← Ch.437 | Ch.439 → |
Ma quỷ nam tử đang muốn bạo phát vừa thấy Thích Thiên Ách, nhất thời toát ra nhãn thần hỗn loạn khó có thể tin được, chỉ biết ngây ngốc đứng nhìn, thậm chí ngay cả sát chiêu cũng quên khống chế. Lực phản chấn kịch liệt truyền tới, hắn phun ra một ngụm máu tươi!
Mà lúc này, hỏa sơn xà linh của Song Dực Oa Hoàng đã lao thẳng tới ngực hắn, chỉ thiếu chút là đánh trúng!
- Không được!
Thích Thiên Ách điên cuồng hét lên một tiếng, con mắt trợn lên cực lớn, tựa như thấy một sự tình vô cùng đáng sợ đang xảy ra trước mắt. Hắn liều mạng xuất chưởng muốn ngăn cản xà linh nhưng vẫn bất lực! Lăng Phong vừa thấy cảnh này nhất thời minh bạch ma quỷ nam tử tất nhiên có quan hệ sư đồ với Thích Thiên Ách? Hắn không chút chậm trễ, tâm niệm vừa động chỉ thấy Tinh Thiết Kiếm đang trôi nổi giữa không trung chợt bắn ra!
Du long tham thủ tựa như sừng linh dường hoàn toàn vô tích có thể tỉm ra!
Trong khoảnh khắc, Tinh Thiết Kiếm vẫn còn đứng yên tại chỗ, nhưng ngay sau một khắc đó, liền đã xuất hiện tại chỗ kia, tốc độ di chuyển cực nhanh tựa như thuấn di!
Hỏa sơn xà linh bị chấn đắc một trận bạo tán, một chút quang mang nổ tung như hỏa diễm. Song Dực Oa Hoàng thấy thế đã giật mình, cho rằng Lăng Phong giận dữ với mình, vội vàng "ô" một tiếng, đem hỏa sơn xà linh triệu hồi, trong mắt hiện lên vẻ ủy khuất.
Lăng Phong lười tính toàn với tiểu gia hỏa này, hắn chỉ ngây người nhìn Thích Thiên Ách cùng với ma quỷ nam tử, hai người kinh ngạc nhìn nhau, từ trong mắt ma quỷ nam tử có thể thấy được vẻ kinh hỉ, phẫn nộ xen lẫn.
Bỗng nhiên, ma quỷ nam tử bộc phát hét lên điên cuồng:
- Là ai? Sư tôn, đến tột cùng là kẻ nào đã biến người thành linh thể, còn muốn nhốt người vào trong ngụy linh khí?
Một tiếng bạo hống, nhãn thần của hắn bắn về phía Lăng Phong, tràn đầy sát khí vọt tới:
- Là ngươi!
Lăng Phong vạn lần không ngờ hắn lại đột nhiên xuất thủ với mình, chỉ cảm thấy phảng phất như một tòa hỏa sơn đang di động, không khỏi thất kinh, quát lên:
- Ngươi nổi điên cái gì vậy?
Thích Thiên Ách kinh ngạc quát một tiếng:
- Tuyết Niệm, không thể, chính Lăng huynh đệ đã cứu ta!
Lăng Phong cũng không thèm giải thích nữa, hắn chỉ biết là một quyền của người này tuyệt đối có thể đánh chết mình, trước đó hắn tuyệt không nghĩ tới hắn có người có thể đem hỏa hệ nguyên lực thi triển ra tựa như tiểu hỏa sơn. Người này rõ ràng nắm giữ một loại nguyên lực biến dị!
Lui lại không bằng ngăn cản!
Lăng Phong không chút chậm trễ, chợt oanh xuất một quyền, một tòa Thiên Địa Lao lần thứ hai phát ra. Lần này, Lăng Phong thuần túy là dùng một thân chân nguyên lực để thi triển một chiêu này, cso thể nói ngưng tụ mà không cần mượn ngoại lực.
Song phương đều là hỏa hệ nguyên lực, khi đối kháng phát ra tiếng bạo nổ ầm ầm!
R.. ầ... ầm... ! Ầm! Ầm!
Giờ khắc này, Lăng Phong cảm giác mình tựa như đã chân chính hiểu được vấn đề, tiến thêm một bước đột phá tới tinh kỹ!
Trái lại ma quỷ nam tử, quyền mang cùng với tiểu sơn hư ảnh của hắn đang không ngừng chấn đãng tiêu thất, mới vừa rồi tuy mạnh nhưng cũng không thể kéo dài được!
Từng âm thanh ầm ầm vang lên, những dãy núi nhỏ xung quanh bị phá nát toán bộ. Thân thể Tuyết Niệm giống như một vẫn thạch bị Lăng Phong oanh kích bay ngược trở lại tạo thành một hố sâu trên nền đất.
Nhưng khi vừa mới bị đánh bay xuống, cho dù cột sống có bị chấn thương khi va chạm với nền đất thì hắn lại lập tức lao lên như một mũi tên phóng thẳng về phía Lăng Phong.
Không đợi hắn tiếp tục điên cuồng, thân thể hư ảnh của Thích Thiên Ách lập tức lao kên chặn trước người hắn, quát to:
- Niệm nhi, mau dừng tay! Vi sư trở thành linh thể không liên quan đến Lăng huynh đêk. Ngược lại nếu không có hắn viện thủ vi sư sớm đã bị tiêu diệt trong tay Long tộc rồi.
- A...
Lúc này Tuyết Niệm mới kịp phản ứng, nhanh chóng thu tay lại. Vì vội vàng thu chiêu nên hắn bị nguyên lực phản phệ khiến hắn khó chịu muốn thổ huyết. Đôi mắt màu huyết hồng lúc này mới kinh nghi nhìn về phía Thích Thiên Ách.
Trong mắt Thích Thiên Ách hiện lên vẻ thương tiếc và tự trách vô tận, mắt nhìn thấy ái đồ vì mình bị hại mà điên cuồng xuất thủ lão làm sao mà có thể nhẫn tâm trách cứ? Kể lại ngắn gọn sự tình xảy ra trước đây, Thích Thiên Ách nói:
- Ngươi đã trách oan Lăng huynh đệ rồi.
Cả người Tuyết Niệm chấn động, kinh ngạc nhìn về phía Lăng Phong, không nói hai lời liền lập tức chạy đến. Tư thái chạy đến của hắn giống hệt một con trâu mộng, Lăng Phong giật mình tưởng rằng tên này lại muốn động thủ nên lập tức cảnh giới. Thế nhưng khi Tuyết Niệm chạy đến gần Lăng Phong liền lập tức quỳ xuống cung kính nói:
- Lăng tiên sinh, ngài cứu tính mệnh sư tôn cũng chính là cứu tính mạng của ta! Ngày sau nếu có chỗ nào cần dùng đến Tuyết Niệm tuyệt đối không nhíu máy dù việc đó khó khăn đến đâu đi nữa.
Từ biểu hiện mới vừa rồi của hắn Lăng Phong cảm thụ được tình nghĩa thầy trò nồng đậm, điều này làm cho hắn nghĩ đến sư huynh đệ bản thân và sư phụ Mạch Kha. Một chút bất mãn trong lòng lập tức tiêu tan thành mây khói tiêu tan thành mây khói. Hắn vội vã nâng Tuyết Niệm dậy và nói:
- Ta cùng với Thích đại ca là huynh đệ của nhau, những việc đó là đương nhiên, không dám nhận đại lễ của các hạ.
Tuyết Niệm cũng không dây dưa mà thuận thế đứng lên, chẳng qua trong sâu thẳm đôi mắt kia là một niềm tin kiên định.
Thích Thiên Ách đứng ở bên cạnh quan sát tỉ mỉ Tuyết Niệm một hồi rồi run giọng hỏi:
- Niệm nhi, tại sao ngươi lại ra nông nỗi này.
Nhớ lại hình ảnh một thanh niên mặc áo bào trắng phong độ, hoạt bát nhanh nhẹn, anh tuấn tiêu sái rồi lại nhìn hình ảnh người không ra người quỷ không ra quỷ trước mặt trong lòng hắn nổi lên thương tiếc vô tận.
Khẽ đưa tay sờ lên mặt khóe miệng Tuyết Niệm hơi co giật một chút, tiếng nói trở nên khàn khàn:
- Lúc trước sư tôn bị Long Tộc bắt đi không lâu Thích Thiên Tông liền bị diệt. Nhân lúc tình cảnh hỗn loạn đồ nhi liền trốn đi. Tuy nhiên Long tộc quá mức cường hãn mà thực lực bản thân đồ nhi lại quá thấp nên việc trả thù chỉ là người si nói mộng, không biết đến bao giờ mới có thể làm được việc đó. Vì vậy đệ tử mới bị bất đắc dĩ tự hủy dung mạo, tạm thời tránh được truy sát, tùy thời tìm kiếm cơ hội báo thù.
Ngữ khí của hắn bình thản phảng phất sự tình không hề quan hệ đến bản thân thế nhưng ngữ khí bình thản đó lại khiến cho người nghe cảm nhận được nội tâm của hắn đang chôn chặt vẻ thống khổ.
Lăng Phong chấn động. Tự hủy dung mạo? Việc này nói đến thì dễ nhưng làm được việc đó có thể là mấy người? Xem ra ý chí của Tuyệt Niệm thật sự rất kinh người, chịu được những thống khổ mà người khác không chịu được.
Thích Thiên Ách càng lộ ra vẻ vô cùng khiếp sợ, hắn biết rõ năm đó Tuyết Niệm ngay cả Linh Cấp cũng không chưa đạt đến, nếu là lựa chọn tiến nhập cảnh nội Áo La đế quốc vị tất đã bị truy sát hơn nữa còn có thể tiêu dao. Tuy nhiên hắn đã chọn ở lại để báo thù, không chính xác phải nó là báo thù thay mình và hắn đã chọn một phương pháp cực đoan nhất.
- Trải qua mấy năm tìm hiểu, đệ tử mới rõ ràng nguyên lai năm đó Thích Thiên Tông chúng ta bị diệt có ẩn tình khác.
Tuyết Niệm giọng căm hận nói.
- Cái gì?
Thích Thiên Ách vẫn cho rằng tông môn bị diệt là do bản thân trêu chọc vài tên đệ tử Long Tộc mới khiến cho Long Tộc trả thù. Nghe được Tuyết Niệm nói như thế thì hóa ra sự việc không đơn giản như mình tưởng. Hắn vội hỏi:
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
- Nguyên nhân cụ thể trong đó đồ nhi cũng không biết chính xác, thế nhưng sư tôn có biết hiện tại vị trí tổng đàn Thích Thiên Tông là do ai chiếm không?
Tuyết Niệm lộ ra vẻ phẫn nộ không gì sánh được, rồi nói tiếp:
- Là đại trưởng lão Thanh Mộc.
- Thanh Mộc?
Thích Thiên Ách cả kinh, lúc này hắn mới nhớ tới Tác Sâm nói hiện tại Vô Tẫn Hoang Nguyên có thất đại tông phái, không khỏi bật thốt lên:
- Lẽ nào Thanh Mộc tông chính là do Thanh Mộc lập lên?
- Không sai!!!
← Ch. 437 | Ch. 439 → |