí!
- Ta... phục!
- Coi như ngươi thông minh!
Khải Ân hậm hực thu hồi Cự Linh.
- Hahaha
Băng Thần Tử bỗng nhiên cười to, nhìn Khải Ân nói:
- Hài tử, ngươi tên là Khải Ân phải không?
Những người quen thuộc đại trưởng lão lắp bắp kinh hãi, bọn họ chưa từng thấy đại trưởng lão đối với người khác có vẻ mặt ôn hòa như vậy, cho dù là gia chủ Băng Mặc Viễn cũng không có được đãi ngộ này.
- Phải.
- Ngươi có nguyện ý bái ta làm thầy không?
Lời vừa nói ra, khiến tất cả mọi người trên mặt đều tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng được, bởi vì đại trưởng lão cho đến nay cũng chỉ thu qua một vị đồ đệ, mà vị đồ đệ kia là thiên tài được trên dưới Băng gia công nhận... Lấy tuổi mười sáu đem Thốn Kích Quyết của Băng gia tu luyện đến tầng thứ năm, Băng Tiêu! Kể từ lúc sau khi Băng Tiêu bất ngờ mất tích, không ai dám ở trước mặt đại trưởng lão đề cập đến việc tiếp tục thu một người đồ đệ nữa, bởi vì kẻ dám làm như vậy không ai là không bị đại trưởng lão mắng đến vòi phun máu chó, không nghĩ đến hôm nay đại trưởng lão lại chủ động đề cập.
Một khi bái Băng Thần Tử làm thầy, lập tức sẽ có thể có được địa vị cao trong Cung Phụng Các, sau này tiền đồ không thể hạn lượng! Những đệ tử hiểu rõ phân lượng trong đó trên mặt đều tràn đầy vẻ hâm mộ cùng ghen ghét hỗn hợp.
Suy tư một hồi, nhìn về phía Lăng Phong, Khải Ân nói:
- Đại trưởng lão, đại ca của ta thì làm sao?
- Hử?
Nhìn về phía Lăng Phong, tinh quang trong đôi mắt đại trưởng lão chợt lóe. Lăng Phong đang đứng thẳng cười nhạt, trên mặt tuy rằng mang theo một tia cung kính, nhưng tuyệt không sợ hãi giống đệ tử tầm thường! Đại trưởng lão thầm gật đầu: tiểu tử này mặc dù không có Cự Linh, nhưng quả thực là nhân vật không tầm thường! Có rất ít người đối mặt với khí thế phóng thích toàn lực của mình mà còn có thể cười như mây trôi nước chảy như vậy.
- Cung Phụng Các tự nhiên có quy tắc của nó, chỉ có Thiên Hành Giả hoặc là người đối với gia tộc làm ra cống hiến to lớn thì mới có thể gia nhập! Lăng Phong? Không hợp cách!
- Vậy coi như xong, ta không muốn bái ngươi làm thầy.
Khải Ân khẩu khí hời hợt phảng phất như đang nói: "Buổi trưa hôm nay không ăn cá, cho ta chút thịt đi"
- Làm càn!
Băng Hạo nịnh nọt khoe mẽ quát to:
- Ngươi dám can đảm cãi lại ý chỉ của đại trưởng lão, người đâu, tới bắt hắn lại.
Vài tên đệ tử cung phụng liền rục rịch.
Lăng Phong ánh mắt phát lạnh, đột nhiên khẩn trương lên! Hắn trước đến giờ đều coi Khải Ân là thân đệ đệ của mình, là người mà hắn luôn chiếu cố, đương nhiên không thể để người khác gây thương tổn!
← Ch. 024 | Ch. 026 → |