← Ch.164 | Ch.166 → |
Ngày hôm sau Piyanke Nam tước liền đưa khế đất tới, Sarin cũng nghiêm túc ký kết một phần khế ước với Piyanke Nam tước, cam đoan ích lợi sau này của hắn.
Trong khế ước này thật ra cũng không có bẫy rập, sử dụng ma pháp khế ước có lỗ hổng thì cũng không phải có thể tùy ý thi triển được, hiện tại Sarin cũng chưa hoàn toàn học được, cần nhờ Aini mới được. Đối với một Nam tước nho nhỏ như vậy, Sarin còn không tất yếu phải dùng ma pháp đi khống chế.
Bọn hải đạo nghỉ ngơi tại trấn Deep Forest, kỳ thật cũng không cần tiếp viện gì cả. Sarin và Aini đều có không gian trang bị, ngoài vũ khí và lều trại cần nhờ khô lâu chiến mã mang theo, còn lượng thực và nước uống thì đều là do Sarin cung cấp. Chủ yếu là trong một tuần hành quân, tinh thần của bọn hải đạo đã căng như dây đàn, thật sự cần nghỉ ngơi một chút.
Mùa đông thì tại Hỗn Loạn Chiểu Trạch có rất ít người tiến vào, ở nơi đó thì vào mùa đông còn nguy hiểm hơn so với mùa hạ. Một bộ phân ma thú ngủ đông, nhưng cũng có ma thú không ngủ đông, những ma thú này bị vây trong trạng thái đói khát, tính công kích rất mạnh. Cho dù là các ma thú tương đối ôn hòa, thì đều đã vì cái bụng đói của minh mà đi công kích tất cả mục tiêu đi ngang qua lãnh địa của chúng. Đây cũng là nguyên nhân tại sao vào mùa đông, trấn Deep Forest không có bất kỳ mạo hiểm giả nào muốn tiến đến.
Tuy nhiên tại vùng rừng rậm cách trấn Deep Forest 50 dặm về phía tây lại trở nên an toàn hơn rất nhiều, ma thú nguy hiểm nhất tại nơi đó là một loại côn trùng thuộc loài ong, loại ma phong này có thể sống tới mười mấy năm, số lượng khổng lồ, vừa đến mùa đông, liền trốn trong sào huyệt, sẽ không đi ra ngoài kiếm ăn. Cho dù có sinh vật đi ngang qua tổ ong, thì những con ong cuồng bạo này cũng lười đi ra ngoài công kích.
vết thương của Gridone đã tốt lên, hắn uống xong ma dịch mà Sarin đưa cho hắn. Mặc dù hắn biết ma dịch quý báu, nhưng hắn không muốn chỉ bởi vì thương thế của minh mà ảnh hưởng tới hành trình. Nếu lưu lại ấn tượng tốt trong lòng Sarin, thì có giá trị hơn xa so với lưu lại một bình ma dịch.
Mấy ngày nay bọn hải đạo cũng không dám ăn uống say sưa nữa, sợ xúc phạm quy củ của Sarin, lại bị giống như mười mấy đồng bạn đi canh gác đó, nửa đêm sẽ vô duyên vô cớ mà mất mạng.
Thời gian ba ngày rất nhanh liền trôi qua, Sarin và Aini đã điều chỉnh tốt trạng thái, Aini còn học thuộc lòng bản đồ mà Sarin đưa cho hắn. Bản đồ này vẫn là thứ lấy được từ chỗ John Cera, trong lòng Sarin cũng có chút nhớ tới John Cera, không biết hắn có trốn thoát khỏi ma trảo của Giáo đình hay không.
Ở trong Hỗn Loạn Chiểu Trạch, tiểu đội của Đoàn lính đánh thuê Falcon chỉ còn lại hai người, John Cera bị tổn thất rất lớn. Những tích lũy tại Scotzia trong nhiều năm đã trôi theo dòng nước, Sarin chỉ hy vọng thu hoạch mà John Cera đạt được tại thần điện của Myers nữ thần đừng bị người ta đoạt đi lần nữa.
Năm đó tên Bạch y Chấp sự từng để cho minh chạy thoát, đã từng xuất hiện trong chiến mà Faeron bị chết, Giáo đình hẳn là tìm được di tích của vương triều thứ hai, còn lại chính là chờ ba vị Quân vương bội ước nữa thôi.
Khô lâu chiến mã để lại những vết chân mờ nhạt trên đường, trên lưng ngựa thì lại không có chút xóc nảy nào. Bọn hải đạo trải qua ba ngày nghỉ ngơi, tinh khí thần đã hồi phục hoàn toàn, hơn một trăm người ngựa hành quân nhanh chóng giữa cánh đồng bát ngát, rất nhanh đã đi tới gần mép rừng rậm.
Lá cây đã rụng đầy trên mặt đất, trong rừng rậm thì không âm trầm đáng sợ giống như vào mùa hạ, bọn hải đạo dựa theo mệnh lệnh của Sarin, cũng không xuống ngựa, chỉ giảm tốc độ, tọa thành một đội hình như một con rắn khổng lồ, đi vào trong rừng rậm.
Dọc đường đi có vẻ vô cùng yên lặng, ngoài lũ quạ mỏ bạc, thì không có sinh vật khác hay đi lại trong này. Quạ mỏ bạc cũng rất lười biếng, loại ma thú cấp thấp này vô cùng thông minh, vào mùa thu thì chúng đã cất chứa rất nhiều các loại hạt © dẻ, dùng trong mùa đông không có thịt để ăn. Nhìn thấy có người đi qua, lũ quạ. 5? mỏ bạc này cũng lười kêu một tiếng, vỗ cánh bay đi, không dừng lại chút nào.
ơ? Mới xuyên qua rừng rậm, trên đường đi, bọn hải tặc đã thấy được một bộ ệ, xương trắng thật lớn. Bộ xương trắng này cũng không biết là do ma thú gì lưu lại, ^ trên khung xương còn có một chút thịt chưa bị ăn hết. Cái đầu của bộ xương đã bị o>. bổ ra, ma hạch trong đầu đã không thấy đâu nữa.
Aini nhìn thoáng qua Sarin, nói:
- Có người đã đến đây!
- Còn chưa đi qua trấn Deep Forest.
Sarin bổ sung. Tại trấn Deep Forest, hắn dừng lại ba ngày thì ngoài việc để cho đoàn hải tặc nghỉ ngơi, còn là để hỏi những chuyện phát sinh trong thời gian gần nhất. Toàn bộ mùa đông cũng không có người nào từ trấn Deep Forest tiến vào Hỗn Loạn Chiểu Trạch.
Giữa ma thú cũng có chuyện giết chóc lẫn nhau, nhưng cũng sẽ không phá vỡ đầu lâu của địch nhân để móc ra ma hạch, ma thú này có lẽ là bị ma thú khác giết chết, nhưng ma hạch thì nhất định là do con người lấy đi. Người mà dám tiến vào Hỗn Loạn Chiểu Trạch trong mùa này, khẳng định không phải là mạo hiểm giả bình thường, nếu là mạo hiểm giả, thì cũng sẽ không đi vòng qua Trấn Deep Forest. Đó là thành trấn tiếp tế duy nhất trong một trảm dặm gần đây.
Sarin và Aini thúc dục khô lâu chiến mã, đi vào bên cạnh khung xương ma thú. Sarin đứng thẳng trên lưng ngựa, cúi xuống phía dưới để nhìn lại, lỗ thủng lớn trên đầu ma thú vô cùng nhãn nhụi, giống như là bị ma pháp pháo bắn vào. Phần xương bên cạnh lỗ thủng đó dường như đã trải qua nhiệt độ cực cao thiêt đốt, trở thành một mảnh cháy đen.
Sarin phóng ra một cái Trinh Trắc Ma Pháp, đề cao cảm giác của mình, tỉ mỉ quan sát miệng vết thương này.
- Không phải ma pháp, hẳn là do kiếm khí tạo thảnh.
Aini quan sát, vươn tay, ước lượng một chút, nói:
- Người này không đeo găng tay, mà đã phá vỡ đầu lâu ma thú, móc ma hạch ra.
Đám hải tặc bên cạnh hai người nghe xong lời của Aini, đều hít một hơi khí lạnh. Cho dù là đầu lâu của các loài động vật bình thường, thì cũng vô cùng cứng rắn, phải dùng vũ khí sắc bén thì mới có thể phá vỡ. Miệng vết thương này vậy mà lại bị người ta dùng tay chọc ra, người này đã cường đại tới mức nào rồi?
- Không phải lo, chỉ là một tên Hắc Thiết Kiếm Thánh mà thôi!
Sarin cảm giác được cường độ kiếm khí từ miệng vết thương cháy đen kia, nhanh chóng phán đoán ra thực lực của người này. Đây là kinh nghiệm có được sau khi giết chết một Bạch Ngân Kiếm Thánh. Các pháp sư khác thì chỉ sợ phải trải qua vô số lần chiến đấu, mới có năng lực như vậy. Bởi vì không có Bạch Ngân Kiếm Thánh nào lại cam tâm tình nguyện để cho Ma pháp sư nghiên cứu cả.
- Để cho thám báo không nên đi quá xa, các ngươi tản ra một ít.
Sarin vừa phân phó, vừa gọi Daniel.
Daniel gật đầu, phóng ra Pi Hughes trong Tử linh hỏa diễm. Từ khi Pi Hughes ở trong đó với ba vị Quân vương, thì hắn đã phải sống những ngày không có thiên lý. Hắn cũng không dám dùng Tử linh hỏa diễm để tu luyện, chỉ có thể ngày nào cũng ngủ say, tránh trêu chọc ba vị Quân vương. Hiện tại Daniel thả hắn ra, hắn coi như tạm thời được thả lỏng một chút. Trong Tử linh hỏa diễm có thể chứa đựng không nhiều sinh vật, ba vị Quân vương ở bên trong, nên cuộc sống của hắn cũng vô cùng khó khăn mà trôi qua.
Trong Tử linh hỏa diễm, ba vị Quân vương cũng cảm giác được chuyện bên ngoài.
- Jodycoco, muốn ta ra đi hỗ trợ hay không?
Diabinasi sợ Sarin bị thương, bọn họ đã ký kết khế ước rồi.
- Không cần, một Hắc Thiết Kiếm Thánh mà thôi, hiện tại một mình Sarin cũng có thể đối phó được. Tên Aini kia có thực lực không khác Sarin là mấy, không có nguy hiểm gì đâu.
Jodycocó đã tính toán xong xuôi.
Ba người bọn họ đã bị quyền trượng khống chế, tu luyện đã tới mức cực hạn, nhưng sau khi đi vào Myers đại lục vị diện, thực lực giảm xuống không ít, chờ đợi trong Tử linh hỏa diễm thì cảm giác với Vong linh vị diện có vẻ gần hơn rất nhiều, lực lượng dường như cũng sẽ dần dần khôi phục một ít. Điều này làm cho Jodycocó cảm thấy say mê.
Nếu có thể khống chế ngược một Vong linh pháp sư, bắt tên pháp sư này trở thành khế ước sinh vật của mình, có phải là minh sẽ tùy ý xuyên qua hai vị diện hay không? Ý tưởng này rất mê người. Hơn nữa trước mắt đã có một Vong linh pháp sư cấp năm, chỉ cần để cho Vong linh pháp sư này trở thành Ma đạo sĩ, lực lượng của minh ở trong này sẽ lại lần nữa được đề cao thêm một chút, đạt tới cấp chín đỉnh phong.
Jodycocó lười đi hỗ trợ, chính là bởi vì hắn đang vắt óc suy nghĩ xem làm thể nào để biển nhân loại thành khế ước sinh vật của vong linh.
Shangian là một Ma pháp sư cường đại, Jodycocó và ba vị Quân vương đều bị Shangian nô dịch, nhưng cũng học được rất nhiều tri thức ma pháp từ nhân loại. Hắn biết, loại ý tưởng này cũng không phải là không có khả năng thành công, trước đây vẫn không xảy ra chuyện này, ngoài quy tắc vị diện thì còn là do trước kia nhân loại quá mức cường đại.
Không cần phải nói lâu hơn nữa, chỉ trong một vạn năm trước, pháp sư nhân loại tới Vong linh vị diện, cũng là những kẻ rất đáng sợ. Những người này đặc biệt thích một ít vong linh kỳ quái, thường thường ở lại Vong linh vị diện hơn trăm năm, sẽ tạm thời lập nên một mảnh chân không. Trong phạm vi hoạt động của nhân loại, thì không có bất kỳ vong linh có trí tuệ nào dám dừng lại cả.
Nhưng hiện tại đã khác, nhân loại đã suy sụp, tuy ràng quy tắc vị diện vẫn còn tại, nhưng mà sức khống chế đối với ba vị Quân vương cũng có hạn, vong linh cấp chín ở Myers đại lục thì đã mấy trăm năm qua chưa từng xuất hiện. Nếu chuyện này mà thành công, thì sẽ không cần phải lo lắng bất kỳ thần linh nào. Bởi vì chuyện khế ước thì thần linh cũng không cách nào nhúng tay vào được, chỉ cần thành công khống chế Aini, ba bọn họ có thể danh chính ngôn thuận mà hoạt động trênMyers đại lục.
Nên mau chóng làm cho Aini trở thành Ma đạo sĩ a, nếu không thì cường độ linh hồn của hắn không chịu nổi triệu hoán của minh a.
Jodycocó càng nghĩ càng sâu, không quan tâm tới bên ngoài xảy ra chuyện gì nữa. Diabinasi thì thẳng tính, Jodycocó nói không nên đi, hắn cũng lười động thân. Dù sao tất cả đã có Jodycocó làm chủ. về phần Balagana thì căn bản là không nghĩ tới đi ra ngoài hỗ trợ, hắn đã ký kết khế ước, nhưng hiện tại nghiêm khắc mà nói, còn chưa thấy di tích của vương triều thứ hai, Sarin mà chết thì cũng không liên quan đến chuyện của hắn.
Balagana bị Hoang đường quyền trượng ảnh hưởng, nên lối suy nghĩ vấn đề cũng thập phần cổ quái. Ý tưởng của hắn đúng là như vậy, nhưng nếu như Sarin mà chết đi, vậy thì khế ước kia sẽ vĩnh viễn không thể hoàn thành, hắn còn phải phụ trách cứu vớt linh hồn của Sarin, không để cho linh hồn của Sarin biển mất. Nếu không cái khế ước kia sẽ vĩnh viễn tồn tại, đeo lên người hắn.
Một cái khế ước không thể hoàn thành, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành gánh nặng của hắn.
Ba vị Quân vương thì ai cũng mang tâm tư riêng, nhưng cũng không có ai biết, Sarin đã mở ra một tấm lưới thật lớn, chỉ chờ chính bọn nó nhảy vào là xong. Cửa vào của tấm lưới này có lẽ không lớn, nhưng hắn chỉ cần đi tới di tích của vương triều thứ hai, thì sẽ không có ai trốn thoát được tấm lưới này cả.
Tác dụng của khế ước thậm chí còn cao hơn cả quy tắc vị diện.
Giờ cứ 3 chương mở thì mình lại post 2 chương thu zen nhe
← Ch. 164 | Ch. 166 → |