Vay nóng Tinvay

Truyện:Tinh Ngự - Chương 252

Tinh Ngự
Trọn bộ 697 chương
Chương 252: Ngự kiếm chi thuật
0.00
(0 votes)


Chương (1-697)

Siêu sale Shopee


Lăng Phong biết người như Hằng Trùng sẽ không dễ dàng nói ra lời đó, một khi đã hứa hẹn cho dù là xông pha khói lửa cũng nhất định sẽ hoàn thành, có một câu nói này của hắn cũng tương đương với bản thân đã có một tấm bùa hộ mệnh là Thánh Vực cường giả. Lăng Phong khom người thật sâu, nói:

- Tiểu tử đa tạ Kiếm Thánh!

- Kiếm Thánh? Tiểu huynh đệ sao lại khách khí vậy?

Hằng Trùng cười cười nói:

- Xưng hô của ngươi như vậy thật là xa lạ, ta có thể hiểu lầm ngươi đang tận lực giữ khoảng cách với ta, chuẩn bị để ngày sau hung hăng bắt chẹt ta một vố đó!

Lăng Phong sửng sốt rồi bỗng nhiên cười lớn, không nghĩ tới Hằng Trùng này còn có một bộ mặt dí dỏm đến vậy. Sau khi cười xong, hắn hiếu kỳ nói:

- Hằng đại ca, vừa rồi huynh trợ giúp ta khôi phục tinh lực có phải chính là cương khí không?

- Hả?

Hằng Trùng cả kinh, ngạc nhiên nói:

- Ngươi cũng biết cương khí sao? Chẳng lẽ là sư tử Kiều Sâm Đặc kia nói cho ngươi biết? Không đúng, chính hắn cũng không biết tu luyện cương khí như thế nào mà?

Lăng Phong mỉm cười, không trực tiếp trả lời câu hỏi của hắn, sự tồn tại của Thích Thiên Ách không thể để cho quá nhiều người biết, hắn lại không muốn nói lời lừa dối Hằng Trùng, không thể làm gì khác hơn là cười cười cho qua chuyện.

Hằng Trùng cũng không dây dưa ở trên vấn đề này, vẻ mặt của hắn có chút áy náy nói:

- Ta tu luyện chính là Ngọc Lạc cương khí, năm đó có được từ Thương Khung Hội Chiến, dựa theo quy củ không thể truyền ra ngoài được, bằng không mà nói, cho dù có dạy cho ngươi cũng không sao. Cũng may lần này ngươi sắp đi tham gia Thương Khung Hội Chiến, lấy tu vi thực lực của ngươi hôm nay có khả năng rất lớn thu sẽ được bí pháp cương khí không thua kém của ta!

Lăng Phong trong lòng khẽ động, tham gia Thương Khung Hội Chiến dĩ nhiên cũng có thể đoạt được chỗ tốt lớn đến vậy. Lăng Phong biết mỗi một bí mật liên quan trực tiếp tới Thương Khung Hội Chiến thông thường sẽ bị giữ kín như bưng, cho nên hắn cũng không hỏi tới, mà chỉ cười nói:

- Lần từ biệt trước bất quá mới chỉ hơn ba tháng, lần này tái kiến, kiếm thuật của Hằng đại ca đã tiến đến cảnh giới khiến người khác phải ước ao!

Nhân kiếm hợp nhất chính là cánh cửa đầu tiên của "dùng thần ngự kiếm". Hiện tại Lăng Phong cũng đã vững vàng nắm chắc được cảnh giới này, cho nên mới biết rõ ràng, một khi thi triển nhân kiếm hợp nhất, thể xác và tinh thần toàn thân sẽ kết hợp chặt chẽ không gì sánh được cùng với thiên địa tự nhiên, một kiếm kia đánh ra không chỉ ẩn chứa chân lực bản thân, hơn nữa chính là cả một thân tu vi niệm thức! Có thể nói trong kiếm đã ngưng tụ toàn bộ tinh khí thần của tu luyện giả.

Cho nên Lăng Phong sau khi thi triển xong một kiếm, ngay cả niệm thức cũng gần như hao hết, búng một ngón tay cũng khó khăn vô cùng!

Chính bởi vì như vậy, Lăng Phong mới biết rõ được một kiếm cuối cùng kia của Hằng Trùng khó khăn ra sao. Mới nhìn thì chẳng qua chỉ là Cự Khuyết rời tay đánh ra một kiếm, cao thủ bình thường dùng chân lực điều khiển cũng có thể làm được, nhưng trên thực tế một kiếm kia lại ẩn chứa toàn bộ tinh khí thần của Hằng Trùng, ẩn chứa những lý giải về thiên địa tự nhiên của hắn, có thể nói mỗi một tấc Cự Khuyết lướt qua không gian, đều có vô cùng vô tận lực lượng tự nhiên được phụ gia vào trong nó! Cho nên mới có thể tạo thành hiệu quả chấn động như vậy!

Hầu như trong sát na khi nhìn thấy một kiếm này, Lăng Phong liền minh bạch đây chính là cảnh giới kiếm thuật "dùng thần ngự kiếm" mà bản thân tha thiết ước mơ!

Một tầng cảnh giới này còn có một tên gọi khác, chính là Trú Kiếm Thuật.

Ngoài dự đoán mọi người, đối mặt với lời tán thán của Lăng Phong, Hằng Trùng lại thở dài một cách vô cùng mất mát, nhãn thần hắn nhìn về phía Lăng Phong rất phức tạp. Đổi thành bất cứ người nào khen như vậy, Hằng Trùng đều có thể thản nhiên tiếp thụ, thế nhưng lời này nói ra từ miệng Lăng Phong lại khiến hắn cảm thấy cả người không được tự nhiên.

- Lăng huynh đệ, ngươi biết ta bị vây khốn trong cảnh giới nhân kiếm hợp nhất bao nhiêu năm không?

Lăng Phong sửng sốt, không biết vì sao Hằng Trùng đột nhiên hỏi ra vấn đề này, chỉ có thể khẽ lắc đầu đáp:

- Không biết!

- Mười ba năm! Từ năm đó khi ngộ ra được tầng cảnh giới này, ta tròn mười ba năm không tiến thêm được một tấc!

Hằng Trùng lắc đầu không ngớt, nói:

- Lần trước khi cùng ta đấu thử, hẳn là ngươi vẫn còn hoàn toàn chưa biết gì về cảnh giới nhân kiếm hợp nhất phải không? Nhưng nhìn ngươi hiện tại lại đã nắm vững một tầng cảnh giới này, sợ rằng không cần đến mấy năm nữa là có thể thuận lợi thăng cấp mà tu thành Trú Kiếm Thuật! Thậm chí so ra, có lẽ ngươi sẽ đứng trên đỉnh phong của tầng cảnh giới này sớm hơn cả ta!

Hằng Trùng sao có thể không thở dài cho được, hắn vẫn tự tin bằng vào thiên phú bản thân nhất định là số một trong đám đồng bối! Hoặc là có người tu vi cao thâm hơn mình, nhưng đây đơn giản là vì bọn họ có được bối cảnh thâm hậu hơn so với mình, chỉ luận riêng về thiên phú, Hằng Trùng tự tin không thua bất kỳ một người nào! Thế nhưng sau khi gặp lại Lăng Phong, lòng tin của hắn đã gặp phải sự đả kích toàn diện, đây chính là một yêu nghiệt!

Hằng Trùng nhìn Lăng Phong, trong lòng đột nhiên có một ý niệm cổ quái, không biết những người ở bên cạnh tiểu tử này sẽ phải chịu áp lực lớn đến mức nào? Đối mặt với một thiên tài bất kể bản thân mình cố gắng ra sao cũng không thể vượt qua, quả thực là một sự dày vò vô tận. May là bản thân sinh ra sớm mấy năm nên không cần phải đối mặt với yêu nghiệt bậc này, bằng không đây chính là một khảo nghiệm rất lớn đối với sức chịu đựng của trái tim mình.

- Khụ khụ!

Mỗi khi có người khen ngợi thiên phú của bản thân, Lăng Phong đều có chút thẹn thùng, hắn biết nếu không phải có Sang Sư thay đổi tất cả, thiên phú bản thân căn bản không có không có chỗ nào đáng để khen ngợi cả, Lăng Phong vội vàng nói tránh đi:

- Hằng đại ca, vì sao huynh lại đến Băng Phong cốc vậy?

- Còn không phải là vì thứ này sao!

Hằng Trùng móc ra một thứ gì đó hình khối bất quy tắc đen như mực, chỉ lớn bằng tầm ngón tay trỏ.

Lăng Phong khẽ a một tiếng, nói:

- Dẫn linh hương?

Thứ Hằng Trùng lấy ra chính là dẫn linh hương mà hắn đã từng lấy được ở trong nội cốc, chẳng qua nhỏ hơn của hắn rất nhiều.

Điều này khiến cho Hằng Trùng kinh ngạc, lên tiếng hỏi:

- Ngươi biết thứ này?

Thân phận của Lăng Phong có rất nhiều điểm không thể phơi bày ra ánh sáng, không thể làm gì khác hơn là hàm hồ nói:

- Ta đã từng thấy qua thứ này ở chỗ Bản Hách tại Tinh Lam công quốc!

- Ài, sớm biết như vậy ta đã mở miệng cầu xin rồi, cũng đỡ phải chạy tới nơi này rồi suýt chút nữa mà uổng mệnh.

Đột nhiên, Hằng Trùng lắc đầu bật cười nói:

- Thứ này nếu như ngay cả Thánh Hải Tư Lam các hạ cũng đều cho là bảo bối, chắc hẳn Thuật Luyện Sư khác càng coi như tính mệnh, cho dù ta mặt dày cầu xin sợ rằng Bản Hách đại sư cũng sẽ không bằng lòng buông tay.

Ngược lại hắn hiếu kỳ hỏi:

- Vậy Lăng huynh đệ, ngươi vì sao lại xuất hiện ở nơi này?

- Ta từ nhỏ lớn lên ở đây, lần này Băng gia gặp phải nguy cơ...

Lăng Phong đem sự tình trải qua đơn giản kể lại một lần cho Hằng Trùng, cuối cùng cười nói:

- Lúc trước ta còn tưởng có cao thủ thần bí ở đâu ra, kiếm thuật lại kinh người như vậy, trong lòng vẫn còn âm thầm thấp thỏm. Hiện tại biết là Hằng đại ca, ngược lại cũng yên tâm hơn nhiều.

- Ha ha ha ha!

Hằng Trùng cười to nói:

- Vậy xem ra ta còn phải đa tạ Giản Hạ hai nhà đó nữa, nếu như không có bọn họ, ngày hôm nay chắc ta đã không được Lăng huynh đệ cứu đi một mạng này rồi!


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-697)