← Ch.276 | Ch.278 → |
Cảnh Vân chậm rãi nói:
- Như vậy cũng rất tốt, hắc, nếu như để hắn ở lại Thương Khung Yếu Tắc, ta muốn xem người thứa kế Ai Nặc lãnh địa sẽ có bộ dáng như thế nào?
Đồ Long một trận lạnh lẽo, ánh mắt nhìn về phía Cảnh Vân đầy vẻ kính ngưỡng: thằng nhãi này ác độc quá, nhìn bộ dáng hắn lương thiện như vậy, nguyên lai trong đầu toàn là những chủ ý giết người phóng hỏa. Thật không hổ là một hỏa nhân a. Đám người này đúng là một đám quái vật a.
Nghĩ tới điều đó, Đồ Long vội vã nói sang chuyện khác:
- Lăng lão đại, sao ngươi không đùa giỡn Nam Hoài kia một chút, nàng thích nhất là thấy nam nhân vì nàng mà tranh đấu cùng với tên Tác Luân suốt ngày lẽo đẽo theo sau nàng kia. Mấy ngày nay, đã có mười kẻ đui mù chịu thiệt trong tay thủ hạ của Tác Luân rồi. Ta thấy hình như nàng vừa rồi biển hiện có vẻ rất hứng thú với ngươi nha.
- Hừ, Đại Mộc Đầu mới không thèm thích loại nữ nhân không biết xấu hổ như nàng!
Kiều Kiều bất mãn trừng mắt nhìn Lăng Phong, bộ dáng tựa như một chú mèo nhỏ, hễ một lời không hợp liền muốn cắn người a.
Lăng Phong cười, nhẹ nhàng gõ lên trán nàng, nói:
- Kiều Kiều nói đúng, loại nữ nhân này ta sẽ coi nàng như quỉ thần mà kính nhi viễn chi đi.
Kiều Kiều lập tức tươi cười rạng rỡ, tới mức không thèm tính toán hàng động vô cùng thân mật vừa rồi của Lăng Phong.
Đồ Long sửng sốt, không ngờ Lăng Phong lại biết nghe lời như vậy. Dù sao Lăng Phong trong lòng mọi người đều là thiếu niên cao ngạo, hơn nữa tính cách không được tốt, có rất ít thiếu niên huyết khí phương cương có thể kiên quyết cự tuyệt trước sự dụ hoặc của Nam Hoài. Hắn không khỏi lộ ra một tia kính nể, đúng lúc này từ bên cạnh phát ra một ánh mắt hoài nghi, Đồ Long liền quay đầu lại trừng mắt nói:
- Tiểu tử, ngươi nhìn cái gì?
Khải Ân xem thường bĩu môi:
- Ngươi đặc biệt chú ý tới đại ca của ta, không phải ngươi coi trọng nữ nhân tên là Nam Hoài Ỷ kia chứ?
- Ta sao có thể coi trọng nữ nhân kia? Tiểu tử, ta nói cho ngươi biết, còn dám nói lời phỉ báng ta...
Khải Ân khinh bỉ nhìn hắn, thản nhiên mặc kệ hắn!
- Không phải vừa rồi ngươi mới nhìn nàng sao?
- Ta, ta, ta...
Khuôn mặt Đồ Long đỏ bừng, giận dữ nhìn Khải Ân nói:
- Tiểu tử, ngươi muốn ăn đòn phải không?
- Đánh thử coi, ta đang ngứa tay đây!
Lăng Phong lắc đầu cười khổ, hai người này thật đúng là oan gia đối đầu, nếu đi cùng nhau thì không yên. May là, lúc này tiệc tối đã chính thức bắt đầu.
Tần Chính tranh thủ thay đổi một bộ lễ phục mới, đứng trên lễ đài vẻ mặt tươi cười nói:
- Đầu tiên, ta đại biểu Áo La đế quốc đa tạ chư vị quang lâm tiệc tối ngày hôm nay. Nhất là Lăng Phong tiên sinh đã đáp ứng lời mời đáp ứng lời mời đến đây, khiến bữa tiệc thêm phần rạng rỡ.
Hắn quay mặt ra hiệu về phía Lăng Phong, thấy thành công hấp dẫn vô số ánh mắt khinh thị bắn qua, hắn khẽ gật đầu lớn tiếng nói:
- Phía dưới, dạ tiệc vũ hội chính thức bắt đầu! Kính mời chư vị thoải mái thể hiện kỹ thuật nhãy tuyệt vời của mình đi nào!
Oanh, trên lễ đài phát ra một đạo hỏa diễm, tản ra tạo thành vụ khí tràn ngập. Có sáu khỏa cầu đường kính chừng nửa thước huyền phù trong không gian, quanh thân chúng tản mát ra hoàng quang tuyến nhu hòa, tia sáng bắn xuống kết hợp với vụ khí tạo thành vầng sáng màu vàng nhạt, tựa như nhân gian tiên cảnh.
Mọi người nhất thời sôi nổi hẳn lên!
Cảnh Vân nhíu mày:
- Dùng nguyên trận trong trường hợp như vậy, Áo La đế quốc thủ bút thật sự lớn kinh người a!
Hắn liếc mắt liền nhìn ra hiệu quả của nguyên trận, thậm chí có thể phân tích ra nguyên trận tương ứng, cùng bí văn cấu tạo trong đó. Nhưng muốn hắn đi kiến tạo một cái đồng dạng, căn bản không thể làm được, vì làm một nguyên trận để chơi đùa hao tốn nhân lực cùng vật lực tương đương rất lớn, như cần mười mấy tên nhân công phải là nguyên tố Thiên Hành Giả cùng phối hợp, không có ba năm căn bản đừng mơ tưởng hoàn thành.
- Tần Chính mời chúng ta tới đây chính là muốn khoe khoang một phen, để chúng ta biết công quốc Tinh Lam lạc hậu cỡ nào?
Lô Sâm tức giận giọng căm hận nói.
Lăng Phong mỉm cười, nói:
- Nếu như hắn chỉ có chút thủ đoạn nhỏ đó, vậy hắn thật sự làm ta quá thật vọng rồi.
Không sai, cho dù Tần Chính thành công để nhừng hoàn khố đệ tử này sản sinh ác cảm với đoàn người Lăng Phong thì có thể thế nào? Những người này căn bản không thể đả thương Lăng Phong! Dù sao trên phiến đại lục này là dựa vào thực lực để nói chuyện a!
Trên lễ đài, một đôi nam nữ quý tộc trẻ tuổi nhẹ nhàng khiêu vũ, phong thái mỹ diệu, tựa như đang ở trong Dao Trì.
Không biết qua bao lâu, Nam Hoài Ỷ lại bưng rượu đi tới bên cạnh Lăng Phong, nàng cười duyên nói:
- Vũ hội đã bắt đầu, không biết tiểu nữ tử có thể có vinh hạnh được Lăng tiên sinh nhảy một bài không?
Kiều Kiều âm thầm nắm phần eo non mêm của Lăng Phong, mặc dù không nói lời nào, cũng không cử động uy hiếp nhưng rõ ràng âm thầm nhắn nhủ Lăng Phong. Bất quá vẫn giữ được khuôn mặt tươi cười, hắn chỉ hạ thấp người nói:
- Vô cùng xin lỗi, ta không khiêu vũ.
- Lăng tiên sinh thực sự là thích nói giỡn, đường đường là thủ lĩnh của công quốc, người làm sao lại ngay cả một vũ khúc cùng không muốn thử, chẳng lẽ chê tiểu nữ thô lậu bất kham, không xứng làm bạn với ngài sao?
Nam Hoài Ỷ làm bộ như muốn khóc, quả nhiên là khiến cho người ta thương xót.
- Hừ! Đại Mộc Đầu đã nói không nhảy là không nhày. Ngươi nữ nhân này lại cứ dây dưa không dứt, thật là không biết xấu hổ mà!
Kiều Kiều sẵng giọng.
Nam Hoài Ỷ đang cười duyên nhất thời cứng đờ, nét mặt ngụy trang bị xé mất, tức giận trừng mắt với Kiều Kiều! Phía sau nàng, trong ánh mắt Tác Luân hiện lên một mảnh sát ý, từng ngón tay rung động càng ngày càng nhanh, một tia hắc sắc vụ khí toát ra, trong chớp mắt liền có mấy trăm khỏa thủy châu như hạt gạo hình thành trong lòng bàn tay cảu hắn, hắc vụ tựa như lưới cát.
Lăng Phong cả kinh, thân hình lập tức chớp động che chắn trước mặt Kiều Kiều. Thân ảnh hắn sừng sững tựa như núi cao, dù chưa có bất kỳ hành động gì, nhưng tự có một có kiếm ý lạnh thấu xương dâng lên!
Sát ý vô hình trong không khí không ngừng ngưng tụ dày đặc, tựa như muốn ngưng thành thực thể!
Đúng vào lúc này, một tiếng gọi khẽ truyền đến:
- Lăng tiên sinh, đã lâu không gặp!
Kiếm linh trong ý thức hải của Lăng Phong rung động, tựa như hưng phấn tới cực điểm, cảm giác quen thuộc khiến Lăng Phong nghĩ đến một người: Mộc Vũ Sương!
Đột nhiên hắn quay đầu lại, Mộc Vũ Sương một thân y phục bạch sắc, thản nhiên cười, khuôn mặt tươi thắm như đánh phấn, da thịt min màng tựa như một viên ngọc cực phẩm không chút tỳ vết. Tuy nàng không đẹp tới mức kinh tâm động phách, nhưng tự có một cỗ khí chất tựa như bách hoa mật lộ mềm mại phiêu giật, chỉ cần đứng bên cạnh liền làm cho toàn bộ những thứ trần tục phải ảm đạm thất sắc.
Mộc Vũ Sương vừa xuất hiện, hai người đang giằng co đồng thời lui lại phía sau nửa bước.
Lăng Phong nghi hoặc nhìn về phía Mộc Vũ Sương. Lần trước gặp nhau ở công quốc Tinh Lam đến giờ, nàng vẫn chưa có chính diện xuất hiện, chỉ là nàng khiến cho Kiếm linh rung động đã khắc sâu trong ký ức của Lăng Phong. Lần này gặp lại, tình huống đồng dạng lần thứ hai phát sinh, Lăng Phong rốt cục xác định cái này cũng không phải là ngẫu nhiên: đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra?
- Oa, ta còn tưởng đại tiểu thư là tiên tử chốn nhân gian, căn bản không cùng tục nhân gặp gỡ. Không ngờ cũng tới tham gia bữa tiệc tối nay a.
Nam Hoài Ỷ trào phúng nói, trên mặt ẩn hiện một tia ghen ghét.
Mộc Vũ Sương tùy ý nhìn vào mắt Nam Hoài, thản nhiên đáp:
- Ừm, ta đến xem một chút.
Một câu trả lời nhẹ nhàng lại khiến cho toàn bộ khiêu khích của Nam Hoài Ỷ như bắn cả vào không khí, cảm giác khó chịu thiếu chút nữa muốn thổ huyết. Nàng tức giận trừng mắt với Mộc Vũ Sương, lại nói hai người thật sự cũng không có cừu hận gì Chỉ là Nam Hoài Ỷ trời sinh tính yêu thích nhìn thấy nam nhân tranh đấu vì nàng, mà Mộc Vũ Sương lại có thể khiến tất cả nam nhân như vậy. Từ đó so sánh, nàng tự nhiên sinh ra tâm lý ghen ghét. Hơn nữa một vài tiểu thư trong Thương Khung Yếu Tắc cũng âm thầm đem nàng cùng với Mộc Vũ Sương so sánh, hơn nữa nàng có vẻ không cao quý bằng.
Lòng dạ đàn bà rất kỳ quái, chỉ là một lý do nhỏ như vậy lại khiến cho Nam Hoài Ỷ hận Mộc Vũ Sương thấu xương! Chỉ là Mộc Vũ Sương rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác, lúc này gặp được cơ hội hiếm có, trong tâm Nam Hoài Ỷ nhanh chóng xoay chuyển muốn làm sao mới có thể hung hăng khiến Mộc Vũ Sương mất mặt.
← Ch. 276 | Ch. 278 → |