Truyện ngôn tình hay

Truyện:Tinh Thần Biến - Chương 015

Tinh Thần Biến
Trọn bộ 636 chương
Chương 015: Sinh Tử
0.00
(0 votes)


Chương (1-636)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Những tiếng ngựa kêu vang lên không dứt. Mã tặc chết hết nên những con ngựa liền hoảng loạn gõ mạnh bốn vó chạy tản ra khắp nơi để lại sau lưng đầy bụi. Tần Vũ đứng đó giữa chiến trường trong đám bụi mờ.

Những thôn dân may mắn còn sống kinh hoàng nhìn thân hình Tần Vũ mơ hồ trong đám bụi. Nguyên trong mắt họ thì Tần Vũ là một thiếu niên thiện lương lễ độ, không ai có thể tưởng tượng được thiếu niên này chỉ vừa mới trước đây đã giết toàn bộ đám mã tặc khủng bố đó, bọn mã tặc thậm chí không thể có một chút phản kháng nào. Chúng nhân ánh mắt đều nhìn trên người Tần Vũ, lúc đó Tần Vũ đang hơi cúi đầu thở gấp.

Không ai biết lúc này Tần Vũ đang nghĩ gì, Tần Vũ chỉ cúi đầu thở gấp. Vì không nhìn vào mắt Tần Vũ nên họ không thể tưởng tượng được lúc đó trong lòng Tần Vũ đang vô cùng kích động. Tuy rằng sát nhân với thủ đoạn tàn độc nhưng đây mới là lần đầu tiên nó giết người. Đúng vậy, lần đầu tiên!

Tần Vũ đối xử với mọi người rất chân thành, rất hiếm khi nổi sát tâm với người nào. Lần này nhìn thấy Tiểu Lộ khả ái bị chém cụt một tay, những thôn dân thuần phác lại bị giết mấy chục người nên sát tâm của Tần Vũ mới bùng lên trong cơn tức giận đã giết sạch toàn bộ đám mã tặc.

"Ta đã làm gì vậy?" trong lòng Tần Vũ cảm thấy khủng hoảng.

Tuy rằng tâm trí của Tần Vũ rất kiên định nhưng nói gì thì nói nó bất quá mới chỉ là một thiếu niên mười ba tuổi. Bình thường Tần Vũ đối đãi với mọi người rất mực thiện lương chân thành lần này lại một lúc sát hại năm mươi người nên trong tâm trí xuất hiện sự khủng hoảng. Không tự chủ được, thân hình Tần Vũ khẽ run.

"Tiểu Vũ." Thiết Sơn lại gần vỗ nhẹ lên vai Tần Vũ, trong mắt hơi có chút bàng hoàng.

"Tiểu Vũ, ta biết ngươi cảm thấy thế nào bởi vì ta cũng lần đầu tiên sát nhân nhưng ngươi phải minh bạch một điều chúng là ác ma và chúng đáng bị giết. Nếu ngươi không giết chúng thì toàn bộ dân làng sẽ bị chúng giết hết. Giết những kẻ ác nhân đó có thể cứu cả trăm người. Những kẻ ác nhân đó đáng phải chết, chúng đáng chết hàng ngàn lần!" Thiết Sơn nói với Tần Vũ bằng giọng nói đầy cừu hận.

Phụ thân đã chết, muội muội lại bị chặt đứt tay nên Thiết Sơn đối với đám mã tặc vô cùng phẫn nộ. Tần Vũ thân hình chấn động.

"Giết một kẻ ác nhân có thể cứu cả trăm người." Tần Vũ mím môi, lại cúi đầu xuống như trước.

Thiết Sơn nhìn vào biểu tình trên mặt của Tần Vũ không thể biết được lúc đó Tần Vũ đang nghĩ gì.

Một lát sau Tần Vũ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, trong mắt lóe sáng quay sang Thiết Sơn nói: "Đa tạ huynh Đại Sơn, ta nghĩ...ta đã minh bạch rồi."

Đột nhiên Tần Vũ trên mặt xuất hiện một nụ cười: "Đại Sơn, còn không mau cứu người."

"A, đúng vậy." Thiết Sơn đã bị cừu hận bao phủ trong đầu được Tần Vũ đề tỉnh bèn lập tức cùng với những thôn dân khác cứu giúp những người bị trọng thương. :

Trong nhà của Tiểu Lộ. Tiểu Lộ sắc mặt trắng bệch đang nằm hôn mê trên giường.

Tần Vũ ở bên cạnh im lặng nhìn Tiểu Lộ trong mắt hiện lên tia phức tạp: "Tiểu Lộ, ta xin lỗi, tại ta tới muộn. Ta xin lỗi, thành thật xin lỗi muội."

Tần Vũ nhận huyền thiết chiến đao và búp bê vải từ vương phủ, tiện thể dạo một vòng quanh Viêm kinh thành rồi mới quay về. Nếu như nó nhanh hơn thì Tiểu Lộ đã không bị chặt cụt tay.

"Xin lỗi."

Tần Vũ hồi ức lại hình ảnh Tiểu Lộ cầm cốc trà đến cho nó thật đáng yêu, trong lòng lại dậy lên nỗi buồn phiền.

Đột nhiên.

Tần Vũ đứng dậy hai mắt bạo xuất tia hàn quang hãi nhân nhìn ra ngoài khung cửa sổ, trên mặt toát ra sự kiên nghị: "Phụ vương và đại ca nhị ca họ đã nói là Tiềm Long đại lục có cả trăm triệu người và có đủ mọi loại hạng người. Có những người không lạm dụng lòng tốt của người khác, chân thành đối đãi với mọi người rất tốt, nhưng cũng có những kẻ trong lòng đầy ác ý. Những kẻ đó phải giết, phải giết sạch!"

Tần Vũ trong lòng như có ngọn lửa đang bùng cháy.

Tần Chính, Tần Phong và Trấn Đông Vương Tần Đức đối với Tần Vũ không hề cảm thấy yên tâm bởi vì họ biết Tần Vũ tâm tính quá lương thiện, mà tâm tính như vậy tại Tiềm Long đại lục nơi mà cường giả được tôn sùng thì chỉ chịu thiệt thòi. Nhưng mà bọn Tần Đức tin rằng Tần Vũ sớm muộn cũng sẽ hiểu ra...cách đối nhân xử thế như thế nào. Tần gia trong lịch sử chưa từng xuất hiện một người nào lương thiện như vậy. Đã là người của Tần gia thì sâu trong huyết mạch luôn ẩn dấu một sự ham thích giết người tàn bạo.

"Bất quá...lúc nãy chiến đấu thật khiến cho nhiệt huyết sôi lên."

Tần Vũ hai mắt lóe sáng, trong đầu đang hiện lại cảnh chiến đấu lúc nãy. Sử dụng lực lượng ít nhất công kích những bộ vị yếu hại nhất, mỗi phân lực khí phát ra đều là lực công kích lớn nhất sử dụng tốc độ cực nhanh trực tiếp kết liễu tính mạng kẻ địch.

Cận chiến chỉ trong đường tơ kẽ tóc cũng có thể quyết định sinh tử.

"Trong bọn chúng chỉ có tên độc nhãn là hơi khó khăn còn lại đều yếu cả. Chỉ khi chiến đấu với cao thủ cùng đẳng cấp thì ta mới có thể tăng cường khả năng chiến đấu, tại giờ phút sinh tử mới có thể bạo phát lực chiến đấu mạnh nhất...giống như là lưu tinh." Tần Vũ lại nhớ đến cảnh tượng khi lưu tinh xuất hiện.

Lúc đó Thiết Sơn đi vào căn phòng, trực tiếp nhìn vào thân thể của Tiểu Lộ sau đó lại nhìn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Lộ. Mẫu thân của họ khi sinh Tiểu Lộ vì sinh khó nên đã qua đời ngay sau đó, hiện tại phụ thân cũng đã chết. Thiết Sơn chính là thân nhân duy nhất của Tiểu Lộ.

"Tiểu lộ, xin lỗi muội, đại ca xin lỗi muội." Thiết Sơn nhìn vào thần sắc của Tiểu Lộ trong mắt hiện lên sự bi thống.

"Đại Sơn."

Tần Vũ vỗ nhẹ lên vai Đại Sơn, cả hai đều quan ái nhìn Tiểu Lộ đang ngủ. Họ không thể tưởng tượng được khi Tiểu Lộ tỉnh lại sẽ chấp nhận sự thật này như thế nào. Đoàn mã tặc Hắc Phong lúc đó đang nghỉ ở La Đình sơn không xa thôn trang lắm.

"Đại ca, có vẻ không ổn rồi. Tại sao Bạch Tam tiểu tử lại không quay lại? Thời gian đã khá lâu rồi." Một trung niên nhân toàn thân mặc hắc y đi lại gần một đại hán trông man dại gần đó nhíu mày nói.

Trung niên nhân đó chính là lão nhị của Hắc Phong mã tặc đoàn tên là Cổ Minh. Hắn nội công vô cùng thâm hậu được biết là đã đạt đến hậu thiên hậu kỳ, mạnh hơn xa lão tam của Hắc Phong mã tặc đoàn.

Đại hán man dại rất cao lớn và khỏe mạnh, cơ bắp phát triển đến cực độ. Theo đạo lý thì cơ bắp đã phát triển thì đầu óc rất đơn giản, có điều lão nhị của Hắc Phong mã tặc đoàn đối với lão đại vô cùng ùy kị bởi vì ngoài thực lực của bản thân thì hắn còn có tâm tư vô cùng thâm độc.

Lão đại của Hắc Phong mã tặc đoàn chính là Ô Đoàn. Bản thân hắn thực lực đã đạt đến hậu thiên cực trí, một thân nội công đã đạt đến mức vô cùng khủng bố. Lão tam Bạch Tam một chiêu của Ô Đoàn cũng không thể tiếp được.

"Hừm!"

Ô Đoàn hừ lạnh một tiếng rồi đột nhiên vỗ mạnh một cái vào cự thạch ở bên cạnh. Cự thạch chấn động rồi phát ra một tiếng "oanh" vô cùng mãnh liệt, vô số mảnh vụn văng ra. Thực lực cường đại của Ô Đoàn hoàn toàn có thể so sánh với tám vị cao thủ ngoại công được Tần Vũ tuyển chọn và hơn xa Tần Vũ lúc đó. Hắc Phong mã tặc đoàn nổi danh chính là vì nhờ có thanh danh của cá nhân Ô Đoàn. Trong mắt Ô Đoàn hàn quang lóe lên.

"Phế vật, Bạch Tam chỉ là phế vật làm lãng phí thời gian. Các ngươi lên ngựa theo ta đi xem đã phát sinh sự tình gì!" Ô Đoàn toàn thân mặc hắc y phi lên ngựa lập tức xuất ra mệnh lệnh thanh âm lạnh lẽo vô tả.

Trăm tên mã tặc bao gồm cả lão nhị Cổ Minh liền theo lệnh lên ngựa. "Đi!"

Ô Đoàn ra lệnh cả trăm tên mã tặc lập tức điều khiển ngựa nhanh chóng nhắm hướng thôn dân tiến tới.

*****

Tần Vũ song thủ khoanh trước ngực, mục quang nhìn qua song cửa hướng lên bầu trời vô tận, một hắc ưng yên lặng đậu trên vai hắn, mới trở lại từ Viêm kinh thành, hắc ưng đã bay đi đâu đó lúc này mới quay lại, Tần Vũ biết hắc ưng ra ngoài để tìm thức ăn. Trong lúc ở Vân Vụ Sơn Trang phần lớn thời gian ra ngoài của hắc ưng đều là để đi kiếm thức ăn. "Mã tặc lại tới!"

Hàng loạt tiếng hét kinh khủng từ bên ngoài thôn vang tới, Tần Vũ bất giác nhíu mày, hai chân cảm giác rõ ràng mặt đất đang rung lên.

ʺMã tặc lại tới!ʺ

Thiết Sơn ở bên cạnh Tiểu Lộ tức thì đứng lên, tay quơ lấy thanh huyền thiết chiến đao bên cạnh.

Tần Vũ lúc này đã ra chạy ra trước cửa phòng: "Đại Sơn, số người tới rất đông, ước lượng phải trên dưới trăm người!"

Lời nói vừa dứt, Tần Vũ đã biến mất, hắc ưng trên vai đã cất mình bay thẳng lên trời cao. Thiết Sơn lập tức nắm chặt huyền thiết chiến đao, sát khí đằng đằng nhằm hướng ngoài thôn phóng đi.

Bên ngoài thôn.

Ô Đoàn, một đại hán tướng mạo man rợ choàng kín hắc bào đang đi lại bên cạnh thi thể Bạch Tam, cẩn thận quan sát.

ʺỒ, không ngờ được địa phương nhỏ này lại có ngoại công cao thủ!ʺ Miệng Ô Đoàn từ từ cất tiếng, ngạo nghễ nhìn thôn dân phía trước, những thôn dân đó tất cả đều rất hoảng sợ, tay cầm rìu đang run lên.

Ô Đoàn cười khinh thị một tiếng rồi đảo mắt đi nơi khác, đột nhiên mục quang Ô Đoàn hoàn toàn tập trung lên thân thể Tần Vũ vừa xuất hiện, cẩn thận quan sát y phục trên người Tần Vũ, Ô Đoàn cười nói: "Bằng hữu này tựa hồ không phải người của thôn."

Trang phục trên người Tần Vũ tuy rằng phổ thông, nhưng nhãn quang Ô Đoàn nhanh chóng nhận ra chất liệu trân quý của y phục trên người Tần Vũ, đó không phải là thứ mà người bình thường mặc được.

"Phải."

Tần Vũ hỏi lại: "Người là thủ lĩnh của Hắc phong mã tặc?"

"Thông minh. Bạch Tam là do ngươi giết phải không?" Ô Đoàn chỉ vào thi thể dưới chân, nói có vẻ như bất cần.

Tần Vũ nhẹ gật đầu, thấy Tần Vũ gật đầu, khuôn mặt tươi cười của Ô Đoàn tức thì biến mất, mục quang trở nên lạnh lẽo.

"Biết bọn ta là Hắc phong mã tặc đoàn, ngươi vẫn dám xuất thủ?" Ô Đoàn toàn thân bộc phát khí thế, hắc bào đang mặc tung bay, hiện ra các cơ bắp cực kỳ khủng khiếp, "các huynh đệ, mọi người nói xem xử lý thế nào?"

Ô Đoàn nhìn đám người sau lưng. "Giết!"

Tất cả bọn mã tặc nhìn thấy thi thể của năm mươi người đã cực kỳ giận dữ, lúc này tên nào tên đấy đều tuốt chiến đao.

Ô Đoàn nhìn Tần Vũ: "Tiểu huynh đệ, hai chúng ta chơi đùa, ai thua phải chết."

Thân thể Tần Vũ hơi động, cả người như kêu răng rắc, mười ngón tay nắm chặt, ánh mắt Tần Vũ lóe sáng nhìn Ô Đoàn trước mặt: "Ngươi so với tên Bạch Tam đó mạnh hơn, nhưng đừng để ta thất vọng."

"Lão nhị, tàn sát bọn thôn dân, còn tên tiểu tử kia để ta chơi đùa." Ô Đoàn hạ lệnh.

"Vâng, đại ca!"

Ánh mắt Cổ Minh lập tức sáng lên, hào hứng nói: "Các huynh đệ, tàn sát thôn này nhưng nhớ là phải lưu lại vài nữ nhân, hắc hắc, động thủ!"

Trong tay Cổ Minh xuất hiện một thanh nhuyễn kiếm, đứng một bên nhìn Ô Đoàn và Tần Vũ, hắn không chuẩn bị tham dự cuộc đồ sát, vì hắn cho rằng, người trong thôn cơ bản không đáng để một hậu thiên hậu kỳ cao thủ như hắn xuất thủ.

"Cái gì, đồ sát thôn dân?" Tần Vũ chấn động, đồng thời cảm thấy lo âu, "bất kể thế nào, tuyệt đối không thể để bọn chúng tàn sát thôn dân, bắt giặc trước phải bắt tướng, đầu tiên giết tên lão đại rồi tính."

Tần Vũ như gió nhẹ thổi, thân thể di chuyển theo một quỹ tích kỳ diệu tới trước Ô Đoàn.

"Tốc độ thật nhanh, thân pháp thật tinh diệu." Ô Đoàn kinh ngạc, nhưng thân thể vẫn không hề động.

"Phốc!"

Một cú tạt ngang nhanh như chớp, Tần Vũ thường luyện cước lực dưới thác nước, lại mang thêm vật nặng, hoặc phụ trọng trường bào, đối với sức mạnh đôi chân đã đạt đến cực điểm, toàn thân Tần Vũ nơi công kích mạnh mẽ nhất là chân. Lần đầu Tần Vũ đã sử dụng đòn tấn công mạnh nhất.

"Bồng!"

Chân phải Tần Vũ đạp vào bắp chân Ô Đoàn.

"Cái gì!" Tần Vũ sắc mặt đại biến, một luồng khí lạnh khủng khiếp đột nhiên từ chân Ô Đoàn truyền tới, không chỉ chống lại đòn tấn công của Tần Vũ mà còn công kích lại Tần Vũ.

"Muốn chết!" Ô Đoàn bổ một cước từ trên cao xuống, giống như bổ đại đao, lập tức Tần Vũ dùng song thủ đẩy, toàn thân như chim bay thẳng lên trời, sau đó lộn ngược ra sau.

Một cước của Ô Đoàn bổ thẳng vào mặt đất, một tiếng động lớn phát ra, bụi đất bắn tung lên, sau khi bụi tan đi, một lỗ lõm sâu hoắm xuất hiện trước mắt mọi người, chỉ một chân mà đạt tới uy lực như vậy, sức mạnh của Ô Đoàn quả nhiên cực kỳ khủng khiếp.

"Tên tiểu tử đáng chết." Ô Đoàn đại nộ.

"Cờ rắc!"

Cong tay thành trảo, trực tiếp bẻ gẫy xương sống một tên mã tặc, Tần Vũ thân hình chớp động, linh động như gió, nhanh nhẹn như chớp, Tần Vũ đã rèn luyện tính linh hoạt cùng sức mạnh tạo nên thân thể hoàn mỹ thi triển thân pháp xuyên qua từng tên mã tặc. Một chiêu giết người!

Không hề lãng phí một chút thời gian, thân hình Tần Vũ hiện ra ở đâu, nơi đó mã tặc tất tử.

"Tên đó thật khủng khiếp, nội công tu luyện đến cảnh giới đó, theo lời Liên gia gia nói chính là cao thủ tu luyện nội công đến cực trí, so với tám ngoại công cao thủ trước kia không hề kém một ai, thật quá mạnh, đòn tấn công của ta không thể phá sự phòng ngự của hắn."

Tần Vũ chấn kinh, "trước tiên giải quyết bọn mã tặc bình thường rồi tính."

Tần Vũ dùng kế "bắt giặc trước bắt tướng", sau khi thất bại, lo là người trong thôn bị giết nhiều, vì vậy trước tiên cần giết bọn mã tặc bình thường.

Tất cả bọn mã tặc đều tràn ngập kinh hoàng, tên thiếu niên này thật khủng khiếp, một chiêu cũng có thể diệt bọn chúng, bọn chúng không phải là nội gia cao thủ, bọn phổ thông mã tặc thực lực mạnh lắm cũng chẳng bằng Bạch Tam, Bạch Tam dễ dàng bị Tần Vũ giết, những kẻ này làm sao có khả năng hoàn thủ.

"Các huynh đệ, mọi người hợp lại giết hắn."

Một tên mã tặc cao giọng, bọn mã tặc còn lại lập tức ngưng lại, không còn tên nào chăm chú giết thôn dân. Cả bọn quây lại xông vào Tần Vũ tấn công.

"Cẩn thận." Thiết Sơn hét lên lo lắng, những thôn dân khác cũng lo cho Tần Vũ.

Tần Vũ không để ý cười một tiếng.

"Quần công? Tốc độ thân pháp đạt tới cực hạn, giữa thiên quân vạn mã cũng có thể không hề thụ thương. Hiện tại cùng lắm cũng chỉ là vài chục tên mã tặc, đáng là gì."

Tần Vũ thân hình như chớp giật, xông thẳng vào đám mã tặc. Tuy những tên mã tặc này tấn công điên loạn, nhưng thân hình Tần Vũ dễ dàng tránh né, mỗi cước, mỗi quyền đều có thể giết một tên mã tặc.

"Tiểu tử, cỏ bản lãnh thì đừng chạy." Ô Đoàn nhanh chóng xông tới cản.

"Tên này rất mạnh, trước tiên phải tránh." Tần Vũ bắt đầu nới rộng phạm vi di động thân hình ra xa, từ ngoài công kích từng tên mã tặc một, Ô Đoàn tuy thực lực cường hãn, nhưng dường như thân pháp còn kém Tần Vũ.

"Lão nhị, nhanh lên!" Ô Đoàn hét lớn.

Cổ Minh cũng lập tức lao tới, khinh công thân pháp của Cổ Minh so với Ô Đoàn có tiến bộ hơn chút, nhưng trước thân pháp quỷ dị của Tần Vũ cũng chẳng có biện pháp nào, chớp mắt đã bị bỏ lại sau vài mét.

"A!"

Một tên mã tặc hai mắt mở trừng trừng, hét thảm một tiếng, đầu đã bay, Tần Vũ đá một thanh đao cực nhanh, bắn trực tiếp vào đầu một tên. Đó là tên mã tặc bình thường cuối cùng, trên dưới năm phút ngắn ngủi, gần một trăm tên mã tặc đã bị giết toàn bộ. Chỉ còn Ô Đoàn và Cổ Minh hai đại cao thủ bên cạnh, Tần Vũ liền giảm tốc độ công kích.

"Vút!"

Chân đạp, Tần Vũ lao vút lên trời, không ngờ đã nhẩy lên một cây cổ thụ ngoài thôn, đứng trên cây cổ thụ, Tần Vũ lạnh lùng nhìn hai tên cao thủ phía dưới.

"Tên khốn này đã giết hết huynh đệ của ta, nhất định phải xé xác hắn!" Ô Đoàn cực kỳ giận dữ, sức mạnh toàn thân bạo phát, hắc bào trên thân đột nhiên rách toang thành từng mảnh, bay bay trong không khí, ánh mắt Ô Đoàn phát ra từng luồng khí lạnh lẽo, cơ bắp toàn thân rung bần bật.

"Mãng Ngưu Kính", tuy là nội công tâm pháp, nhưng là tâm pháp dung hợp sức mạnh cơ bắp và nội công. Ô Đoàn trời sinh thần lực, thêm vào tu luyện "Mãng Ngưu Kính", nội ngoại kết hợp đã đạt tới hậu thiên cực hạn, thực lực vô cùng khủng khiếp.

"Lão đại, để ta chém hắn!"

Ánh mắt Cổ Minh hàn quang bạo phát, nội lực trong cơ thể cuồn cuộn lưu động, chỉ luận nội lực, hắn tương đương với Ô Đoàn. Ô Đoàn vì nội công và sức mạnh dung hợp, nên mới mạnh hơn hắn, hai đại cao thủ này Bạch Tam hay những người bình thường làm sao so sách được?

Nhìn hai đại cao thủ trước mắt, Tần Vũ thầm kêu khổ: "Tên mã tặc lão đại đã đạt tới hậu thiên cực hạn, có thể so với tám ngoại công cao thủ trước đây. Còn tên mã tặc lão nhị cầm nhuyễn kiếm cũng không kém là bao, vũ khí của hắn còn là nhuyễn kiếm, khi truyền nội lực vào, tấn công chắc chắn cực kỳ quái dị."

*****

"Dù cho cùng một tên chính diện giao thủ, khả năng thắng cũng không lớn."

Tần Vũ phán đoán thực lực, nhất thời hắn không biết làm thế nào cho tốt, dù sao hắn cũng chỉ mới mười ba tuổi, tuy cũng là một ngoại công cao thủ, nhưng còn xa mới đạt đến mức ngoại công tông sư như Triệu Vân Hưng. Tần Vũ chỉ có thể dựa vào thân pháp của hắn cùng với các phương pháp công kích cận thân đã nghiên cứu.

"Tiểu tử, chịu chết đi!" Cổ Minh hét, ánh mắt phảng phất vẻ lạnh lẽo, nhuyễn kiếm chỉ thẳng phía Tần Vũ, cả người như mũi tên bắn thẳng lên trời, thẳng hướng Tần Vũ đang ở trên cây.

Tần Vũ thân hình di động, linh hoạt như loài khỉ, loanh quanh trên cây rồi hạ xuống mặt đất.

"Đừng hòng chạy thoát!" Cổ Minh lập tức từ trên cây hạ xuống.

Tần Vũ đột nhiên cười lạnh một tiếng: "Đường đường mã tặc thủ lĩnh, không ngờ lại đi đánh lén."

Miệng vừa dứt lời, Tần Vũ đã vượt ra ngoài mười mấy mét, chỗ hắn vừa đứng đã bị Ô Đoàn đá thủng một hố lớn. "Không ngờ biết được ta từ sau lưng đánh lén, có chút bản lãnh." Ô Đoàn nhíu mày.

Tần Vũ thực sự rất tin tưởng, nguyên lý tu luyện thân pháp của hắn là gì? Là cảm ứng thế gió, biến trở lực của gió thành trợ lực. Có thể nói, thế gió xung quanh Tần Vũ nhắm mắt cũng có thể dùng thân thể để cảm nhận.

Người xung quanh dù chỉ một cử động, chắc chắn làm gió biến động, tự nhiên là bị Tần Vũ phát hiện. Cũng là lúc Tần Vũ tấn công trong đám người, còn có thể dễ dàng tránh né, vung tay giết người.

"Muốn đánh lén ta, đúng là nằm mơ!" Tần Vũ nhìn chằm chằm hai tên đại địch, tâm trạng cực kỳ tức giận.

"Lão nhị, tên tiểu tử này thân pháp quái dị, cùng lên đi!" Ô Đoàn hạ lệnh, liền đó Cổ Minh và Ô Đoàn đồng thời khởi động nội lực trong cơ thể thi triển thân pháp cực nhanh xông tới Tần Vũ, tốc độ của Cổ Minh và Ô Đoàn phát ra gió mạnh, tương phản với Tần Vũ. Chỉ thấy thân hình Tần Vũ lắc mạnh, nhẹ nhàng như đầu bếp thịt trâu, tốc độ tuy nhanh, nhưng sản sinh ra gió rất ít, đến gần mới có thể nghe thấy.

"Thân pháp còn chưa đại thành, nếu đại thành, tốc độ như chớp cũng không làm nổi chút gió nào."

Tần Vũ thở dài, nhưng lúc này sau lưng hán, hai người đang mang theo tiếng gió động đuổi tới, Tần Vũ cười khinh, chỉ mới chốc lát đã vượt hơn trăm mét thoát xa khỏi hai tên đó.

"Đừng có chạy!" Ô Đoàn và Cổ Minh đại nộ, nhưng không có biện pháp nào, Tần Vũ ở phía trước bọn chúng mạnh như báo săn, tinh ranh như thỏ, thậm chí người di động không có cả tiếng gió.

"Hai tên già cổ lỗ kia, có bản lãnh thì đuổi đi." Tần Vũ cười đùa.

Một đối hai, hắn một chút hy vọng cũng không có. Chỉ có thể dựa vào thân pháp.

Tần Vũ chạy, phía sau hai người đuổi, nhưng càng đuổi bọn Ô Đoàn càng phẫn nộ, bọn chúng thực sự không có cách nào đuổi kịp Tần Vũ, càng đuổi khoảng cách càng lớn, Tần Vũ lại không ngừng chọc tức, đột nhiên...

"Tiểu tử nếu chạy tiếp ta sẽ tàn sát cả cái thôn đó." Ô Đoàn đột ngột hét lớn, Tần Vũ như bị sét đánh liền dừng lại.

"Ngươi muốn làm gì!" Tần Vũ từ từ quay người, lạnh lùng nhìn hai tên.

"Hắc hắc, ngươi cuối cùng cũng không chạy rồi." Ô Đoàn ngẩng đầu ha hả cười lớn, sau đó như bò cạp độc lườm Tần Vũ, "ngươi còn hỏi ta làm gì, ngươi giết hơn trăm huynh đệ của ta, ta còn chưa hỏi ngươi làm gì? Hắc hắc hắc, nói năng thật tức cười!" Cổ Minh đứng cạnh cũng lạnh lùng nhìn Tần Vũ.

"Tiếp tục chạy, ngươi có thể chạy được, nhưng bọn thôn dân kia không thể. Cái tiểu thôn đó cũng có hơn trăm người, giết bọn đó thật dễ dàng. Tiểu tử, ngươi sao lại không chạy thế?" Ô Đoàn dường như rất nghi hoặc nhìn Tần Vũ hỏi.

Nhìn sắc mặt Ô Đoàn, Tần Vũ chỉ có thể dùng một từ để miêu tả Ô Đoàn – tâm lý biến thái!

"Tiểu Vũ, mau chạy, đừng có lo cho chúng ta, mau chạy đi!" Thiết Sơn sắc mặt đỏ rực lớn tiếng.

Lúc nẫy thấy Ô Đoàn một chân đá ra một tiếng nổ lớn, Tần Vũ dù đối phó với bọn mã tặc bình thường một chiêu là giết chết, nhưng cũng phải chạy, hiểu nhiên Tần Vũ không phải là đối thủ của hai tên mã tặc này. Sắc mặt Tần Vũ không có chút tình cảm, chỉ nhìn chằm chằm Ô Đoàn và Cổ Minh trước mắt.

"Rất tốt, rất hiệp nghĩa phải không? Vì bọn người vô dụng này mà không chạy." Hai bàn tay Ô Đoàn nắm chặt phát ra tiếng kêu rắc rắc, lạnh lùng nhìn Tần Vũ, "tiểu tử, ta là người rất quang minh chính đại, không cần ngươi phải thúc thủ chịu trói, miễn là ngươi không chạy, có thể cùng ta đánh một trận."

"Muốn đánh thì đánh, đừng nhiều lời!" Sắc mặt Tần Vũ không chút biểu tình.

Ô Đoàn ngớ người, sau đó bắt đầu ha hả cười lớn: "Bội phục, nhỏ tuổi như thế mà đã có khí phách, có tấm lòng hiệp nghĩa. Tiếc là, người có tấm lòng hiệp nghĩa cuối cùng cũng sẽ chết."

Vừa nói Ô Đoàn bước từng bước về phía Tần Vũ.

Tâm trạng Tần Vũ bình lặng, toàn bộ tinh thần tập trung vào Ô Đoàn, hắn hiểu thực lực của Ô Đoàn hơn xa hắn, hắn phải bình tĩnh, phải nắm được chỗ yếu của người, hắn chỉ có thể chờ đối thủ lộ ra điểm yếu, cuối cùng xuất ra một đòn trí mệnh.

"Hắc hắc, đỡ một quyền của ta!" Ô Đoàn chạy tới, đột nhiên thân hình như trâu rừng mạnh mẽ húc tới, bên trong thân thể Mãng Ngưu Kính đạt tới hậu thiên cực hạn hoàn toàn bùng nổ, cơ bắp toàn thân phình ra, gân xanh nổi rõ, trên quyền phải đạo đạo khí lạnh vây quanh, không một ai hoài nghi uy lực của quyền đó.

Tần Vũ đột nhiên nheo mắt, thân hình như hồ điệp bốc lên, đồng thời thủ hóa thành trảo, tóm thẳng vào khớp cổ tay phải Ô Đoàn.

"Gẫy cho ta!" Tần Vũ trừng mắt, hét lớn một tiếng! Đồng thời chỉ lực hoàn toàn bạo phát, chỉ lực khủng khiếp trải qua huấn luyện cực hạn năm năm, gạch ngói cũng có thể bóp vỡ. Chỉ lực mạnh mẽ của Tần Vũ cơ bản không phải hoài nghi, lúc này Tần Vũ nắm đúng vị trí khớp nối cổ tay phải.

"Hừm!"

Ô Đoàn cười lạnh một tiếng.

"Cái gì!" Tần Vũ cảm thấy từ năm ngón tay một luồng khí lạnh lẽo tràn vào, phảng phất như điện giật làm năm ngón tay tê buốt, "không xong!" Tần Vũ không có thời gian tấn công tiếp, liền nhanh chóng nhún người, lăn ra đất, cả người nép sát vào mặt đất, thoát sang một bên.

"A!"

Một cước nặng nề của Ô Đoàn đạp xuống vị trí mà Tần Vũ vừa đứng, nếu Tần Vũ chậm một chút thì đã bị đòn đó của Ô Đoàn đánh trúng.

Sắc mặt Tần Vũ biến động, lập tức thân hình tránh ra ngoài, một cảm giác kịch liệt đau đớn truyền lại từ vai trái, Tần Vũ tránh hai lần đã bỏ ra ngoài mười mấy mét, quay đầu lạnh lùng nhìn kẻ vừa mới đánh lén – Cổ Minh.

"Nguy hiểm quá." Tần Vũ nhìn Cổ Minh, vai trái không chỉ đau nhức vô cùng mà còn đang rỉ máu.

Sau khi tấn công Ô Đoàn rồi lui lại để tránh thì tên Cổ Minh chuẩn bị đánh lén, Tần Vũ vừa chạm đất, nhuyễn kiếm của Cổ Minh đã tới sau lưng Tần Vũ, thẳng hướng tâm tạng, may mà Tần Vũ kịp thời lách sang ngang, khiến cho một kiếm đó xuyên thủng vai trái.

"Phản ứng thật là nhanh, vẫn còn chưa chết." Cổ Minh thè lưỡi liếm máu tươi trên thanh nhuyễn kiếm, Cổ Minh đột ngột trừng mắt, hưng phấn nói, "máu này mùi vị thật tuyệt, không có chút tạp vị nào, ngươi vẫn còn là một tên đồng nam."

Tần Vũ đang suy nghĩ nên đối phó hai tên này thế nào.

Dù cho sức mạnh bản thân không tồi, nhưng so với tu luyện Mãng Ngưu Kính tới mức hậu thiên cực trí, trời sinh thần lực Ô Đoàn, cơ bản không có cách nào. Chưa kể còn tên Cổ Minh nham hiểm như độc xà, nhuyễn kiếm trên tay lúc nào cũng chực tấn công lén! "Đừng có chạy, ngươi chạy ta giết cả thôn này." Ô Đoàn cười nham hiểm bước tới.

Tần Vũ nhìn Ô Đoàn, lại nhìn những thôn dân thuần phác xa xa không có một chút sức lực phản kháng, hai tay nắm chặt, nhưng vai trái truyền lại từng cơn nhức nhối, chí ít...tay trái tấn công cũng bị ảnh hưởng.

"Tốc độ, tên Ô Đoàn tốc độ không nhanh bằng ta, phải dùng tốc độ." Tần Vũ phán đoán.

"Tiểu tử, chịu chết đi!" Ô Đoàn cười lạnh, đại thủ như cánh quạt chém xuống. -

Tần Vũ linh hoạt như khỉ, lách sang một bên, một quyền toàn lực đấm vào nách, Ô Đoàn thu cánh tay nhẹ nhàng đỡ chiêu này. "Bồng!" Quyền của Tần Vũ va vào vai Ô Đoàn như va phải tảng đá.

"Ngươi tấn công quá yếu." Ô Đoàn khinh bỉ nói.

Quả thật, Mãng Ngưu Kính dung hợp cơ bắp và nội công, phòng ngự cực mạnh. Tương đương với Thập Tam Thái Bảo Hoành Luyện chỉ pháp tu luyện đến cực điểm, Tần Vũ tấn công cơ bản không phá được phòng ngự của hắn.

"Bang!" "Bang!" "Bang!" "Bang!" "Bang..."

Tần Vũ di chuyển cực nhanh, hai tay lúc thì thành quyền, lúc thì thành chưởng, khi lại thành chỉ, các loại công kích không ngừng tấn công các chỗ yếu hại, Ô Đoàn phòng ngự thật khủng khiếp, các điểm yếu hại thật sự, Ô Đoàn kiên quyết bảo vệ, các khớp xương và những chỗ như thế, Tần Vũ không phá nổi.

"Chết!" Tần Vũ tại trước mặt Ô Đoàn, đột nhiên ánh mắt lóe lên hàn quang.

Cuối cùng Tần Vũ cũng tung đòn sát thủ, hắn đã chờ cơ hội này, chờ có cơ hội công kích điểm yếu hại, Vu thị nhất kiếm phải một kiếm giết địch, lần đầu xuất thủ thất bại, lần thứ hai chắc chắn địch nhân đã có chuẩn bị.

"Cái gì!"

Ô Đoàn cảm thấy một đạo hắc quang lóe lên.

Vu thị nhất kiếm, tàng kiếm – xuất kiếm!

Tần Vũ từ dùng chưởng tấn công, đột nhiên trên tay xuất hiện một thanh đoản kiếm mầu đen, thậm chí Ô Đoàn cũng không kịp phản ứng, Ngư Trường kiếm hóa thành một đạo hắc quang, hớt thẳng vào yết hầu Ô Đoàn. Mãng Ngưu Kính trong thân thể Ô Đoàn tự động bạo phát, tiếc là...Ngư Trường kiếm không phải thanh kiếm bình thường, cũng gần thuộc loại tiên phẩm, tuy chỉ gần bằng tiên phẩm hạ cấp. Ngư Trường kiếm phá vỡ Mãng Ngưu Kính cắt thủng yết hầu Ô Đoàn!

"Phụt!"

Máu tươi phun ra, ánh mắt Ô Đoàn có vẻ bất cam, chỉ là một tên tiểu tử có thể dễ dàng giết chết, hắn chỉ muốn chơi đùa với Tần Vũ, trong quan điểm của hắn, tên tiểu tử này chắc chắn không thể phá được chút nào phòng ngự của hắn, nhưng chơi đùa Tần Vũ, cuối cùng phải vứt bỏ tính mạng, bị một tên thiếu niên sát tử.

oOo

"Chết!"

Thấy cơ hội đến Cổ Minh hét lớn một tiếng, sau khi Tần Vũ dùng Ngư Trường kiếm cắt yết hầu Ô Đoàn, nhuyễn kiếm của Cổ Minh đã tới sau lưng Tần Vũ, Tần Vũ không kịp di chuyển sang bên, xem ra sắp phải bỏ mạng.

Ánh mắt Cổ Minh tràn đầy tia máu, từng người thôn dân hoảng hốt, Tần Vũ lúc này không kịp suy nghĩ gì, Cổ Minh ánh mắt thậm chí còn hưng phấn, hắn biết thiếu niên trước mắt nhất định chết trong tay mình.

"A!"

Đột nhiên hai móng vuốt sắc từ trên trời lao xuống, trực tiếp bấu nát đầu Cổ Minh, Cổ Minh bị móng vuốt bám vào đầu nhấc bổng lên khỏi mặt đất thảm tử, đồng thời từng tiếng ưng kêu chói tai truyền lại. Tần Vũ nhìn thi thể Ô Đoàn yết hầu bị cắt đứt, lại nhìn Cổ Minh bị nát đầu, trong lòng cảm thấy sợ hãi. Ngẩng đầu thấy Tiểu Hắc đôi mắt sắc bén cũng nhìn Tần Vũ.

"Tiểu Hắc, đa tạ."

Tần Vũ hít sâu một hơi, sau lưng cảm thấy hơi lạnh, tâm trạng dậy sóng. Suýt nữa đã bị giết rồi, cái cảm giác vùng vẫy giữa sinh tử thật không thể dùng lời mà nói, tâm trạng Tần Vũ cũng đã thay đổi.

"Có lẽ...ta nên cải biến phương pháp tu luyện." Tần Vũ nhìn bầu trời vô tận, trong lòng thầm quyết định.

Lần chiến đấu này Tần Vũ giết một trăm năm mươi người, lại còn suýt chết, người ngoài thực sự không thể tưởng tượng cuộc chiến này ảnh hưởng tới Tần Vũ thế nào.

Crypto.com Exchange

Chương (1-636)