← Ch.499 | Ch.501 → |
Lăng Phong giật mình, nếu như trước mắt có điều gì quan trọng nhất thì chắc chắn đó là giúp Thích Thiên Ách nhanh chóng tu luyện thành tán linh! Thích Thiên Ách của ngày xưa căn bản không dám tin mình sẽ có ngày hôm nay. Mà có lẽ không riêng gì Thích Thiên Ách mà bất kể là ai chắc cũng không bao giờ nghĩ là mình sẽ có ngày bị diệt thân thể buộc phải chuyển qua tán linh mà lại đi "mua bảo hiểm" cả. Cộng thêm mỗi một tán linh đều vô cùng thần bí, có rất ít tư liệu truyền xuất, việc tu luyện thành đại thế nào cũng được giữ kín như bưng, nguyên nhân vì sao thì Lăng Phong nghĩ mình có thể đoán được một phần.
Linh thể bình thường tồn tại trong thế gian. Năng lượng trong cơ thể không ngừng tiêu tán và rất dễ bị các loại năng lượng khác cảm nhiễm từ đó trở nên yếu đi. Nhưng sau khi tu luyện thành tán linh, những rắc rối ấy sẽ bị quét sạch hơn nữa còn có thể sở hữu lại một phần sức chiến đấu cự đại lúc sinh thời!
Giống như Thích Thiên Ách, lúc nhục thân của hắn còn hoàn chỉnh thực lực của hắn là linh tôn, hơn nữa còn là thuộc hàng đầu trong số linh tôn. Chỉ cần chuyển tu tán linh thành công, hắn có thể sở hữu lại thực lực linh tôn, mặc dù không còn cường đại như trước kia nhưng cũng đủ để xưng hùng một phương. Và điều quan trọng nữa là sau khi chuyển tu tán linh Thích Thiên Ách có thể bắt đầu tu luyện khôi phục lại phần thực lực bị mất đi và cũng có cơ hội phá tan bình chướng lúc trước tiến cấp cao hơn. Nói một cách dễ hiểu thì chuyển tu tán linh cũng như là đi tìm lại phần cơ thể của bản thân vậy.
Tán linh mặc dù có rất nhiều lợi ích, nhưng cũng chỉ là linh thể chuyển tu mà thành nên vẫn còn một vài hạn chế.
Một hạn chế khiến người ta đau đầu nhất là chỉ cần rơi vào tay thuật luyện sư cường đại là có thể dễ dàng bị đề luyện thành linh hồn, bất luận dùng để luyện chế tinh kĩ tinh chương hay dùng làm nguyên liệu cho linh khí vô chủ hiệu quả đều rất tốt. Tốt hơn bất cứ loại ma hạch hay hạch tinh nào!
Chính vì như vậy mới có người coi tán linh là một kho bảo bối hình người di động!
Trong tình hình đó, tán linh đương nhiên không muốn lộ diện nên những việc có trực tiếp liên quan đến tán linh trong Vô Tẫn Hoang Nguyên rất ít người có thể biết được, đương nhiên phương thức tu luyện liên quan cũng rất ít. Số người biết về bí mật chuyển tu tán linh có thể nói là đếm được trên đầu ngón tay và đương nhiên Lăng Phong, Thích Thiên Ách lại "nằm ngoài bàn tay".
Lăng Phong cứ luôn lo lắng chuyển tu rồi xảy ra chuyện gì thì tính sao, bây giờ nghe lôi điện dị linh có công dụng này thì mừng lắm, hắn cố gắng khống chế cuồng hỉ trong lòng, ngoài mặt vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh nói:
- Thì ra còn có tác dụng này, đa tạ Tịch tiên sinh đã nói cho ta biết.
- Hắc!
Sắc mặt Tịch Tùng Tử lộ ra một tia mừng rỡ như vừa thoát được nạn:
- Ta quên mất không nhắc Mộc tông chủ, bản thân tu vi của Hi Cảnh mặc dù chỉ là linh sĩ cấp nhưng hắn có một vị sư bá tốt! Ta đã từng được gặp vị sư bá đó, mặc dù ông ta che giấu rất tốt nhưng vẫn có thể nhìn rõ đó là một tán linh! Hơn nữa thực lực còn có vẻ rất cường đại, dù có người nói với ta rằng ông ta là nhị dung linh tôn thì ta cũng không cảm thấy kì lạ!
Dừng lại đôi chút Tịch Tùng Tử cười nói:
- Đã thua quý tông rồi thì những thông tin này ta cũng nói cho quý tông được biết. Mộc tông chủ giết ái đồ của hắn thì nên sớm có chuẩn bị, tạm thời tránh đi là tốt nhất. Nếu không vạn nhất mà vị sư bá kia của Hi Cảnh biết được lại không hay.
Nói hết những lời này, Tịch Tùng Tử ôm theo Phong Kì nhanh chóng biến mất trong hư không. Hai người Tịch Tùng Tử vội vàng tháo chạy giống như là sợ Lăng Phong đổi ý vậy.
Trong lòng Lăng Phong bỗng nhiên nổi lên một chút nộ ý, cảnh tượng Phong Kì ức quá mà hộc máu lúc nãy không hề khiến hắn mềm lòng. Hai người của Vô Không Sơn này đến đây không hề có ý tốt, chỉ bắt chúng chịu chút thiệt thòi Lăng Phong cảm thấy vẫn chưa đủ.
Tịch Tùng Tử lúc nãy đứng trước mặt mọi người nói một tràng dài, bề ngoài thì có vẻ là hảo ý nhưng trên thực tế là đang ép hắn vào đường cùng! Không cần nghĩ cũng biết nếu như nghe theo lời khuyên của hắn, lánh đi thật xa, e rằng không cần người khác tìm đến tông môn thì lòng trung thành của đám đệ tử khó khăn lắm mới tụ hợp được đã tan tành mây khói rồi. Ai mà muốn đi theo một tông phái gặp phải bất cứ chuyện gì cũng co lại như con rùa rụt đầu chứ! Và lúc đó không phải là hắn lại trở về con số không như ban đầu mới tiến nhập Vô Tẫn Hoang Nguyên sao? Không lẽ những công sức, hành động vừa rồi của hắn lại đổ xuống sông xuống biển.
Lăng Phong ý thức được rằng muốn trở về Áo La đế quốc, rửa sạch nỗi nhục khi ra đi thì hắn không những cần có thực lực cường đại mà quan trọng hơn nữa là hắn phải có thế lực.
Nhị dung linh tôn? Lăng Phong nhìn miếng thủy hệ tinh kĩ tinh chương trong tay, mắt ánh lên một tia hung ý.
- Lão Tịch, bỏ ta xuống.
Trên bầu trời đã ngả về tây, ở một nơi rất xa Sáng Tông, Phong Kì đột nhiên bừng tỉnh trong tay Tịch Tùng Tử thản nhiên như người chưa từng xảy ra chuyện gì, hô lên một tiếng.
Tịch Tùng Tử mừng rỡ:
- Lão Phong, ngươi tỉnh rồi sao, tình hình thương thế thế nào, có nghiêm trọng không? Mà sao hôm nay tính khí của ngươi lại trở nên nóng nảy vậy, không còn giữ được sự điềm tĩnh thường ngày.
- Ừm.
Hít một hơi thật sâu, Phong Kì cười lạnh một tiếng:
- Ta không sao, chỉ là không chịu nổi bộ dạng coi thường người khác của chúng nên mới giả bộ lăn ra ngất.
Nói đến đây hắn lại không giấu nổi vẻ hổ thẹn:
- Không ngờ có một ngày lại bị người ta ép đến nước này. Haizzz!
- Lão Phong, ngươi cũng đừng để ý quá, Sáng Tông này được lập nên quá nhanh, vốn dĩ đã có rất nhiều nghi vấn chưa được giải đáp nên chuyện chúng có nhiều con át chủ bài cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
- Cái này đương nhiên ta hiểu.
Phong Kì không còn vẻ nóng nảy như lúc còn ở trong Sáng Tông nữa mà trầm tĩnh hơn rất nhiều, nhưng càng như vậy mới càng khiến người ta cảm thấy đáng sợ. Trầm ngân suy nghĩ một lúc, Phong Kì nói:
- Ta muốn đi Huyền Nguyên Tông một chuyến.
- Nói chuyện miếng tinh chương với Huyền Nguyên?
- Không sai.
Quen biết nhau bao nhiêu năm, tâm tư Phong Kì thế nào Tịch Tùng Tử hiểu rõ hơn ai hết. Phong Kì cũng không cảm thấy ngạc nhiên, nhíu mày xòe rộng bàn tay, miếng tăng nguyên chương đang nằm yên trong đó:
- Lần này tỷ đấu mặc dù thua nhưng cũng không phải là không có thu hoạch. Lúc nãy ta giả ngất là vì có mục đích khác, vì nó! Hắc hắc, bọn Sáng Tông ấy trên trên dưới dưới đều là một lũ ngốc, chẳng hề ngăn ta mang miếng tinh chương này đi!
- Ngươi muốn mượn đao của Huyền Nguyên Tông để giết người?
Tịch Tùng Tử nhãn thần ngưng trọng, suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Hỏa lão của Huyền Nguyên Tông rơi vào tay Sáng Tông đến nay sống chết thế nào vẫn chưa biết, hai nhà sớm đã kết thù hận. Ta thấy không cần phải đổ thêm dầu vào lửa nữa?
- Ngươi nói vậy là không đúng rồi.
Phong Kì khoát khoát tay kiên định phủ nhận ý kiến của hắn, sau nghĩ điều chỉnh lại suy nghĩ, hắn nói:
- Đối với Huyền Nguyên Tông mà nói, Hỏa lão chỉ là một khách khanh trưởng lão, mặc dù thực lực cường đại nhưng cùng lắm cũng chỉ là một tên đả thủ. Bây giờ tên đả thủ ấy đã rơi vào tay Sáng Tông có nghĩa bên trong tông môn đối phương đã có một lực lượng đồng cấp tồn tại. Những lúc thế này, có nên bất chấp tổn hao thực lực lấy lại thể diện hay không chính là tâm trạng của Huyền Nguyên Tông.
- Nhưng nếu không đi, mất mát cùng lắm chỉ là một chút thể diện, chỉ cần Huyền Nguyên Tông còn, quần thể thuật luyện sư mà Huyền Nguyên Tông bồi dưỡng vẫn còn thì thanh danh và quyền uy của một trong thất đại tông phái vẫn không thể dao động! Nhưng nó thì không giống vậy!
Nhìn miếng tăng nguyên chương trong tay, dòng suy nghĩ trong đầu Phong Kì càng lúc càng rõ ràng. Lần này nhìn thấy Tào Kế Suất bên trong tông môn, hắn đương nhiên nhận ra đây chính là tên phản đồ của Huyền Nguyên Tông. Đây cũng chính là nguyên nhân trực tiếp dẫn Hỏa lão đến Sáng Tông, hắn phân tích từng bước nói:
- Ta thấy nếu như không phải bị cuộc tỷ đấu này ép thì Sáng Tông đến bây giờ vẫn chưa đưa tăng nguyên chương ra đâu mà sẽ lựa chọn thời cơ thích hợp để công bố với mọi người nhằm thu hút sự chú ý lớn nhất! Kết quả sau đó thế nào không chắc ngươi cũng đã tưởng tượng được ra?
Tịch Tùng Tử có thể gây dựng nên cơ nghiệp lớn như vậy đương nhiên cũng không phải kẻ ngốc. Vừa được điểm phát hắn lập tức hiểu ra mấu chốt bên trong, hưng phấn nói:
- Không sai! Việc làm ăn của Huyền Nguyên Tông dựa vào hết bồi nguyên chương và ý nguyên chương, nếu như có người đưa ra một thứ có hiệu quả tốt hơn họ, không phải đã cắt đứt đường tài lộ của họ rồi sao!
- Chính vì vậy, Hỏa lão bị bắt chỉ là tổn thương thể diện, nhưng nếu địa vị lũng đoạn tinh chương cũng bị dao động.
Phong Kì hưng phấn khẳng định:
- Chỉ cần đưa miếng tăng nguyên chương này cho Huyền Nguyên Tông, họ sự tự động động thủ giúp ta diệt trừ tông phái đáng ghét này!
- Thật đúng là một âm mưu hoàn hảo.
Tịch Tùng Tử cảm thán, mặt hiện rõ hai chữ cảm thán và nghi hoặc. Hắn không kìm được nói:
- Lão Phong, ngươi trước đây có như thế này đâu.
- Vậy sao?
Phong Kì cười nói:
- Trước đây ta tự tin vào mình quá, dù có phải đối diện với Huyền Nguyên Tông thì ta cũng tin là kĩ nghệ luyện chương của mình không hề thua kém họ, bọn họ chỉ là có sự tích lũy lâu năm thôi! Nhưng sự việc lần này đã cho ta một bài học sâu sắc. Sau này có lẽ ta phải dùng đến nó nhiều hơn!
Hắn chỉ chỉ vào đầu mình.
- Ha ha, ngươi được như vậy thì tốt quá.
Vốn dĩ cứ sợ Phong Kì sẽ suy sụp, bây giờ xem ra không hề có chuyện đó. Tịch Tùng Tử mừng rỡ nói.
Đột nhiên, hắn cảm thấy có chút kì lạ, nói:
- Ta thấy Sáng Tông này mặc dù kiến lập chưa lâu nhưng cao thủ bên trong không ít, có lẽ cũng không thiếu vài linh cấp thuật luyện sư đâu. Bọn chúng đồng ý tỷ đấu tinh chương đúng là có chút quỷ dị.
- Ồ, nghĩ cũng đúng.
Được Tịch Tùng Tử nhắc, Phong Kì cũng có vẻ ngạc nhiên, hắn cẩn thận rà soát lại mọi chuyện, một lúc lâu sau mới gật đầu khẳng định nói:
- Không sai! Ta thấy Mộc Phong đồng ý tỷ đấu đúng là vì tinh cấp tinh chương, hơn nữa hắn còn đặc biệt hỏi lại là hệ gì.
Nghe vậy, hai mắt Tịch Tùng Tử sáng rực, nói tiếp:
- Nếu như hạn định trong nguyên lực hệ thì chỉ có hai khả năng duy nhất. Một là chúng cần nguyên lực đặc thuộc tính đặc thù để linh cấp cường giả tổ hợp thành nguyên trận! Nhưng có được nguyện trận linh cấp cường giả là rất khó, mỗi loại đều có uy lực long trở lở đất, e rằng chỉ có Long Phung Yêu tam tộc mới có trữ bị! Sáng Tông có để uẩn đó không việc đó vẫn còn cần phải nghiên cứu. Vậy chỉ còn khả năng thứ hai!
Phong Kì gật gật đầu, ánh mắt khó lường:
- Cần tinh kĩ tinh chương hệ đặc thù, trừ khả năng này chỉ còn một khả năng khác là chuyển tu tán linh!
Vừa đoán ra hai người lập tức giật mình, nhãn thần Phong Kì ánh lên quang mang khó đoán. Nói tiếp:
- Có thể khiến Sáng Tông đại phí nhiễm chiết vì hắn, liệu chúng ta có thể chắc chắn bản thân tu vi của người chuyên tu này không hề nhỏ được không?
- Lần này chúng ta làm dữ như vậy, hơn nữa lúc Hi Cảnh thi triển dung hợp tinh kĩ, tình huống vô cùng nguy hiểm, ta thấy bộ dạng lo lắng của thuộc hạ hắn không phải là giả. Vậy mà trong cục diện nguy hiểm đó, con át chủ bài của Sáng Tông vẫn không được động dụng!
Hai người cứ ngươi một câu, ta một câu dần dần tiếp cận với hạch tâm của câu chuyện. Phong Kì cuối cùng nói:
- Vậy chúng ta có thể to gan phỏng đoán, lúc Hỏa lão xuất hiện ở Sáng Tông, con át chủ bài của chúng mà trước mắt đoán là một linh tôn cường giả vì đối kháng với Hỏa lão mà trọng thương. Cuối cùng Hỏa lão bị bắt, nhục thân của hắn cũng bị tổn thương không thể không chuyển tu tán linh?
Tịch Tùng Tử vỗ tay:
- Ta đoán là như vậy! Hắc hắc, một linh tôn cấp, linh thể của hắn quý giá đến thế nào?
Quang mang dị thường lóe lên trong mắt hai người.
- Đáng tiếc với thực lực của chúng ta vẫn chưa thể nuốt trôi được, nhưng nếu có thể lấy được ngươi sẽ ra tay đề luyện linh hồn hắn rồi mời đại sư rèn vũ khí làm thành một món linh khí vô chủ thật cường đại!
Tịch Tùng Tử nói với vẻ nuối tiếc. Ngay sau đó hắn lại chuyển sang ngữ khí mừng rỡ:
- Nhưng chúng ta vẫn có thể đi đánh một trận thu phong, ta nghe đồn Tào Kế Suất bị truy nã không phải đơn giản chỉ vì cấu kết với tiểu thiếp của Huyền Nguyên đâu!
- Ồ, không lẽ bên trong còn ẩn tình gì khác? Những điều này chưa thấy ngươi nói với ta.
Phong Kì trách cứ hỏi.
- Vẫn chưa muộn mà. Xem ra chúng ta phải mau mau hành động nếu không chúng có lôi điện dị linh trong tay, chỉ cần chuyển tu tán linh thành công, thực lực lại bạo trướng, đến lúc đó muốn diệt môn cũng khó.
- Ừm, đúng vậy.
- Ta đi Huyền Nguyên Tông, việc còn lại giao cho ngươi!
Phong Kì quay sang nói, không cần hắn nhắc nhiều, Tịch Tùng Tử gật đầu đồng ý:
- Ta hiểu, Hi Cảnh bị Sáng Tông giết nhanh như vậy, đương nhiên phải có người đi thông báo rồi. Ta tin Sùng Minh lão tổ sẽ không chịu khoanh tay đứng nhìn! Ha ha, ta rất muốn xem bộ dạng của đám Sáng Tông đó lúc phải đối diện với một cường giả trông như thế nào.
- Ồ, ngươi nói liệu bây giờ chúng có đang đóng chặt cửa tông môn không?
- Bị ngươi khiêu khích như vậy, ta tin chúng ta sẽ không làm như vậy đâu.
Phong Kì thản nhiên nói:
- Dùng hổ nuốt lang, đây mới chính là mưu kế thượng giai!
- Ngoài ra, chúng ta phải mời thêm vài tông phái khác nếu không chỉ có mỗi Vô Không Sơn chúng ta đi nói chuyện, đến lúc Sùng Minh lão tổ trở mặt đòi nuốt hết một mình thì rắc rối to. Với thực lực của mình chúng ta cũng chỉ biết nuốt hận đứng nhìn thôi.
Phong Kì bổ sung.
- Ừm, chuyện này cũng cần phải tính.
Tịch Tùng Tử tán thành, hắn tính toán một hồi, cuối cùng nói:
- Sùng Minh lão tổ lần này đột nhiên xuất hiện, cường thế tuyệt đối áp đảo rất nhiều tông môn, hơn nữa còn muốn chỉnh hợp tất cả chúng ta lại, dã tâm đương nhiên không cần nghi ngờ! Nhưng với thực lực của hắn, ta và Vũ Văn Bác, Tiêu Thủy Hàn hai vị tông chủ chỉ có thể lựa chọn nén giận chứ không dám trực tiếp trở mặt.
- Ta thấy chi bằng thế này. Ta gọi hai vị tông chủ ấy đến đây, đến lúc đó ít nhiều tạo chút áp lực, Sùng Minh lão tổ nếu như muốn thu phục ba đại tông phái chúng ta thì phải bỏ ra một ít máu! Hơn nữa món hời này là ta phát hiện ra đầu tiên, theo nguyên tắc sẽ được hưởng nhiều nhất, hai người họ bỗng dưng được hưởng lợi sẽ tự biết điều! Hơn nữa ta làm vậy cũng không phải hoàn toàn là mưu kế, chỉnh hợp đề nghị với hắn, cuối cùng vẫn phải đối diện, chỉ cần suy nghĩ cuối cùng liên minh sẽ giành được lợi ích lớn nhất là được rồi.
- Như vậy là tốt nhất.
Hai người quay sang nhìn nhau, tràn ngập ý bị tri kỉ tương đắc. Hai đường thân ảnh hóa thành hai đường lưu quang bay về phía chân trời.
← Ch. 499 | Ch. 501 → |