Truyện ngôn tình hay

Truyện:Trần Duyên - Chương 161

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 161: Đúng sai (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Thượng Thu Thủy cười khổ, đặt ngang Vong Tình Phủ, dùng mặt cự phủ bảo vệ nửa người, đang định dùng tất cả đạo hạnh để ngăn cản, còn chết hay sống, cứ mặc kệ, chẳng thèm suy nghĩ. Lúc này, trên vai của hắn truyền đến một luồng ánh sáng nhu hòa. Luồng ánh sáng này tuy rằng không lớn, nhưng mà nó lại vô cùng đột ngột. Thượng Thu Thủy không kịp đề phòng, nhất thời bị kéo lui lại vài bước.

Một thanh Côn ngắn dài ba thước từ trên vai Thượng Thu Thủy lặng lẽ thu hồi, chuyển hướng nghênh đón "Phá" vô hình vô dạng của Ngâm Phong.

Nhưng mà thanh đoản côn dài ba thước còn chưa thục sự nghênh đón, đã có một đạo ánh sáng màu xanh hiện lên, một thanh thanh cổ kiếm từ bầu trời trong nháy mắt bay tớ, . chắn giữa đoản côn cùng chữ "Phá"!

Ong ong ong! Thanh cổ kiếm liên tục rung động, lượn vòng, sau đó bay về nơi mà nó mới xuất phát, chỉ để lại giữa không trung một dư âm. Một kiếm này phá không mà tới, chặn lại bảy tám phần uy lực của chữ "Phá", mộc côn trên tay Kỷ Nhược Trần khẽ run lên, đem dư uy của chữ "Phá" đánh tan.

Một đạo nhân trung niên đạp không đi tới, đưa tay tiếp lấy phi kiếm trên không trung, cao giọng nói:

"Bần đạo Vân Thai của Đạo Đức tông! Ngươi là người phương nào, sao lại làm khó đệ tử của tông ta! Nếu không nói thật, đừng trách kiếm của bần đạo vô tình!"

Ngâm Phong hoàn toàn không để ý tới Vân Thai, chỉ bình tĩnh nhìn Kỷ Nhược Trần.

Kỷ Nhược Trần vừa mới ăn đan dược vào, tạm thời kiềm chế thương thế, nhưng thực tế vẫn còn sợ hãi. Bởi vậy mặc dù tiếp viện của hắn đã đến, hắn vẫn ngưng thần phòng ngự, Ngâm Phong vẫn chưa ra hậu chiêu. Kỷ Nhược Trần chăm chú nhìn về phía Ngâm Phong. Ánh mắt hai người va chạm nhau, Kỷ Nhược Trần chợt chấn động toàn thân, nét mặt trong nháy mắt không còn chút máu, hừ nhẹ một tiếng, dưới chân bất ổn, lùi lại mấy bước.

Mộc côn dài ba thước nặng nề chống trên tảng đá, cong thành hình vòng cung, mới có thể giúp hắn không bị ngã.

Máu tươi vô thanh vô tức tuôn ra từ trong miệng Kỷ Nhược Trần ồ ạt chảy xuôi xuống thanh Mộc côn.

Lách tách!

Một ngón tay nhỏ bé nhẹ nhàng búng lên cổ kiếm, cổ kiếm rung động phát ra một tiếng Long ngâm rất nhỏ. Một lúc sau, ngón tay nhỏ bé này lại gõ lên vỏ kiếm một lần nữa, nhưng mà lần này nhẹ hơn rất nhiều.

Cố Thanh vẫn khoanh tay đứng như cũ, ngón tay của nàng không ngừng gõ lên cổ kiếm.

Gió núi cũng không lớn, nhưng mái tóc đen của nàng có chút rối loạn.

Vân Thai thấy Kỷ Nhược Trần bị thương nôn ra một ngụm máu, không nhịn được giận tím cả mặt, thanh kiếm trong tay phun ra điện mang nhè nhẹ, hét lớn một tiếng:

'Cuồng đồ to gan!' rồi đâm một kiếm vào ngực của Ngâm Phong!

Thân thể Ngâm Phong giống như cành liễu trước gió, bước qua bên cạnh, cứ vậy mà tránh thoát một kiếm của Vân Thai. Vân Thai phất ống tay áo một cái, trên mặt đất sương mù bỗng nổi dậy, đem Ngâm Phong nhốt vào trong, sau đó một kiếm lôi quang lượn lờ, đâm vào phía trong sương mù!

Nhưng Thanh Cương cổ kiếm vẫn chưa đâm vào sương mù, Ngâm Phong đà từ một chỗ khác bước ra. Một kiếm này của Vân Thai chỉ đánh vào khoảng không.

Vân Thai thất kinh! Đạo hạnh của hắn đã đạt tới Thượng Thanh linh tiên chi cảnh, sương mù mà hắn tạo ra không chỉ che đậy tầm mắt, mà còn có thể cắt đứt sự tra xét của linh thức. Nếu đạo hạnh không cao hơn hắn, rất khó có thể trong nháy mắt thoát ly. Người tu đạo phổ thông mà lọt vào sương mù, trong nhắt thời chỉ còn lực phòng ngự mà thôi.

Vân Thai có chút không giải thích được, tên Ngâm Phong này đạo hạnh rõ ràng thấp hơn mình, sao lại có thể từ trong sương mù dễ dàng thoát ra? Vả lại thủ đoạn mà hắn vừa dùng để công kích địch thủ, đều huyền ảo khó lường, căn bản là không nhìn ra lai lịch, uy lực lại mạnh vô cùng. Vân Thai suy đi nghĩ lại, hình như chỉ có tiên gia pháp quyết mới thích hợp với mấy pháp quvết mà Ngâm Phong sử dụng.

Ngâm Phong như đã biết suy nghĩ trong lòng Vân Thai, lạnh nhạt nói: "Sống trong hồng trần mới biết thương hải tang điền. Tuy ta chỉ có một chút đạo hạnh, nhưng cũng đủ sức để giết hết bọn ngươi."

Vân Thai giận dữ, cầm kiếm lên.

Vẻ mặt Ngâm Phong ngưng trọng, hai tay mỡ ra, lại đẩy về phía bên cạnh, giống như trong không trung có một vật vô hình rất nặng. Hắn vừa động, trên mặt đất bằng phẳng đột nhiên nổi dậy một trận ác phong. Luồng gió này chứa một lực lượng vô cùng lớn, từ bên cạnh thổi lên người Vân Thai, làm cho hắn bay sang một bên.

Vân Thai trên không trung quát to một tiếng, quanh người hiện ra mười tám đạo kim tuyến, khó khăn lắm mới ổn định thân hình trong trận gió. Hắn vừa quay người lại, nhất thời kinh hãi khi thây đôi moi của Ngâm Phong mở ra, sau đó một tiếng "Phá" réo rắt truyền vào tai!

Vân Thai như bị cưu chùy đánh trúng, kim tuyến quanh người đều tán loạn, một đạo lực lượng khổng lồ đánh thân thể hắn văng xa mười trượng. Vân Thai vừa mới hồi phục tinh thần, thì lại nghe được thanh âm băng lãnh của Ngâm Phong.

"Giết!"

Linh thức của Vân Thai nổ tung thành ngàn vạn mảnh nhỏ, mỗi một mảnh đều là một bức họa không hoàn chỉnh, chúng va chạm vào nhau, tản ra khắp nơi, từng mảnh đều sắc nhọn như đao, đem Linh thức của Vân Thai cắt thành hàng ngàn mảnh.

Thượng Thu Thủy thấy vậy, không nói một lời, cầm Vong Tình Phủ lên lẩn thứ hai đánh tới! Quanh người Ngâm Phong là ác phong gào thét, Thu Thủv vừa mới xông tới liền ngã trái ngã phải, thế đánh hung hãn của Vong Tình Phủ lại không thể xâm nhập vào phạm vi ba thước quanh người Ngâm Phong.

Ngâm Phong hoàn toàn không để ý tới Thượng Thu Thủy, chỉ chậm rãi đi về phía Kỷ Nhược Trần. nói:

"Còn chưa ngã xuống ư?"

Kỷ Nhược Trần miễn cường đứng thẳng người, năm ngón tay phải nắm chặt Mộc côn, mĩm cười nói:

"Nào có dễ dàng như vậy?"

"Thật không?" Cước bộ Ngâm Phong từ từ nhanh hơn.

Ngoài mười dặm, ngón tay nhỏ nhắn gõ vào vỏ kiếm càng lúc càng nhanh, cổ kiếm không ngừng vang lên tiếng ngâm, thanh kiếm rút khỏi vỏ một tấc, lại từ từ đút trờ lại.

Khoảng cách hơn mười trượng, chẳng qua là hơn mười bước mà thôi. Năm trượng cuối cùng, Ngâm Phong từng bước lại gần!

Tay phải của hắn lúc này có một đạo thanh khí nhập vào xuất ra không ổn định, nó dài ba thước, sắc bén như kiếm, phất tay đâm vào ngực Kỷ Nhược Trần!

Kỷ Nhược Trần không tránh không né, mộc côn di chuvển vô cùng nhanh, nhẹ nhàng đánh về phía cổ của Ngâm Phong.

Bên ngoài mười dặm, trên sườn dốc lúc này không hề có gió.

Ngâm Phong vốn đứng ờ trước mắt Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên biến mất, mà thay thế vào đó là Cố Thanh.

Một luồng hương thơm nhàn nhạt lặng lẽ chui vào mũi Kỷ Nhược Trần, lại có mấy sợi tóc đen, lướt nhẹ qua khuôn mặt hắn...

Nhưng mà trong mắt Kỷ Nhược Trần chỉ còn lại sự khiếp sợ, hắn nhìn đạo thanh mang trước ngực của Cố Thanh, linh thức hắn đã trống rồng! Thanh mang bất định, miễn cưỡng chạm vào ngực Kỷ Nhược Trần, cắt đứt y phục của hắn, để lại trên da thịt một cái rãnh không quá sâu.

Nhưng đoạn thanh mang này lại xuyên qua thân thể Cố Thanh!

"Keng" một tiếng, tiếng Long Ngâm xuất hiện, cổ kiếm đà rút khỏi vỏ! Nhất kiếm phong hầu!

Ngâm Phong chợt lui về phía sau mười trượng, chi vào Cố Thanh, trong mắt hiện lẻn sự mê mang, thống khổ, thất lạc, khiếp sợ, cùng với nhiều loại tình cảm không thể nói nên lời.

"Ngươi.... Ngươi vì sao..." Tay Ngâm Phong đang run rẩy, hắn còn chưa nói xong thì đột nhiên ngừng lại. Trên cổ hắn xuất hiện một sợi tơ hồng, sợi tơ cực nhỏ nhưng màu hồng cực kỳ chói mắt.

Ngâm Phong lấy tay ôm lấy cổ, lảo đảo lui về phía sau vài bước, bỗng nhiên nhún người nhảy vào trong thâm cốc, khi hắn xuống tới đáy cốc, thân hình hắn vẫn ổn định, chuyển hướng bay đi, trong thời gian ngắn đã đi xa.

Bàn tay nhỏ nhắn của Cố Thanh buông lỏng, cổ kiếm vốn chỉ xéo lên trời bỗng vô lực rơi xuống, vô thanh vô tức đâm vào tảng đá, ngập đến tận chuôi, sau đó thân thể nàng mềm nhũn, chậm rãi tựa lên trên người Kỷ Nhược Trần.

"Chuyện này... chuyện này..." Kỷ Nhược Trần hai tay run lên, ôm lấy Cố Thanh, lòng bàn tay cảm thấy nóng ấm. Hắn chậm rãi thu hồi tay trái, mỡ ra nhìn, trên bàn tay là một màu đỏ sẫm!

Hắn vô cùng hoảng loạn, cánh tay phải ôm chặt lấy Cố Thanh, chậm rãi ngồi xuống, đặt nàng ở một vị trí thoải mái, trong lòng bàn tay trái của hắn xuất hiện một đống đan dược. Nhưng mà số đan dược có công hiệu cứu người đã hết, mớ đan dược này tuy nhiều, nhưng phần lớn đều không dùng được.

Kỷ Nhược Trần như phát điên, đem đan dược đồ đầy trên mặt đất, điên cuồng tìm kiếm! Rốt cục, một cái bình thuốc nhỏ rơi vào tầm mắt hắn, bình thuốc này mặc dù không tốt lắm, nhưng ít nhất cũng có ích đối với thương thế của nàng.

Kỷ Nhược Trần nhẹ nhàng mở đôi môi Cố Thanh ra, đem bình nước thuốc từng chút từng chút đổ vào miệng nàng.

Máu vẫn tràn ra như cũ, ướt hết tay phải của hắn, Kỷ Nhược Trần cảm thấy toàn thân rét run, tay trái bón thuốc càng run rẩy, nước thuốc đổ lên trên mặt nàng không ít.

"Tinh lại đi... Tỉnh lại!..." Hắn nói năng lộn xộn.

Rốt cục, Cố Thanh cũng chậm rãi mở mắt ra, Kỷ Nhược Trần lập tức nhìn vào mắt nàng, mong có thể thấy rõ thương thế của nàng. Mắt của nàng trong như nước, vừa nhìn là thấy đáy. Thế nhưng hắn từ trong này lại không nhìn ra bất cứ thứ gì, giống như mỗi lần hắn đối mặt với Cố Thanh, đều sẽ cảm thấy chỗ đó của nàng trống rỗng.

Cố Thanh nhìn Kỷ Nhược Trần, suy yếu cười cười, đẩu hơi hơi nghiêng, tựa trên khuỷu tay của hắn.

Nàng chậm rãi giơ tay phải lên, giật giật vạt áo của Kỷ Nhược Trần, lấy ra ngọc bội màu xanh ờ trước ngực hắn, ngưng thần nhìn hồi lâu, nàng yếu ớt thở dài một hơi, nhẹ nhàng nói: "Hi vọng... Ta... Không có sai..."

Kỷ Nhược Trần không nhúc nhích, hắn sợ mình nhúc nhích làm ảnh hưởng đến thương thế của nàng. Thấy Cố Thanh nhìn khối ngọc bội màu xanh, trong lúc nhắt thời, trong tim của hắn nổi lên không biết bao nhiêu cảm thụ.

Cách đó không xa, Thượng Thu Thủy đang lẳng lặng nhìn Kỷ Nhược Trần và Cố Thanh, chỉ là bọn từ lâu đã quên đi thế giới bên ngoài. Thượng Thu Thủy nhìn trong chốc lát, im lặng thu hồi Vong Tình Phủ, cõng thân thể của Vân Thai, lặng lẽ rời đi.

Cố Thanh xoa khối ngọc bội màu xanh một lúc lâu, sau đó đặt lại trong lòng của Kỷ Nhược Trần, rồi chỉnh sửa lại vạt áo của hắn.

Tay của nàng lạnh như băng.

Cố Thanh hình như rất mệt mỏi, chậm rãi nhắm hai mắt lại, nói:

"Nhược Trần huynh, huynh có thể... Đưa ta về Vân Trung Cư không?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-521)