← Ch.283 | Ch.285 → |
- Vậy được, sợ hay không thử là biết liền!
Đồ Long bên cạnh cũng hung hăng quát lớn.
Nhận thấy mùi thuốc súng giữa hai người ngày một nồng đậm, Lăng Phong cũng rất đau đầu, vội vàng xen vào giữa hai người, tách họ ra:
- Rốt cuộc là chuyện gì, hai người cũng phải nói rõ với ta chứ?
Thấy hai tên này giành giật "quyền sở hữu" mình chẳng khác gì cướp cô dâu, Lăng Phong không còn biết nói gì hơn.
Vẫn còn hùng hổ lườm nguýt nhau, Vân Tường quay sang Lăng Phong nói:
- Lăng đại ca, lần trước ở Vân Mộng Hoang Trạch vì có người quấy rầy nên sư bá chưa kịp nói rõ. Lần này đệ đến Thương Khung Yếu Tắc mặc dù là để tham gia hội chiến nhưng quan trọng hơn vẫn là muốn mời huynh và Khải Ân gia nhập Vân Mộng vương quốc.
- Được lắm!
Đồ Long kêu lên một tiếng, hoàng mang ẩn hiện trong lòng bàn tay.
- Vân Mộng vương quốc các ngươi cũng tham quá đấy. Không chỉ muốn Lăng lão đại mà ngay cả tiểu tử cũng muốn nốt! Hắc, may mà lão tử ra tay sớm, thua Tâm Lôi Băng cho tiểu tử.
Nói đến đây hắn vội vàng lấy tay bịt miệng, bối rối nhìn sang phía Lăng Phong.
Lăng Phong bây giờ đã hiểu sao Đồ Long lại để thua Tâm Lôi Băng dễ dàng đến vậy, quả nhiên đằng sau ẩn giấu không ít âm mưu.
Tựa hồ như sợ Lăng Phong không vui, Đồ Long vội vàng giải thích nói:
- Lăng lão đại, ngươi đừng hiểu lầm! Dù tiểu tử không hề có liên quan đến Thiên Phong vương quốc chúng ta nhưng với tính cách của lão đầu tử nhà ta, nhìn thấy hắn nhất định sẽ thích, trước sau gì cũng tặng Tâm Lôi Băng. Ta chỉ là chuyển giao thay cho ngài ấy thôi.
Hắn lại nói tiếp:
- Tiểu tử đánh thức được địa hệ cự linh, nếu như nói nghiên cứu địa hệ chân võ quyết sâu nhất thì chỉ có Thiên Phong vương quốc chúng ta.
Lăng Phong cuối cùng cũng hiểu ra một chút, không khỏi lắc đầu nói:
- Hai người muốn ta gia nhập vương quốc mà mình đại diện?
Lời mời kiểu này Lôi Trạch Ân cũng đã từng đưa ra, chỉ có điều lần trước quá vội vàng, không kịp nói tỉ mỉ.
Nhưng với lí do thoái thác của Vân Tường, Lăng Phong hiểu ra khá nhiều. Xem ra lần trước sau khi hắn ngã xuống miệng núi lửa Lôi Trạch Ân phát hiện ra thiên phú đặc thù của Khải Ân. Lần này Vân Tường đến có lẽ chủ yếu là muốn mời Khải Ân, nhưng không ngờ mình lại thoát chết nên mới quyết định mời luôn cả mình.
- Không sai.
Cả hai cùng gật đầu xác nhận, nhìn Lăng Phong đầy hi vọng.
- Điều này e rằng khó lòng làm được.
Lăng Phong khéo léo cự tuyệt:
- Ta và Khải Ân chịu ơn Tinh Lam, tất nhiên phải dùng cả đời này để báo đáp Tinh Lam nên không có ý định gia nhập vào thế lực khác.
- Lăng đại ca, huynh đừng hiểu lầm.
Nghe nói vậy, Vân Tường vội vàng giải thích:
- Đệ không hề yếu cầu đại ca huynh phải rời khỏi Tinh Lam công quốc. Chỉ muốn mời huynh đến Vân Mộng tu luyện. Đối cới những cao thủ thiên phú siêu quần, bọn đệ sẽ có những cường giả tu vi tinh thâm tiến hành truyền thụ. Lăng đại ca, với tu vi hiện tại của huynh chắc huynh cũng cảm nhận được Thánh Vực vẫn chưa phải là điểm cuối của tu luyện mà vẫn còn cảnh giới cao hơn nữa! Nhưng nếu chỉ muốn dựa vào sự mày mò của bản thân thì sẽ phải mất vài trăm năm, thậm chí chưa chắc đã thành công! Nhưng nếu như có cao minh chi nhân chỉ điểm, quá trình này sẽ rút ngắn đi không ít, khả năng thành công cũng tăng lên.
Đồ Long vài lần định chen ngang nhưng hắn thực sự chen không nổi, nhịn đến nỗi mặt đỏ bừng. Đợi mãi Vân Tường mới nói xong, hắn vội vàng phụ họa:
- Đúng, Lăng lão đại, Thiên Phong vương quốc chúng ta cũng có ý đó.
Lăng Phong trong lòng nổi sóng, lời nói của hai người này có chút mập mờ không rõ nhưng Lăng Phong đã phân tích được kha khá thông tin trong đó. Cảnh giới trên Thánh Vực? Đó chẳng phải là Linh Cấp mà Hằng Trùng nhắc đến sao?
Bọn Vân Tường tự tin đưa ra lời hứa như vậy chỉ có một cách lý giải duy nhất là trong nước họ có Linh Cấp cường giả tọa trấn! Nếu không sao có thể giải thích chuyện Lôi Trạch Ân dám tranh phong với đại diện Vệ Địch của Võ Thần Phong!
Có thể, Linh Cấp cường giả của tứ đại vương quốc không cường hãn bằng Võ Thần Phong nhưng cũng đủ khiến đối phương kiêng nể nên họ mới duy trì được độc lập tương đối. Sau khi suy đoán kha khá thông tin, Lăng Phong càng thấy mình nên cẩn thận hơn. Với tu vi hiện tại của hắn, nếu như để cuốn vào cuộc chiến giữa các Linh Cấp cường giả thì e rằng sau này có chết cũng chẳng biết vì sao mình chết. Hắn áy náy nói:
- Chuyện này để ta suy nghĩ cẩn thận rồi trả lời sau nhé.
Vân Tường lộ vẻ chán nản, nói:
- Nếu đã như vậy thì Lăng đại ca quyết định xong rồi nói với đệ. Dù sao Thương Khung Hội Chiến lần này cũng tiến hành trong một thời gian dài. Nếu như đại ca đồng ý, Vân Mộng vương quốc hứa sẽ khai phóng tất cả công pháp cho huynh đọc và phái cao thủ chuyên môn giúp huynh mở rộng kinh nghiệm tu luyện, tuyệt đối không hạn chế nửa phần tự do của huynh! Chỉ cần sau này khi Vân Mộng Vương Quốc gặp nguy hiểm, đại ca huynh có thể đứng ra giúp là được rồi!
Lăng Phong suy nghĩ một lát, gật đầu đáp ứng:
- Được, ta sẽ suy nghĩ thận trọng.
Biết Lăng Phong là người không dễ gì đưa ra lời hứa, Vân Tường yên tâm bái biệt rời đi.
Đợi Vân Tường đi rồi, Đồ Long ghé sát mặt lại:
- Lăng lão đại, Thiên Phong vương quốc với huynh vọng xuyên thu thủy, mị mị tư chi. Ngài không được nhận lời của tên họ Vân đâu đấy.
Lăng Phong thiếu chút nữa thì lăn ra ngất. cái gì gọi là "vọng xuyên thu thủy, mịch mịch tư chi" (mỏi mắt chờ trông, đêm ngủ cũng hoài niệm)? Lại nhìn thấy bộ dạng nịnh nọt của đại tinh tinh Đồ Long, Lăng Phong toàn thân ớn lạnh, trừng mắt với hắn.
- Ta không biết ngươi thua Tâm Lôi Băng cho Khải Ân là có ý đồ, đây chính là "vọng xuyên thu thủy" của các ngươi sao?
- Hắc hắc!
Đồ Long gãi đầu.
- Tâm Lôi Băng cứ coi như chút tâm ý của Thiên Phong vương quốc chúng ta. Dù sau này ngài có quyết định gia nhập Vân Mộng vương quốc thì chúng ta cũng không nói hai lời. Chỉ hi vọng Lăng lão đại nể chút tình nghĩa với Thiên Phong vương quốc chúng ta."
Thấy hắn cố ý ra vẻ đáng thương, Lăng Phong chỉ biết chán nản lắc đầu. Ai nói tên này là mãng phu, nếu so với đám thanh niên quý tộc vụng về khác hắn mới là kẻ thông minh thực sự! Không phải có câu "cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn" sao. Đã nhận Tâm Lôi Băng của người ta rồi, nếu sau này dắt theo Khải Ân sang phe khác e rằng sẽ không khỏi cảm thấy áy náy.
Vân Mộng và Thiên Phong thực lực tương đương, chọn bất cứ nhà nào cũng đắc tội với nhà kia, thật là một cục diện khiến người ta đau đầu.
Lăng Phong đột nhiên nghĩ ra một điều, hiếu kì hỏi:
- Tại sao tứ đại vương quốc các ngươi cứ phải ra sức mời chào vậy?
- Ài
Đồ Long lộ ra một tia chán nản, oán trách nói:
- Đều do Võ Thần Phong hại cả, sau trận khiêu chiến hai mươi lăm năm trước Võ Thần Phong bắt đầu vơ vét cao thủ khắp nơi. Đợi bọn ta kịp phản ứng ra thì bảy tám mươi phần trăm cao thủ nổi tiếng đã bị Võ Thần Phong vét sạch rồi.
Lăng Phong nhất kinh, trước đây bọn Mạch Kha cứ tưởng Thang Thần đi khắp nơi tìm bắt cao thủ vì muốn ngăn chặn họ trở thành ảnh hưởng bật lợi với Võ Thần Phong nhưng bây giờ lại nghe một chân tướng hoàn toàn khác từ miệng Đồ Long. Bọn họ không phải muốn ti cố những cao thủ đó mà muốn bồi dưỡng họ thành đích hệ của mình!
Khuôn mặt lúc nào cũng hỉ hả của Đồ Long cũng lộ ra một tia ngưng trọng:
- Mấy năm nay bất luận Võ Thần Phong hay tứ đại vương quốc chúng ta đều chú trọng đến việc tìm kiếm cao thủ. Chỉ cần triển lộ tiềm lực là sẽ tận lực mời chào. Tất cả cũng chỉ vì muốn đối phó với đại động loạn!
← Ch. 283 | Ch. 285 → |