Vay nóng Tinvay

Truyện:Tinh Ngự - Chương 495

Tinh Ngự
Trọn bộ 697 chương
Chương 495: Thực tâm thảo thần bí
0.00
(0 votes)


Chương (1-697)

Siêu sale Shopee


Trút hết khí tức lười biếng, thần tình Phong Kìđột nhiên dâng trào. Hắn chỉ vào miếng tinh chương trong tay Hải Tư Lam nói với vẻ tự tin mãnh liệt:

- Xuất thủ! Lấy miếng tinh chương này làm chuẩn. Luyện chế ra một miếng tinh chương mới, chỉ cần tính năng mạnh hơn miếng mẫu dù chỉ một chút thì coi như ngươi thắng! Còn nếu như không được thì ....

- Tỷ đấu như vậy hình như có vẻ không ổn?

Không đợi Hải Tư Lam nói hết, Du Thiên Trì đã vội vàng đứng dậy, hắn biết yêu cầu tỷ đấu của Phong Kì nghe thì có vẻ đơn giản nhưng trên thực tế vô cùng khó khăn! Càng là sơ cấp tinh chương, kết cấu càng đơn giản. Ngay cả chút nguyên liệu đặc thù đề luyện chi pháp cũng không dùng đến thì đương nhiên chỗ để "vẽ" thêm vào là rất rất ít.

Nói cách khác, nếu là cao cấp tinh chương thì còn liên quan tới kết cấu chi pháp còn tinh chướng cấp thấp thế này thì rất khó để thay đổi nó.

Mà kết cấu thiên biến vạn biến, mỗi một loại biến hóa lại có vô số ảo diệu, chỉ cần thay đổi một chút là đã ảnh hưởng rất lớn đến tinh chương, chỗ có thể nâng cao đương nhiên rất nhiều.

Nhưng những pháp môn này với sơ cấp tinh chương hoàn toàn vô dụng!

- Ồ, không lẽ ngươi có kiến nghị khác?

Phong Kì ung dung nói.

- Đương nhiên!

Du Thiên Trì phẫn nộ quát lên:

- Chỉ cần là người có chút thường thức về tinh chương đều biết. Sơ cấp tinh chương là khó tiến hành cải tiến nhất. Hừ, bản thân ngươi đã nói luyện phương của thực tâm triền này đã được phát triển bao nhiêu năm nay, sớm đã trở nên vô cùng hoàn mỹ, ngay cả Huyền Nguyên Tông e rằng cũng không thể cải tạo được! Ngươi đưa ra một đề mục khó giải như vậy, có được coi là tỷ đấu không?

- Vậy ý của ngươi là miếng tinh chương này không thể nâng cao được nữa?

Ngữ khí của Phong Kì sao nghe có vẻ mừng rỡ đến vậy.

Du Thiên Trì cũng thầm cảm thấy không ổn, nhưng lúc này lợi ích của hắn và lợi ích của Sáng Tông được buộc thành một, nhất là liên quan đến vinh dự của thuật luyện sư, hắn đương nhiên không dám khinh thường. Nhất là Hải Tư Lam lúc này đang đại diện cho thể diện của cả Sáng Tông, hắn gật đầu nói:

- Đương nhiên!

- Vậy ta nói có thể thì sao?

Phong Kì tìm lại được vài phần thể diện, càng thêm cao ngạo, lấy ra thêm một miếng tinh chương nữa.

Tinh chương sáng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời, hắn nói:

- Đây chính là "thực tâm triền" mà ta mới tham ngộ và cải tiến trong thời gian gần đây. Tinh chương này có tính năng tốt hơn "thực tâm triền" được luyện chế theo luyện phương thông thường! Lúc nữa nếu như các ngươi nhận thua, ta có thể giao nó cho các ngươi quan sát, nhưng bây giờ thì chưa được.

Một thuật luyện sư cường đại có thể phân tích ra cấu thành cụ thể của một miếng tinh chương trong một thời gian ngắn, bao gồm linh hồn vật tính cần dùng đến, tố linh mặc ...v...v...

Phong Kì không đưa ra luôn đương nhiên vì sợ bị người ta nhìn thấy ảo diệu bên trong và Hải Tư Lam sẽ giành phần thắng.

- Vậy được, đợi lát nữa chúng ta sẽ nghiệm chứng cẩn thận.

Du Thiên Trì bỏ lại một câu khó chịu, rõ ràng hắn cũng cảm thấy Hải Tư Lam chưa chắc đã thắng nổi nhưng lúc này nói ra câu đó thì ảnh hưởng nhuệ khí bản thân quá.

- Du lão, không cần nói nhiều.

Lăng Phong hô lên một tiếng cắt đứt cuộc đối thoại của hai người rồi quay sang Hải Tư Lam, ánh mắt đầy tin tưởng nói:

- Sư huynh?

- Ừm.

Hải Tư Lam khẽ gật đầu, phẩy tay ra hiệu:

- Sư đệ, mở tiểu thế giới của đệ ra, mọi chuyện còn lại cứ giao cho huynh xử lý.

- Mọi việc đều nhờ sư huynh lo liệu.

Lăng Phong cũng thở phào nhẹ nhõm, ban đầu hắn tưởng Phong Kì sẽ đưa ra vấn đề gì khó khăn, còn đang nghĩ xem nên lấy lý do gì để Hải Tư Lam tránh khỏi tầm mắt mọi người còn mình đích thân xuất thủ tỷ đấu thế nhưng vừa nghe thấy "nan đề" mà Phong Kỳ đưa ra hắn liền nở nụ cười chiến thắng.

Câu đố của Phong Kì chỉ là một miếng sơ cấp tinh chương, Hải Tư Lam có thể tự ứng phó với tu vi của mình nên Lăng Phong cũng thấy yên tâm. Trên thực tế, hắn thu lại một phần linh hồn hạch tâm của Hải Tư Lam cũng vì muốn có thể tiếp thu những suy nghĩ của Hải Tư Lam bất cứ lúc nào và cũng có thể trao đổi với Hải Tư Lam thông qua suy nghĩ và niệm thức!

Đây chính là lý do vì sao người thường sau khi bị khống chế linh hồn hạch tinh lại mất đi tất cả sức lực phản kháng. Nếu như Hải Tư Lam có dị động gì, chỉ cần Lăng Phong động niệm thức là có thể trực tiếp truyền một đường ý niệm sang, khiến hắn tự bạo mà không hề gặp phải bất cứ tâm tư kháng cự nào!

Chính vì nắm bắt được linh hồn hạch tâm, Lăng Phong mới có thể yên tâm chia sẻ bí mật của mình.

Xuy xuy, âm thanh của khí lưu nồng liệt vang lên, xung quanh Lăng Phong năng lượng cường mãnh dũng xuất, trong nháy mắt, mặt đất sáng sủa đã lại bị màn đêm bao phủ, chỉ có bảy vì sao trên trời là vẫn sáng lấp lánh.

Lấy Lăng Phong làm trung tâm, một tiểu thế giới rộng hơn trăm trượng xuất hiện. Đối với những người có mặt ở đây mà nói, đây không phải lần đầu tiên Lăng Phong thi triển tiểu thế giới của mình. Nhưng mỗi lần chứng kiến họ đều không khỏi rung động.

Chân thực!

Chân thực đến không thể so sánh, tâm linh mọi người đều đang bị rung động cực độ, nếu như họ phóng tầm mắt ra xa vẫn có thể nhìn thấy mờ mờ một dải và cho rằng đây là thiên biến phát sinh đột ngột chứ tuyệt đối không phải có người đang thi triển tiểu thế giới mới tạo nên dị tượng đó!

Tịch Tùng Tử biểu tình ngưng trọng, vì là lần đầu tiên nhìn thấy nên hắn thấy miệng hơi đắng đắng. Cảnh tượng này rất giống với cảnh tượng lúc Hi Cảnh bị giết chết. Cũng tiểu thế giới này, cũng cảnh giới này, nếu như không mau diệt trừ Lăng Phong thì thiên hạ này liệu có còn là của hắn nữa không?

Bất cứ ai, chỉ cần là người tu luyện đến cảnh giới cao hơn đều hiểu chân ý ẩn hàm trong tiểu thế giới của Lăng Phong, đó chính là sáng thế! Sáng tạo!

Mặc dù trong thế giới hiện tại, cường giả có thực lực sáng tạo rất hiếm thấy, cùng lắm là đại viên mãn cấp linh tôn có linh tôn tạo vực chi lực mà thôi.

Nhưng trong những lời đồn viễn cổ, những siêu cấp cường giả năm đó có năng lực sáng tạo ra một thế giới độc lập! Đó không chỉ đơn giản là nhất phương hư không tiểu thế giới được tạo nên bởi năng lượng tự thân mà là có thể khiến sinh linh khế tức, khiến vạn vật có một thế giới độc lập để sinh tồn!

Đương nhiên, tu vi của Lăng Phong còn cách mức độ đó rất xa, nhưng trong cảnh giới của hắn lại có một phần khí tức đó! Điều đó khiến người ta không khỏi cảm thấy sợ hãi. Có thể thấy, nếu như để Lăng Phong tiếp tục phát triển e rằng sau này sẽ có rất ít người khống chế nổi hắn!

Đến lúc đó, chỉ cần Sáng Tông mở rộng ra ngoài, những thế lực hỗn loạn bên ngoài sẽ trở thành vật cản đường và phải bị diệt trừ hết. Vô Không Sơn cũng không tránh khỏi số phận đó. Không muốn thần phục, thì chỉ có một lực chọn duy nhất là sớm ra tay tiêu diệt mầm hậu họa vừa mới manh nha này!

Khoảng khắc này, nội tâm Tịch Tùng Tử đang bị sát ý chiếm hữu.

- Ngưng, thu!

Lăng Phong hô lên một tiếng, chỉ thấy màn đêm trên bầu trời biến thành thực chất chầm chậm thu vào bên trong, cho đến khi tiếp cận Hải Tư Lam thì một luồng sức mạnh vô cùng nhu hòa lập tức phát ra đưa hắn vào bên trong.

Biến mất. Hải Tư Lam biến mất như chưa từng đừng ở đó.

Mọi thứ vẫn không ngừng chuyển động, đây cũng là lần đầu tiên Lăng Phong khống chế tiểu thế giới tiến hành một biến hóa vi diệu đến vậy. Nếu như không phải lĩnh ngộ được bí pháp nội luyện cương giáp, giúp cho niệm thức càng thêm tinh tế nhập vi thì hắn cũng không dám thử.

Thấy Hải Tư Lam đã vào tiểu thế giới, niệm thức Lăng Phong lại biến huyễn, màn đêm trên trời thu thành một quả bóng tròn cỡ nắm tay! Quả bóng đen đột ngột rung lên, hoảng động như có sóng xung quanh rồi biến mất.

- Mộc tông chủ đúng là cẩn thận, không biết quý sư huynh luyện chương thì có gì không thể để người khác nhìn thấy?

Thấy cử động của Lăng Phong, Phong Kì cười lạnh nói. Trong giọng nói của hắn mang theo vẻ khinh miệt giống như kĩ thuật luyện chương của Hải Tư Lam không đáng để hắn "ghé mắt" liếc nhìn chứ đừng nói đến việc học trộm.

Lăng Phong vẫn giữ nguyên thái độ lạnh nhạt, thoải mái như không hề nhận ra ẩn ý khinh thường tron lời nói của Phong Kì, phẩy tay nói:

- Những lời Phong tiên sinh nói cũng không sai biệt lắm, gia sư đã từng dặn dò qua, sư môn luyện chương là kĩ nghệ bí truyền, không được để lộ ra ngoài nên đương nhiên phải che chắn cẩn thận rồi. Nhỡ đâu kĩ nghệ bí truyền để người khác học được thì huynh đệ tại hạ cũng không gánh nổi hậu quả. Dù biết rằng kĩ nghệ của sơ môn cho dù có đưa đến tận mắt thì không phải ai cũng học được nhưng dù sao cẩn thận vẫn hơn.

Trong lời nói của Lăng Phong lại mang theo hàm ý khinh thường Phong Kỳ không có khả năng học được kĩ nghệ sư môn của hắn.

- Ngươi.

Phong Kì ngây người, hắn cố ý châm chọc để Lăng Phong nổi giận phản bác lại mình và mình lại tiếp tục đả kích. Ai ngờ Lăng Phong từ đầu đến cuối chẳng chịu đi theo những gì mà hắn nghĩ, nhanh chóng phủ định mà ngược lại còn ung dung thừa nhận rồi tung ra một đòn sát thủ ngoài dự đoán của hắn khiến đòn đả kích mà hắn mãi mới chuẩn bị được như bắn vào hư không, bực bội khó chịu vô cùng. Đúng là không bắt được gà còn mất nắm thóc. Phong Kì định trêu tức Lăng Phong nhưng kết quả hắn lại "hung hăng như gà trống thiến".

Nặng nề hừ một tiếng, Phong Kì lạnh lùng nói:

- Kẻ tầm thường lại hay nhiều chuyện! Nếu như là lão phu luyện chương, có thể thoải mái để cho mọi người chứng kiến, tuyệt đối không che che đậy đậy, không dám cho ai nhìn!

Lăng Phong còn chưa nổi giận thì Tịch Tùng Tử đứng phía sau đã sợ đến nỗi tim suýt vọt ra ngoài, âm thầm cầu khẩn:

"Lão Phong, ngươi không bớt nói vài câu đi được à? Nếu như kích nộ đối phương, ngươi là thuật luyện sư có lẽ còn đối đãi đặc biệt, nhưng ai đảm bảo người ta sẽ không lấy ta ra trút giận! Chết tiệt! Không biết tại sao hôm nay lão Phong ngươi lại mất bình tĩnh như vậy hả? Biết thế ta không mang ngươi theo cùng thì tốt hơn rồi."

Trong giờ khắc này, Tich Tùng Tử đang thấy hết sức ảo não. Sao hắn lại có thể giận đến mức mời Hi Cảnh đến Sáng Tông nhỉ? Vốn cứ tưởng thế lực sau lưng Hi Cảnh có thể khiến Sáng Tông khiếp sợ và không dám xằng bậy nữa, ai ngờ Hi Cảnh ngay cả cơ hội đưa chỗ dựa của mình ra cũng không có đã bị người ta giết chết rồi.

Chưa bao giờ Tịch Tùng Tử cảm thấy mình lại sai lầm đến như vậy!

So với Phong Kì, Du Thiên Trì còn thất vọng hơn, khi hắn nghe thấy Lăng Phong nói "kĩ nghệ sư môn không thể tiết lộ ra ngoài" tim hắn như muốn vỡ ra. Vốn cứ tưởng sẽ học lỏm được một hai điều ở Hải Tư Lam bây giờ xem ra đã hoàn toàn mất hi vọng? Lão thuật luyện sư thực sự rất buồn bực.

Đám đệ tử nhìn chằm chằm vào khoảnh đất cách chỗ Lăng Phong đứng không xa, nơi mà tiểu thế giới cuối cùng ngưng súc lại, như nó chưa hề biến mất. Ánh mắt tràn đầy vẻ hiếu kì và sùng bái. Từ chuyện một người có thể một mình đối chiến với hai đại linh sĩ, chém giết, thu phục, đến chuyện cự tuyệt yêu cầu của Tịch Tùng Tử không chút do dự khiến họ cảm thấy mình lựa chọn Sáng Tông là hoàn toàn đúng đắn! Một cảm giác trung thành cường liệt trào lên trong lòng.

Một tông phái muốn lập túc, một là phải bảo vệ được đệ tử của mình, hai là phải có ưu đãi cho mọi người. Đến bây giờ điều điện thứ nhất đã có rồi còn điều kiện thứ hai thì...

Mọi người đều đang chờ đợi kết quả của hiệp đầu tiên!

- Tiêu Hắc.

Đang im lặng, đột nhiên Lăng Phong lên tiếng quát.

Tiêu Hắc đang lo lắng tay lúc nắm lúc buông, nghe thấy Lăng Phong gọi, vội vàng nói:

- Có thủ hạ.

- Đi điều tra. Nhanh chóng mang đến kết quả cho ta.

Lăng Phong ra lệnh. Thấy hắn có vẻ không hiểu, liền mấp máy môi truyền xuất mệnh lệnh chi tiết. Tiêu Hắc nghe thấy giật mình, quay sang nhìn Tịch Tùng Tử rồi cúi đầu nói:

- Vâng, tông chủ.

Tịch Tùng Tử hơi nhíu mày, mặc dù hắn không nghe được Lăng Phong truyền âm điều gì nhưng hắn đoán là có liên quan đến người mà mình muốn tìm. Không lẽ nói tên Mộc Phong này biết mình không thể chiến thắng nên mới dặn dò thuộc hạ chuẩn bị? Nhưng cứ nghĩ đến bộ dạng tự tin lúc nãy của Lăng Phong hắn lại không dám tin vào suy đoán của mình.

Thời gian cứ thế trôi qua, Lăng Phong không nói thêm gì nữa, mọi người cũng không thể đoán ra bất cứ điều gì từ biểu tình của hắn. Mọi người không hề hay biết, thông qua niệm thức giao lưu thông đạo, Lăng Phong đang cùng linh hồn của Hải Tư Lam quan sát rất rõ những gì liên quan đến thực tâm triền. Hắn đang thông qua Hải Tư Lam để hoàn thành câu đố mà Phong Kỳ đưa ra.

- Đánh vỡ nó.

Trên mặt đất mền mại, Hải Tư Lam đang khoanh chân ngồi, khó xử nhìn miếng thực tâm triền đang phiêu phù giữa không trung. Đang trong lúc suy nghĩ thì một giọng nói dõng dạc vang lên trong tiểu thế giới.

Hải Tư Lam mừng rỡ, vội vàng làm theo mệnh lệnh, một luồng niệm thức xuyên qua thức hải và đập mạnh vào miếng tinh chương!

Rắc rắc rắc, miếng tinh chương vỡ tan!

Mặc dù tu vi không phải tuyệt đỉnh, những ít nhiều cũng được coi là thuật luyện sư thực lực phi phàm, Hải Tư Lam thao tác luyện chế vô số lần tinh chương nên biết vừa rồi chỉ là lấy dao mổ trâu cắt tiết gà, chỉ là tầng mặc thần thạch bên ngoài bị phá vỡ, không hề làm tổn hại đến linh hồn vật tính bên trong!

Sau khi nhìn rõ linh hồn vật tính bên trong tinh chương, Lăng Phong cũng bắt đầu nhíu mày, loại ma thú này không có trong khi tri thức của Sang Sư. Nhìn một cách tổng thể, nó giống như một ngọn thủy thảo, bên ngoài phủ một lớp gai nhỏ mịn, nhìn qua thì có vẻ mềm mại và rất vô hại.

"Thực tâm thảo" này có vài phần cổ quái!

- Thử xem nào?

Hải Tư Lam sau khi được Lăng Phong đồng ý, một luồng niệm thức nhẹ nhàng bật ra, với thực lực của hắn nếu như toàn lực xuất thủ có thể đánh tan nó trong nháy mắt! Nhưng trước khi tỷ đấu đã nói qua rồi việc hai bên phải làm là nâng cao tính năng của tinh chương, nếu như làm nó tổn hại thì phải lấy cái mới thay thế cho nó. Mặc dù không được sát đề nhưng cũng có thể coi như một chiêu.

Niệm thức vừa đâm qua, lớp gai mịn bên ngoài ngọn thủy thảo liền xoạt xoạt giận dữ bắn ra. Như một con mèo nhỏ bị kích nộ, mỗi một sợi gai đều ẩn hiện tán phát ra hào mang, nhất là chúng lại có thể ẩn mình trong gió nên càng đáng sợ hơn!

Lăng Phong giật mình, hắn không ngờ linh hồn vật tính bị kích nộ lại có thể sản sinh ra phản ứng kì quái đến thế. Điều này thực sự nằm ngoài tầm dự đoán của hắn.

- Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy linh hồn vật tính kì quái đến vậy. Vô Tẫn Hoang nguyên này đúng là thiên đường của thuật luyện sư.

Hải Tư Lam cảm thán, hắn lại đâm thêm một luồng niệm thức, chỉ thấy lớp gai trên bề mặt thực tâm thảo thoắt ẩn thoắt hiện. Một lúc sau, cách đó nửa thước đột nhiên xuất hiện một rừng gai ngược. Gai ngược cái dài cái ngắn, hình thành nên một khối cầu tròn!


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-697)