← Ch.408 | Ch.410 → |
- Chạy mau!
Thấy một chiêu cực mạnh mà đội trưởng của mình thi triển ra đã rơi vào tay Lăng Phong, ba tên "cường giả" chấp pháp đội nhất thời tỉnh ngộ, đối với chúng mà nói trung thành chỉ có người sống mới có tư cách hưởng thụ nên lập tức phi đằng về phía sau không chút do dự.
Lăng Phong lạnh lùng nhất tiếu, phẩy tay, ba thanh kiếm mang ảm đạm hơn sát lục chi nhận một chút bay ra, chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm, thân thể của ba người đã nhanh chóng rơi xuống.
Bất luận nguyên nhân xung đột là gì, Long Tộc chấp pháp đội và hai trực hệ tộc nhân đều đã chết trong tay mình, Lăng Phong đương nhiên không để cho ba người kia chạy thoát. Nếu không, bản thân hắn sẽ rơi vào vòng truy sát vô tận. Sau khi ra tay thu lấy hạch tinh của mấy người Nộ Thương Thiên, Lăng Phong mới chầm chầm hạ thân hình xuống.
Quay đầu nhìn, chỉ thấy biểu tình Thích Thiên Ách như gặp quỷ, trợn má há mồm không nói được câu nào, bộ dạng như nhìn thấy ma quỷ. Lăng Phong không khỏi thất thần, vội vàng quan tâm hỏi:
- Thích đại ca, huynh sao vậy?
- Ngươi, ngươi đúng là Lăng huynh đệ?
Thích Thiên Ách lắp bắp hỏi.
- Đương nhiên.
Từ biểu tình của hắn, Lăng Phong đoán sức mạnh lúc nãy mà mình triển lộ khiến Thích Thiên Ách không dám tin, trong lòng không khỏi trào lên ý niệm trêu đùa, cười nói:
- Thích đại ca nếu như không tin có thể thử vài chiêu xem sao.
Nghe vậy, Thích Thiên Ách khổ tiếu:
- Ta là linh thể trạng thái, có muốn thử cũng chẳng được.
Rồi lại nhìn Lăng Phong từ trên xuống dưới, thở dài cảm thán:
- Trước đây ta mất gần trăm năm mới vào được thánh vực đỉnh phong. Vốn cử tưởng bản thân đã là kì tài hiếm cố, bây giờ mới thấy, haizzz, đệ thật khiến người ta tức muốn chết.
Nếu để cho người của Vô Tẫn Hoang Nguyên biết Thích Thiên Ách tâm cao khí ngạo ngày xưa cũng phải có lúc chịu phục, chắc hẳn mọi người sẽ sợ hãi đến líu lưỡi.
- Thích đại ca, sao huynh lại bị họ tìm thấy? Sau khi đệ đi đã xảy ra chuyện gì?
Lăng Phong lòng đầy nghi vấn, hắn thầm nghĩ nếu như mình không đến kịp thì chắc Thích Thiên Ách đã rơi vào tay chúng rồi!
Trong lúc nguy hiểm, Thích Thiên Ách cũng lộ vẻ sợ hãi, hắn thở dài:
- Chuyện này nói ra thì dài lắm, Lăng huynh đệ, đệ theo ta đến Hỏa Sơn Cư rồi chúng ta nói chuyện.
- Được!
Lăng Phong đi theo Thích Thiên Ách về phía bồn địa phủ đầy nồng vụ. Chỉ thấy Thích Thiên Ách rút ra nguyên trận hạch tâm, chỉ tay lên vài điểm phức tạp trên đó, một bó quang mang nhất thời bắn vào sương trắng.
Sương mù nhanh chóng phân khai, để lộ ra cảnh tượng bên trong bồn địa.
Vừa nhìn thấy, Lăng Phong không khỏi ngạc nhiên, bề mặt bồn địa dày đặc bí văn phức tạp, từ đường bí văn hình thành nên tử kinh hoa, kinh cức thảo, bách hợp, chi thạch hoa, v. v... Hắn phải kiểm tra kho tri thức một lúc mới phân biệt ra được đồ hình thực vật.
Nguyên việc hình thành nên những đồ hình thực vật phức tạp đến cực điểm này không biết phải tốn bao nhiêu tâm lực!
Càng khiến người ta kinh hãi hơn cả là những đồ hình này không đơn thuần chỉ là vật trang trí. Quang mang lưu chuyển trên bề mặt nó có lẽ phải có một diệu dụng gì khác. Rõ ràng đây là một nguyên trận cường đại vô cùng!
Lăng Phong âm thầm tính toán, đồ án nguyên trận này phức tạp không hề thua kém hợp kích nguyên trận mà hắn lấy được từ Càn Thiên Giới! Hắn không khỏi thở dài, nếu như ngũ sư huynh có mặt ở đây thì chắc phải hưng phấn lắm?
Nghĩ đến Cảnh Vân, lại nghĩ đến Mạch Kha, tâm trạng thoải mái vì đã tiêu diệt được đối thủ lập tức biến mất.
- Lăng huynh đệ
Thích Thiên Ách gọi.
Lăng Phong gật gật đầu, chỉ thấy Thích Thiên Ách lại động ngón tay, từng vòng quang mang bao trùm bốn phía, nhanh chóng chụp lấy hai người cuối cùng quang mang thu lại đồng thời hai người cũng biến mất trong đó. Sương mù lại vây kín bồn địa.
Trong hư không đột nhiên xuất hiện một "cánh cửa", rồi sau đó hai người Lăng Phong đi ra từ bên trong "cánh cửa".
- Thế nào, Lăng huynh đệ?
Không biết từ lúc nào Thích Thiên Ách trở nên thích khoe những thứ tốt nhất với Lăng Phong. Không phải muốn khoe khoang mà đơn giản chỉ là muốn nhận được từ Lăng Phong một lời khen ngợi! Lúc này sau khi bị sức mạnh nguyên trận truyền tống đến đây, phản ứng đầu tiên của hắn cũng là vậy.
Nét mặt Lăng Phong có chút mê hoặc, một lúc sau mới thanh tỉnh được, không khỏi trầm trồ:
- Thật không thể tưởng tượng nổi! Từ chỗ lúc này truyền đến đây ít nhất cũng phải trăm dặm ấy nhỉ?
- Bốn trăm dặm!
Thích Thiên Ách giơ bốn ngón tay:
- Đúng bốn trăm dặm! Lúc mới phát hiện ta đã thí nghiệm rất nhiều lần.
Mặt hắn cũng đầy vẻ trầm trồ, nói:
- Loại thủ đoạn không thể tưởng tượng này cũng chỉ có cường giả viễn cổ mới thi triển được.
Hai ngươi Lăng Phong bây giờ đang bàn luận về nguyên trận truyền tống lúc nãy. Mặc dù không phải lần đầu thử nghiệm nguyên trận truyền tống nhưng Lăng Phong vẫn bị truyền tống lúc nãy làm cho kinh ngạc. Nguyên nhân không phải vì lần đầu sử dụng nguyên trận truyền tống mà vì cự ly truyền tống thực sự quá kinh khủng!
Lần đầu tiên hắn được thử nghiệm là trong Nguyên Lực Tháp ở Tinh Lam Công Quốc, lúc đó Mạch Kha vì muốn "lấy lòng" đồ đệ bảo bối Lăng Phong mà chủ động đưa hắn đi thử nghiệm cùng. Cảm nhận thân thể trong nháy mắt đã từ tầng một lên tầng sáu, lúc đó Lăng Phong đã thấy kinh ngạc lắm rồi.
Để dạt được hiệu quả này, cả tòa Nguyên Lực Tháp bao gồm cả bộ phận ngoại vi đều bị nguyên trận bao phủ, bí văn có ở mọi ngóc ngách. Để tạo ra được nó, tiêu hao nhân lực vật lực kinh khủng đến con số hàng vạn! Nhưng dù vậy, cự ly truyền tống mới chỉ hạn chế trong vòng chục dặm.
Lần thứ hai thể nghiệm là trong Hỏa Sơn Cự. Lần ấy Thích Thiên Ách trực tiếp đưa hắn đến bên cạnh hỏa trì gặp Tiểu Kim. Lần truyền tống ấy cự ly dài hơn ở Nguyên Lực Tháp rất nhiều, ngay cả một cửu tinh cường giả như Lăng Phong cũng cảm thấy choáng váng.
Lần thứ ba là lần vừa rồi. Cự ly của lần truyền tống này Thích Thiên Ách cũng nói qua, bốn trăm dặm! Khoảng cách này thực sự kinh khủng đến cực điểm! Chẳng trách bí văn trên bề mặt bồn địa lại phức tạp đến vậy.
- Đúng vậy, thực sự không biết chủ nhân của Hỏa Sơn Cư là thần thánh phương nào và có những thần thông nào!
Lăng Phong cảm thán.
- Lăng huynh đệ muốn biết không?
Thích Thiên Ách lộ ra một tia cười thần bí, ra hiệu cho Lăng Phong ghé sát lại gần:
- Để ta đưa đệ đi xem.
Lăng Phong ngẩn người, cảm thấy mình lại bị truyền tống chi lực bao phủ một lần nữa. Mắt hắn hoa lên, vừa mở được mắt thì đã thấy cảnh vật trước mắt lại thay đổi một lần nữa. Nhìn cảnh tượng ấy, hắn không khỏi kinh ngạc!
Phía trước là một gian tĩnh thất, giữa tĩnh thất có một vị lão giả đang ngồi, khuôn mặt lão giả hồng nhuận nhìn chẳng khác gì người còn sống. Nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy linh hồn khí tức của ông đã biến mất hoàn toàn. Trong tĩnh thất, chỗ nào cũng có quang mang hồng hoàng song sắc, giữa không trung phiêu phù từng chữ viết lớn bằng nắm tay, mỗi một chữ hoặc hồng hoặc vàng, linh động vô cùng!
- Đây là thi thể của chủ nhân nơi này?
Lăng Phong hỏi.
Thích Thiên Ách lộ ra một cười cảm thán, khen ngợi:
- Lăng huynh đệ, đệ mạnh hơn ta rất nhiều. Lúc mới vào tĩnh thất này, ta còn tưởng vị cường giả ấy vẫn còn sống, sợ muốn chết.
Hắn ra sức lắc đầu, hồi tưởng lại bộ dạng của mình lúc mới phát hiện ra tĩnh thất, không khỏi lộ ra vài phần khổ tiếu.
Lăng Phong mỉm cười, không phải hắn cao minh hơn Thích Thiên Ách mà cơ bản là hắn tu luyện linh hồn nguyên lực, tiên thiên thường rất mẫn cảm với linh hồn khí tức, vị lão giả này mất đi linh hồn đương nhiên hắn có thể nhìn ra.
Một tầng quang tráo bao phủ quanh người lão giả, khí tức cường hãn phiên giang đảo hải như triều thủy không ngừng tỏa ra ngoài. Lăng Phong bây giờ đã là ngụy linh cấp cường giả nhưng muốn tiếp cận được thi thể lão giả là hoàn toàn không có khả năng.
Lăng Phong đột nhiên nghĩ đến những thi thể thần chi trong Càn Thiên Giới, vị lão giả này rất giống với bọn họ, không lẽ..
- Haizzz, nhìn thấy người này ta mới thấy mình đúng là ếch ngồi đáy giếng! Mới là linh tôn mà đã tự mãn, không biết cường giả viễn cổ cường đại đến mức nào!
Thích Thiên Ách cảm thán nói.
Lăng Phong ngẩn ra, vội vàng hỏi:
- Thích đại ca, huynh nói người này là cường giả viễn cổ?
- Không sai!
Thích Thiên Ách khẳng định nói:
- Trừ cường giả viễn cổ thì còn có ai chết rồi mà vẫn còn khí tức cường đại đến vậy? Ta thấy dù có là cường giả đại viên mãn linh tôn cấp cũng không bằng!
← Ch. 408 | Ch. 410 → |