← Ch.285 | Ch.287 → |
Trong phòng, Lăng Phong ngồi đối diện với Mộc Vũ Sương, không khí giữa hai người có vẻ yên ắng. Cuối cùng vẫn là Mộc Vũ Sương lên tiếng trước:
- Lăng tiên sinh, chắc huynh đang rất tò mò tại sao ta lại phát hiện ra?
Lăng Phong căng cứng hết cả người, hai mày nhíu chặt, lời nói gần như rít qua kẽ răng:
- Không sai!
- Lần trước ở Tinh Lam thành, ta tình cờ phát hiện ra một khối Nặc Thuẫn, tìm hiểu qua nhiều người, ta lên đường đi Đa Bảo Các quyết tâm tìm gặp xem Thuật Luyện Sư sáng chế ra tinh chương này là người như thế nào.
Mộc Vũ Sương kể lại tỉ mỉ chuyện đi Đa Bảo Các khiêu chiến của mình. Cuối cùng nói:
- Khi nghe tiểu Thuật Luyện Sư đó nói vẫn còn cao thủ lợi hại hơn nữa tồn tại ta đã có ý lưu tâm, sau đó lại được tận mắt chứng kiến sự kì diệu của tinh chương " Thực Cốt Bạo " trong bữa dạ tiệc đó, ta càng thêm xác nhận bên trong Tinh Lam công quốc tồn tại một thuật luyện sư cực kỳ cường đại.
Ngừng lại đôi chút, cô lại nói:
- Sau này qua điều tra ta nhận được tin tức xác nhận chỉ có một người họ Lăng duy nhất là Lăng tiên sinh.
- Nói như vậy trong lòng ta vẫn có chút hoài nghi, nhưng câu trả lời của Lăng tiên sinh ở vũ hội đã khiến ta tin tưởng tuyệt đối.
Nói đến đây, Mộc Vũ Sương mỉm cười, nụ cười có chút tunh nghịch trẻ con.
Lăng Phong lại cười khổ, hắn không ngờ chỉ vì một câu nói vô tình của Tiểu Ngả Luân mà khiến Mộc Vũ Sương chú ý. Bất ngờ hơn cô ta còn tìm đến tận đây và bắt hắn phải trực tiếp làm lộ thân phận của mình trong vũ hội.
- Lăng tiên sinh có thể yên tâm, chuyện này ta đảm bảo chỉ có một mình Vũ Sương biết, tuyệt đối không nói cho người khác đâu.
Mộc Vũ Sương trịnh trọng hứa hẹn.
Lăng Phong hơi có chút hoài nghi. Hắn đang nghĩ sau khi biết được thân phận ẩn giấu của mình, rất có thể Mộc Vũ Sương sẽ làm một việc là thay mặt Võ Thần Phong đưa ra lời mời, hoặc cũng có thể nói, Lăng Phong nghĩ lần này cô ta đến bái phỏng là có mục đích rõ ràng. Không ngờ, Mộc Vũ Sương lại hoàn toàn không nghĩ vậy. Hắn chau mày hỏi:
- Tại sao?
Lăng Phong không đến nỗi cuồng vọng cho mình là tình thánh xuất thế có thể khiến cho bất cứ nữ tử nào nhìn thấy hắn cũng phải khuynh tâm tương tuỳ, cam tâm tình nguyện vì mình làm tất cả. Những chuyện như vậy có lẽ chỉ có trong truyền kì chí dị chứ tuyệt đối không thể là hiện thực.
Mộc Vũ Sương cười cười, nụ cười có chút tịch liêu và buồn bã như sớm đã đoán ra Lăng Phong sẽ hỏi câu này. Cô thở dài khe khẽ.
Một chút ngân quang ẩn hiện giữa hai chân mày cô, ngân quang ban đầu mới chỉ là một chấm nhỏ, toả ra những đạo ngân ti mỏng manh. Từng vòng ngân ti không ngừng khuyếch tán, chớp mắt đã thấy xuất hiện một vòng xoáy ngân quang nhỏ bằng ngón tay giữa trán cô.
Vòng xoáy thoắt ẩn thoắt hiện, xuy xuy!
- Cái gì?
Lăng Phong đột nhiên đứng bật dậy, kinh ngạc nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt. Trước mặt Mộc Vũ Sương bỗng xuất hiện hai luồng cự linh!
Một luồng trong đó hình trúc, dài chừng một trượng rưỡi, "trúc linh" lung linh hữu trí, mỗi một phiến lá đều rất sống động. Giữa thân trúc, thông linh dịch thấu tán phát ra lưu ly bảo quang thất sắc. Còn một luồng cự linh khác là kiếm linh! Dài chừng một trượng, rộng độ nửa ngón tay, nửa trong suốt như lưu dịch, bên trong phân thành hai nửa linh hồn hạch tâm không ngừng xoay tròn như hai con cá âm dương.
Linh hồn song phân!
Thì ra trên thế gian này vẫn còn người giống mình có linh hồn song phân chi thể!
Lăng Phong ngạc nhiên đến nỗi không thốt nổi nên lời.
- Đây là cự linh Lưu Ly Ngọc Trúc và Tụ Oánh Kiếm. Ngay lần đầu tiên nhìn thấy Lăng tiên sinh ta đã cảm thấy kì lạ tại sao linh hồn lại chấn đãng không yên. Sau đó nhìn thấy kiếm linh mà Lăng tiên sinh thi triển khi đối chiến với Tần Chính ta cứ nghĩ vì duyên cớ chúng ta cùng có kiếm linh. Bây giờ ta mới biết không phải như vậy.
Mộc Vũ Sương nhìn Lăng Phong, ánh mắt lộ ra một tia kích động.
- Lăng tiên sinh có lẽ cũng có song sinh cự linh phải không?
Ùng!
Cảm giác như có hàng ngàn hàng vận tiếng sấm nổ vang trong thức hải Lăng Phong. Bây giờ trong đầu hắn chỉ có duy nhất mấy chữ song sinh cự linh!
Trước đây khi mới ký sinh vào thức hải của Lăng Phong, Sang Sư đã từng nói Lăng Phong là thiên sinh linh hồn song phân chi thể hơn nữa lại khó thức tỉnh cự linh nên chính là người thích hợp với kiếm thai nhất! Sau đó, Lăng Phong cũng hiểu được linh hồn song phân chi thể hiếm có như thế nào. Điều đó có nghĩa tiên thiên linh hồn lực của hắn sẽ mạnh hơn gấp đôi người thường, hơn nữa tốc độ tăng cường niệm thức cũng vượt trội hơn những người khác, có thể nói là thiên sinh thuật luyện sư.
Nhưng bởi vì Lăng Phong trước đây chưa đánh thức được cự linh nên thiên phú siêu cường của hắn vẫn nằm trong trạng thái chưa khai phá.
Nhưng Mộc Vũ Sương thì không giống vậy, cô không chỉ là linh hồn song phân thể mà thậm chí còn đánh thức được hai đại cự linh! Đơn thuần chỉ nhìn thiên phú thôi đã thấy kinh khủng vô cùng, nếu như không có sự giúp đỡ kiếm thai thì Lăng Phong hoàn toàn không sánh nổi với cô.
Hơn nữa cự linh mà Mộc Vũ Sương đánh thức được còn có một kiếm linh, điều này có nghĩa " Thánh Vực bình chướng" đối với cô mà nói không hề tồn tại, lại cộng thêm các loại năng lực kì diệu của song sinh cự linh, tiền đồ tương lai của Mộc Lâm Sương gần như bất khả hạn lượng!
- Lăng tiên sinh, không biết cự linh còn lại của huynh là gì? Có thể cho Vũ Sương mở rộng tầm mắt được không?
Sau khi biết được thiên phú mà ẩn giấu của đối phương, Lăng Phong cũng không che đậy gì nữa, thức hải "xuy" một tiếng, kiếm linh và hoả hệ kiếm nguyên cùng phun ra. Nhưng hắn vẫn có chút bảo lưu nên kiếm nguyên không phóng xuất ra ngoài.
Hai đại cự linh lơ lửng giữa không trung tán phát ra từng trận uy áp khiến Mộc Vũ Sương cũng phải kinh ngạc. Trên thế gian này có thể gặp được người cúng giống như bản thân đã khó, không ngờ đối phương còn đánh thức được hai đại khí linh! Cô cảm thán:
- Lăng tiên sinh thiên phú quả thực lợi hại, Vũ Sương ngưỡng mộ vô cùng.
Đột nhiên xảy ra một chuyện vô cùng kì quái. Kiếm linh vừa xuất hiện có vẻ rất hưng phấn. Bay thẳng về phía Tụ Oánh Kiếm như quỷ đói ngàn năm nay. So sánh một cách nghiêm khắc thì kiếm linh còn nhỏ hơn Tụ Oánh Kiếm một chút. Nhưng nó mang theo tất cả khát vọng chi tình cũng như sự manh động thanh xuân ngàn năm mới có của một thiếu nam trước một mỹ nữ, bất chấp sự chênh lệch về kích cỡ "vóc dáng", nó vẫn dính chặt lấy Tụ Oánh Kiếm với khí thế áp đảo.
Bất luận là Lăng Phong hay Mộc Vũ Sương cũng đều không nghĩ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn này. Mộc Vũ Sương chỉ cảm thấy kiếm linh vừa chạm đến, một luồng khí tức dương quang vô bỉ tràn vào cơ thể cô. Khí tức hừng hực khiến toàn thân cô nóng rực. Cô phải hé dôi môi anh đào, kêu lên một tiếng khe khẽ.
Lăng Phong chỉ cảm thấy đầu óc mình như muốn nổ tung, không nghĩ được bất cứ điều gì. Linh hồn của hắn tiếp cận dược một linh hồn tươi mới, đạm nhã phương tuyển. Hai luồng linh hồn như nước sưa giao hòa, trong chớp mắt họ đều có chung một cảm giác linh hồn của mình như đang hoà vào làm một.
Không phân ta người, quấn quít triền miên.
Tiêu hồn nói không hết, mỹ diệu nói không xong. Cảm giác này khiến Lăng Phong cứ lún sâu vào mãi trong đó, không thể nào bứt ra được.
Thời gian không biết đã qua bao lâu, như kéo dài ngàn năm mà cũng như mới chỉ trong khoảnh khắc. Đột nhiên Mộc Vũ Sương bừng tỉnh, cô "a" lên một itếng kinh ngạc rồi vội vã thu lại Lưu Ly Ngọc Trúc và Tụ Oánh Kiếm. Nàng chẳng dám nhìn Lăng Phong thêm một lần nào, cúi đầu hoảng hốt chạy ra ngoài nhanh như một con thỏ.
Lăng Phong cũng lập tức thanh tỉnh, trong nháy mắt, mặt hắn hiện rõ vẻ bối rối vô cùng. Lúc nãy mình đã làm những gì? Lăng Phong tự thuyết phục mình lúc nãy chỉ là mơ nhưng một giọng nói trong tim thì không ngừng nhắc nhở hắn đó là thần giao!
Không sai, chính là thần giao. Vì kiếm linh và tụ oánh kiếm đều có song phương linh hồn hạch tâm nên mới quấn quýt với nhau như vậy. Kết quả là linh hồn hạch tâm của chúng giao dung với nhau, e rằng dù là phu thể thế tục cũng không thể làm được như vậy. Khoảnh khắc đó Lăng Phong gần như chiếm hữu toàn bộ linh hồn Mộc Vũ Sương, chẳng trách sau khi tỉnh lại Mộc Vũ Sương lại bỏ chạy nhanh đến vậy.
- Đúng là không nên làm như vậy.
Lăng Phong giận dữ quay sang nhìn kiếm linh. Nhưng nếu đổ hết trách nhiệm cho nó thì cũng vô lý, chỉ trách chuyện xảy ra lúc nãy quá khó hiểu, bất cứ ai cũng không ngờ được
Lăng Phong thu toàn bộ kiếm linh và hoả hệ nguyên kiếm lại vào thức hải, hắn bất ngờ phát hiện ra sau khoảnh khắc "thần giao" ngắn ngủi vừa rồi, niệm thức của hắn cường hoá lên không ít. Bản thân Lăng Phong cũng không khỏi kinh ngạc, chỉ là tương giao ngắn ngủi mà kết quả đã kì diệu đến vậy, vậy nếu thâm nhập sâu hơn thì...
Lăng Phong vội vã gạt ngay suy nghĩ ấy ra khỏi đầu. Mặc dù mới gặp nhau vài lần nhưng hắn cũng đại khái hiểu Mộc Vũ Sương là một cô gái biết giữ lễ tiết. Chuyện đường đột lúc nãy e rằng sẽ khiến cô tổn thương nặng nề, vậy mà hắn vẫn còn ý nghĩ đê tiện hạ lưu đó?
← Ch. 285 | Ch. 287 → |