← Ch.488 | Ch.490 → |
Thiên địa lao điên cuồng hạ xuống, từ sau khi luyện thành tinh kĩ này, đây là lần đầu tiên Lăng Phong vô tình tiến hành cường hóa nó. Sau khi mượn một chiêu "vạn vật sát" trong kiếm điển, thiên địa lao trừ giam hãm trấn áp ra còn có thêm thiên trọng chi lực nữa!
Toàn bộ mười mấy đao ảnh huyễn hóa ra từ gió lốc đều đang bị hơn một trăm đường kiếm mang giam cầm bên trong. Liền sau đó cuồng tê chi lực truyền khai như sóng triều, như cá mập há miệng, sáng lạn vô cùng. Kiếm mang ngưng súc đến cực điểm, cương khí phun xuất. Phong duệ sắc bén bắn mạnh ra tứ phía cắt đao ảnh thành vô số mảnh vụn. Trong nháy mắt, năng lượng của những mảnh đao ảnh vỡ đã tràn ngập khắp không gian.
Mười khối hỏa cầu bay ra khỏi cơ thể Lăng Phong trong những âm thanh hô khiếu điên cuồng. Lực nghịch chuyển dưới gót chân không ngừng vặn vẹo, chiêu thức dung hợp giữa đấu chuyển tinh di và thối hỏa một lần nữa lại xuất hiện.
Lực hút vô bỉ truyền xuất! :
- Không, không thể nào!
Hi Cảnh trợn tròn mắt, lộ rõ vẻ kinh ngạc. Hắn không thể tin được những gì đang diễn ra trước mắt mình.
Sao có thể như vậy được? Dù hắn mới chỉ là tu vi linh sĩ, không thể nào bằng được sư tôn, chỉ cần một chiêu có thể oánh xuất ra ngàn vạn đao ảnh bàn toàn cảnh giới, nhưng cũng không đến nỗi để bị phá vỡ dễ như vậy được?
Mọi chuyện xảy ra chỉ có một khả năng duy nhất, đó là tầng tham ngộ của đối phương cao hơn mình!
Một kẻ luôn luôn tự cao tự đại như hắn sao có thể chấp nhận được?
Tịch Tùng Tử cũng có chung cảm giác chấn động khó tin như hắn. Hắn đã từng được thể nghiệm uy lực của một chiêu mà sư tôn Hi Cảnh thi triển, phối hợp thêm với uy lực chi cường của linh tôn vực, thực sự vô cùng kinh nhân! Đây cũng chính là nguyên nhân khiến hắn kính trọng Hi Cảnh. Dù không dựa vào nãi sư nhưng chỉ riêng lực chiến đấu thôi, Hi Cảnh đã mạnh hơn hắn rất nhiều.
Nhưng hôm nay, tuyệt chiêu sở trường của Hi Cảnh đã bị người khác oanh phá? Thân hình của hắn vi động một cách vô thức, muốn tiến lên phía trước để nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra.
Chiu, động tác của Tào Kế Suất nhìn có vẻ vô cùng ôn hòa nhưng trong sự ôn hòa ấy vẫn có một chút vắng lặng như thu phong. Từng bông thủy hoa phù hiện trên đầu ngón tay hắn, từng vòng thủy quang lành lạnh lan ra, lóe lên quang trạch sáng bóng như ngọc.
Gần như đồng thời, Thanh Phong Xử trong tay Hằng Trùng cũng lưu chuyển không dừng. Vì chưa được quán nhập phong hệ nguyên lực nên Thanh Phong Xử bây giờ chỉ dài khoảng một thước, trông vô cùng xinh xắn. Nhưng thanh Thanh Phong Xử xinh xắn ấy lại mang đến một cảm giác áp bách nghẹt thở. Hắn nhìn chằm chằm vào vị lão giả sau lưng Tịch Tùng Tử, không dám chậm trễ.
Một tia khổ tiếu nổi lên trên khóe miệng Tịch Tùng Tử. Hắn vội vàng dừng lại, ngầm cảm nhận được vô số sát ý đang dồn lại trên người mình, không khỏi thở dài. Vốn dĩ có được một chút thông tin liên quan đến Sáng Tông, biết được họ mới kiến lập không lâu, Tịch Tùng Tử còn tưởng đối phương vẫn chỉ là năm bè bảy mảng. Bây giờ xem ra mọi phán đoán của hắn đều sai lầm.
Lúc nãy mình mới chỉ có một chút dị động mà đã lập tức có người "chăm sóc". Xem ra, người của Sáng Tông phối hợp vô cùng ăn ý, sự thần tốc và linh mẫn này các tông phái nhị lưu bình thường tuyệt đối không thể có được, nhất là thực lực triển lộ của nhóm Tào Kế Suất càng khiến người ta giật mình.
Ầm!
Tiếng khí bạo kịch liệt truyền ra từ chỗ giao chiến làm phân loạn ý niệm trong đầu Tịch Tùng Tử. Nhìn về phía khí bạo phát ra chỉ thấy những mảnh đao ảnh đang được một sức mạnh quỷ dị tụ hợp lại và mục tiêu của chúng chính là Lăng Phong.
Tinh mang trong mắt Lăng Phong bạo trướng, hắn đột nhiên thét lên một tiếng, rung tay, nhanh chóng tụ hợp tất cả đao ảnh lại thành một khối tròn bắn thẳng về phía Hi Cảnh.
Toàn bộ lông tóc trên người Hi Cảnh dựng ngược, một cảm giác sợ hãi cực độ trào lên trong lòng. Vừa oanh xuất ra một chiêu tinh kĩ nên hắn vẫn chưa kịp chuẩn bị xuất ta chiêu thứ hai. Ai ngờ Lăng Phong lại phản kích nhanh như vậy, nhanh đến nỗi hắn không kịp phản ứng.
- Chết tiệt! Thiên sư vệ!
Khối viên cầu được hắn nâng trên lòng bàn tay. Bất chợt, một luồng niệm thức chảy ra từ trán hắn, chạy theo cánh tay đâm vào khối viên cầu. Trong nháy mắt, tinh quang chói mắt bạo tạc bắn ra tứ phía.
Rống!
Một tiếng sư hống tràn đầy uy nghiêm vương giả đại tác. Quang mang từ từ biến mất, đầu tiên là bốn cái chân trắng tuyết xuất hiện, mỗi một cái lớn như điện đường đại trụ. Trên bốn cái chân đó là một cơ thể vô cùng cường tráng. Những cuộn cơ nổi lên cuồn cuộn mang lại cảm giác cực kì khỏe mạnh.
Ngẩng đầu lên trời rống lên một tiếng giận dữ, tuyết bạch thiên sư vừa bước xuống từ mặt trăng cao quý, tôn nghiêm và hoa mỹ đến cực điểm!
- Linh thể khôi lỗi!?
Lăng Phong ngưng thần, dù khí thế mạnh hơn những con trước rất nhiều nhưng có thể khẳng định đây là một con linh thể khôi lỗi!
Nhưng muốn luyện chế được nó phải có linh cấp cường giả cự linh tinh hạch. Lăng Phong đột nhiên nghĩ đến Phỉ Tạ Ti, lần trước trở về Tinh Lam Thành vì quá vội vàng nên hắn cũng không có thời gian nói chuyện với cô, không biết cô ở Tinh Lam Thành đã quen hay chưa.
Thiên sư vừa mở miệng đã rống lên một tiếng điên cuồng, khiếu âm lồng lộn thượng trùng lên trời, đánh tan vân khí để lộ ra một mảng trời trong vắt. Một đường quang trụ rộng chừng một trượng phun ra từ miệng nó, đập thẳng vào khối viên cầu mà Lăng Phong mới bắn lại làm nó vỡ tan tành.
- Ha ha ha ha
Hi Cảnh thấy vậy phát ra một tràng cười điên cuồng, đường hoàng chỉ vào Lăng Phong nói:
- Thiên sư vệ dùng linh công cự linh luyện chế mà thành, sức mạnh tuyệt đối không thua kém linh sĩ bình thường. Để ta xem thứ tiêu bản này có thể chặn được liên thủ của chúng ta không!
Hắn nói với vẻ chắc chắn như có thể hạ gục được Lăng Phong.
Cách đó không xa, Tịch Tùng Tử cũng lộ vẻ không nỡ, hắn đang than thầm trong bụng:
- Không lẽ còn định lấy tu vi và đầu óc của mình ra làm ví dụ sao? Vị Hi Cảnh công tử này không lẽ không biết Sáng Tông có thể đưa ra một linh tôn cấp cường giả thì bên trong tông môn nhất định vẫn còn con át chủ bài. Chỉ triệu hồi ra một con linh sĩ cấp khôi lỗi thì có gì đáng để tự cao chứ?
Mặc dù nghĩ vậy nhưng nhìn thấy thiên sư vệ, Tịch Tùng Tử không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ. Lịch sử ghi chép, trên Thần Vẫn Đại Lục đã từng xảy ra ba lần đại chiến giữa các viễn cổ cường giả. Nghe nói trong lần đại chiến thứ nhất, các loại công pháp bí kíp, linh khí cường đại, khôi lỗi cường hãn nhiều vô số kể. Những lần sau thì càng ngày càng ít. Cho đến hôm nay số lượng còn sót lại thực sự không nhiều. Trừ Long, Phụng, Yêu tam đại gia tộc đứng trên đỉnh kim tự tháp ra, những tông phái còn lại rất khó sở hữu được những món bảo bối ấy.
Chính vì vậy Tịch công tử mới nhìn Hi Cảnh bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ, nhưng cứ nghĩ đến nhân vật bí ẩn đứng sau lưng đối phương lại không khỏi cảm thấy nghi hoặc...
Lăng Phong siết chặt hai tay, lắc lắc đầu ra hiệu không muốn họ can thiệp, nhãn thần lộ vẻ hưng phấn! Mấy ngày nay, bất luận là với kẻ mới đối chiến Mạc Tà Quân hay với người mới liên thủ Khốn Cấm Hỏa Lão, Lăng Phong đều xuất hiện với một hình tượng có phần yếu thế. Hai bên nếu như không cùng đứng trên một trạng thái thế lực thì sao có thể đấu với nhau một cách hưng phấn được.
Mà hôm nay, Lăng Phong biết nếu dùng hai đại tinh kĩ của để tạo ra linh sĩ vực uy năng sẽ hơn hẳn linh sĩ bình thường. Cộng thêm hiệu dụng của kiếm điển, trong thực chiến, cường giả dưới linh tôn cẳn bản không phải là đối thủ! Con thiên sư vệ mà Hi Cảnh vừa triệu hồi ra tương đương với hai đại linh sĩ giáp kích. Đối với Lăng Phong mà nói, đây là cơ hội rất tốt để tôi luyện.
← Ch. 488 | Ch. 490 → |