← Ch.478 | Ch.480 → |
- Là ngươi!
Hỏa Lão chợt lộ ra biểu tình cực độ kinh hoàng, rất khó nghĩ ra dĩ nhiên nhìn thấy biểu tình này trên người một vị cường giả Linh Tôn, phảng phất như giờ khắc này hắn không còn là cường giả đứng trên đỉnh cao đại lục, mà chỉ là một hài nhi mới tập tễnh bước đi, không chút lực phản kháng.
Thanh âm vừa tới, đạo thân ảnh kia lẳng lặng huyền phù trong hư không, hắn mặc một thân trường bào màu xám đơn giản. Hai tay chắp sau lưng, mày kiếm mắt sao, biểu tình mang theo vài phần đùa cợt. Nhãn thần rõ ràng trông thấy nơi nào đó, thế nhưng lại làm cho người khác cảm giác như nhãn thần hắn hoàn toàn không ở nơi đó, dường như xuyên thấu trời cao, vượt qua tinh không bỉ ngạn.
Không cần bất cứ cuồng ngôn chi ngữ gì, người này chẳng qua chỉ lẳng lặng đứng yên liền có một loại cảm giác phong hoa tuyệt đại.
Giờ khắc này, hư không lặng im, muôn đời ngưng trệ!
- Bàng, Bàng Phiên Vân!
Duẫn Thường kinh khủng hét rống lên, thân là đệ tử thân truyền của Hỏa Lão, hắn đã đi theo Hỏa Lão nhiều năm. Từ sau khi Hỏa Lão bị Huyền Nguyên mời chào, hắn tự nhiên cũng đi theo tiến vào vòng xoáy tông môn, đối với rất nhiều chuyện lớn nhỏ phát sinh trong tông môn hắn đều biết rất rõ ràng.
Năm đó Bàng Phiên Vân mới tới Vô Tận Hoang Nguyên liền hiển lộ thanh danh, tuy rằng cũng sáng lập ra Liệt Thiên Kiếm Tông, thế nhưng còn chưa đạt tới mức để các thế lực lớn thừa nhận.
Trong một lần ngoài ý muốn, đệ tử thân truyền Lãnh Tinh Dực của hắn bị thương nặng Cự linh, nhu cầu cấp bách phải có Tinh chương chữa trị thương thế.
Bàng Phiên Vân một mình một ngựa mang theo số lượng nguyên liệu Luyện chương kinh người tới yêu cầu Huyền Nguyên Tông, kết quả Huyền Nguyên không nể tình, dĩ nhiên cuồng bạo yêu cầu hắn quy thuận Huyền Nguyên Tông, bằng không tuyệt đối không ra tay cứu trị! Duẫn Thường cho tới chết cũng tuyệt đối không quên được phản ứng của Bàng Phiên Vân sau khi nghe được yêu cầu này.
Bàng Phiên Vân chỉ là nhàn nhạt cười, đan ngón tay thành kiếm xẹt qua, đầu ngón tay chỉ vào các đệ tử bên trong tông môn, nói:
- Huyền Nguyên tông chủ, không biết nếu như ta dùng tính mệnh của các đệ tử quý tông có thể đổi được một chiếc Tinh chương hay không?
Huyền Nguyên thoáng cái chưa hiểu rõ ý tứ của Bàng Phiên Vân, vô ý thức hỏi ngược lại:
- Dùng tính mệnh đệ tử bản ông để đổi Tinh chương? Hắc, phóng mắt toàn bộ Vô Tận Hoang Nguyên, chẳng lẽ có người có can đảm giết đệ tử Huyền Nguyên Tông ta? Cần phải cầu Bàng tiên sinh che chở hay sao? Ha ha ha, không biết ai có lá gan này?
- Ta có!
Bàng Phiên Vân lẳng lặng trả lời giống như một đạo sấm sét oanh tạch vào Huyền Nguyên, khiến nụ cười cuồng ngạo của hắn tắc nghẽn.
Nhìn sắc mặt khó coi tới cực điểm của Huyền Nguyên, Bàng Phiên Vẫn vẫn biểu tình hời hợt như cũ:
- Nếu như Huyền Nguyên tông chủ không muốn trợ giúp, ta chỉ đành dùng tính mệnh đệ tử quý tông để cầu phúc cho đệ tử của ta! Một người thiếu, ta liền giết mười người! Mười người thiếu, ta liền giết trăm người! Nếu như trăm người đều chết, ta vẫn không thể cứu được, vậy ta giết hết toàn bộ trên dưới quý tông, nghịch thiên cải mệnh!
Biểu tình Bàng Phiên Vân nhàn nhạt, biểu tình thản nhiên tới cực điểm khiến bất cứ kẻ nào cũng không thể bỏ qua lời hắn nói, càng không thể coi lời uy hiếp của hắn trở thành gió thoảng mây bay!
Duẫn Thường không thể quên được, trong khoảng khắc trên người Bàng Phiên Vân bộc phát kiếm ý lạnh thấu xương như muốn khuynh đảo thiên địa, kiếm ý có thể giết chết chư thần!
Huyền Nguyên triệt để ngây ngốc, hắn tuyệt không nghĩ tới trong thiên hạ có một ngày xuất hiện người can đảm nói lời này trước mặt mình! Chính mình là ai? Cuồng đồ có biết hắn đang uy hiếp trước mặt người nào? Ta hiện tại chính là một Thuật luyện sư Linh Tôn cấp duy nhất khắp Vô Tận Hoang Nguyên a!
Bị một cỗ khinh thị kích giận điên cuồng, Huyền Nguyên cơ hồ rít gào:
- Giết! Giết cuồng đồ này cho bản tọa! Hôm nay bản tọa muốn hắn hóa thành tro bụi!
Cũng giống như vậy, đám đệ tử Huyền Nguyên Tông từ trước tới nay tự cao tự đại thành thói quen nghe được lời uy hiếp trắng trợn của Bàng Phiên Vân đã phẫn nộ muốn nổi diên, lúc này nghe được lời hệ lệnh của Huyền Nguyên, lập tức tụ tập thành trận hình, nhưng ngoài dự liệu của mọi người, Bàng Phiên Vân đến cả Linh khí cũng không lấy ra, vẻn vẹn chỉ bằng vào đôi thiết quyền giết vào Huyền Nguyên Tông tới người ngựa ngã đổ.
Cuối cùng Hỏa Lão xuất thủ, chỉ một chiêu quyết đấu Tinh kỹ, Hỏa Lão liền trọng thương phun máu.
Trong khoảnh khắc, vô số thanh âm kinh hô vang lên... Linh Tôn!
Trở thành Linh giả đã có tư cách khai sơn lập phái tại Vô Tận Hoang Nguyên, nếu có thực lực Linh Sĩ liền bước vào tầng lớp cường giả trong, đứng vững gót chân tại Vô Tận Hoang Nguyên, mà trở thành Linh Tôn lập tức chính thức nắm giữ quyền nói chuyện trong các cuộc hội họp lớn nhất! Mặc dù Bàng Phiên Vân quật khởi cực nhanh, thế nhưng chưa khiến mọi người chú ý quá nhiều, nhưng đến lúc này, hắn xuất thủ khiến mọi người khiếp sợ phát hiện ra, không biết từ lúc nào hắn đã trở thành Linh Tôn!
Đồng thời còn là nhân vật số một trong tầng lớp Linh Tôn!
Cùng là Linh Tôn, chiến lực song phương cũng có chênh lệnh rất cao, từ một chiêu kích thương Hỏa Lão liền có thể nhìn ra được, trong tầng cấp Linh Tôn! Bàng Phiên Vân tuyệt đối xếp trên đỉnh!
Lúc phát hiện ra sự thực kinh người này, Huyền Nguyên cũng chỉ đành bất đắc dĩ tạm thời nhân nhượng vì toàn cục. Mặc dù Thuật Luyện Sư Linh Tôn cấp được tôn kích vô cùng, nhưng Huyền Nguyên Tông gia đại nghiệp đại, đằng sau có rất nhiều đệ tử lẫn trưởng lão, nhưng đệ tử trưởng lão này dành cho hắn vô tận vinh quang, vô tận quyền thế, cũng là gánh vác rất lớn!
Gặp phải Bàng Phiên Vân không theo bất cứ quy củ nào, cho dù là ai cũng đau đầu vạn phần. Huống chi hiện tại hắn còn là cường giả Linh Tôn siêu cấp? Vì vậy, Huyền Nguyên không thể làm gì khác hơn là dựa theo yêu cầu của Bàng Phiên Vân luyện chế Tinh chương cho hắn!
Cụ thể trận chiến ấy như thế nào, sau này bị Huyền Nguyên Tông cưỡng thế cấm ngoại truyền nghiêm ngặt, thế nhưng Thường Duẫn vẫn ghi nhớ rất rõ ràng phong thái của Bàng Phiên Vân năm đó. Có thể nói, từ trong thâm tâm, mỗi một đệ tử Huyền Nguyên Tông trải nghiệm qua tràng cảnh ngày hôm đó, đối với Bàng Phiên Vân có thể nói vừa kính lại vừa sợ.
Ngoài phong phạm tu vi cao tuyệt, còn có quyết đoán sát phạt.
Vì vậy, lại một lần nữa gặp phải Bàng Phiên Vân, Duẫn Thường nhất thời thất thố kêu lên.
Lăng Phong cũng đột nhiên chấn động, hắn chính là Bàng Phiên Vân? Trông thấy thân ảnh cao to trước mặt, nhưng tự dưng khiến nội tâm sinh ra cảm giác nam tử "vĩ ngạn"! Hắn xác định: đây là Bàng Phiên Vân a! Nếu như hắn không phải Bàng Phiên Vân, còn ai có thể xứng với cái tên Bàng Phiên Vân?
Phảng phất như cảm giác được ánh mắt của Lăng Phong, Bàng Phiên Vân đột nhiên quay đầu, trong ánh mắt chợt hiện tinh quang, thân hình không chút động đậy, một cỗ uy áp tinh thần cuồng hãn tới cực điểm ồ ạt áp bức tới.
- Hừ!
Lăng Phong hừ một tiếng, thân hình đột nhiên thoáng lên, không chút tỏ ra yếu thế phản kích ngược lại, cùng lúc đó hai vai, hai tay, hai chân và mi tâm của hắn mơ hồ có chấm nhỏ hiện lên, dường như một lời không hợp liền muốn xuất thủ quyết đấu!
Vèo! Vèo! Vèo!
Nhóm người Hằng Trùng bay lên giữa không trung, khẩn trương đứng bên cạnh Lăng Phong, đối mặt với vị cường giả đã trở thành truyền kỳ Bàng Phiên Vân này, bọn họ không thể không có chút khẩn trương.
Tình thế như sợi dây kéo căng, hết sức căng thẳng!
Đột nhiên, Bàng Phiên Vân nhẹ nhàng cười, nụ cười tựa như ánh dương quang chiếu khắp, quét qua mây đen, hắn nói:
- Ngươi không ai, rất tốt. Năm đó ta không bằng ngươi.
- Ngày sau ngươi cũng không bằng ta!
Tinh quang quanh thân thể Lăng Phong tán đi, đối mặt với Bàng Phiên Vân hầu như nắm trong tay khí thế toàn trường tới hoàn mỹ, hắn rất tùy ý nói một câu. Một tiếng này phát ra, phảng phất như đánh vỡ vách ngăn nào đó, nhóm người Hằng Trùng nhất thời không còn cảm giác thấy áp lực do Bàng Phiên Vân mang tới.
← Ch. 478 | Ch. 480 → |