Truyện ngôn tình hay

Truyện:Trần Duyên - Chương 162

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 162: Đúng sai (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Lý Bạch có câu danh ngôn: 'Đường thục đi khó hơn lên trời' được truyền tụng khắp thiên hạ.

Kỷ Nhược Trần lúc rảnh rỗi cũng thường hay đọc thi từ kinh sử, cũng biết chút văn chương, vì thế cùng biết câu này.

Nhưng mà khi vào đất Thục, hắn mới biết câu nói đó của Lý Bạch chính xác như thế nào. Đất Thục có vô số nơi hiểm yếu, cho dù đích thân tới cũng khó tin, có những ngọn núi thẳng đứng hiểm trở cao nghìn dặm, liên miên không dứt, giống như là một cái bình phong ngạo nghễ chắn giữa bầu trời.

Vách núi như bị rìu đao vuốt nhọn, cây cối treo ngược trên không trung, thác nước chảy cuồn cuộn, khó có thể thấy dấu chân và dấu vết của các loài thú. Trong trường hợp nguy hiểm luôn rình rập, đoạn đường đi lại còn quá xa Kỷ Nhược Trần chăm sóc Cố Thanh, đôi lúc có cảm tưởng mình không thể nào đi qua được. Trong rừng núi thường có gió lạnh và tiếng rít khi gió thổi qua các đinh núi, hình ảnh yêu ma lập lòe, may là Kỷ Nhược Trần kiến thức bất phàm, nên cùng tránh được việc sợ hãi trong lòng.

Theo lời Cố Thanh, vị trí của Vân Trung Cư nằm ở nơi hiểm trở nhất trong những nơi hiểm trở. Từ lúc đi vào đất Thục, đã qua hơn nửa tháng, Kỷ Nhược Trần mới đến được phía Tây Nam của đất Thục, hắn lựa chọn một nơi dốc thoải, vững chắc gần nguồn nước để dựng lều vải, chuẩn bị nghỉ ngơi và khôi phục.

Từ nơi này đi về phía trước, chính là Tuyết Sơn quanh năm đóng băng. Người tu đạo không phải người bình thường, cho nên Tuyết Sơn cũng không phải là tuyệt địa với họ, nhưng Kỷ Nhược Trần biết mình đạo hạnh còn thấp, hơn nữa còn có Cố Thanh cần chiếu cố, bởi vậy hắn không lựa chọn đi con đường này. Nơi này có rất ít người đến đây, đây là nơi mà mảnh thú thường hay lui tới, những mảnh thú này Kỷ Nhược Trần không ứng phó nổi.

Đi cùng nàng hơn nửa tháng nay, đúng là rất khổ cực cho Cố Thanh. Thanh mang trên bàn tay của Ngâm Phong không biết là phép quyết gì, nó cô tuyệt băng đạm, không thuộc bất kỳ loại đạo pháp nào mà Kỷ Nhược Trần từng biết, thậm chí hắn dùng Giải Ly Quyết cũng không thể biết được.

Từ lúc cùng Ngâm Phong lưỡng bại câu thương, sau một ngày, ngoại thương của Cố Thanh trên cơ bản đã khỏi, mặc dù tu vi chân nguyên của nàng đà tán loạn, nhưng kinh mạch huyệt đạo không có chút tồn thương nào, tử phủ vẫn khóa chặt, ngọc điền không mỡ ra, đáng lẽ sớm đã hình thần câu diệt, nhưng không biết nàng đã dùng cái gì để chống đỡ đến tận lúc này.

Mấy ngày đầu, Cố Thanh đều dựa vào số đan dược ít ỏi của Kỷ Nhược Trần mà giữ lại tính mạng, ngay cả năng lực đi lại cũng không có, phải cần Kỷ Nhược Trần cõng.

Năm ngày sau, nàng mới miễn cưỡng có thể đi lại như người bình thường, nhưng chẳng còn sót lại chút chân nguyên nào trong người, nếu như muốn trèo đèo lội suối, thì phải cần Kỷ Nhược Trần giúp đỡ. May mà thương thế của nàng không hề chuyển biến xấu, Kỷ Nhược Trần cuối cùng cũng có thể buông lỏng tinh thần.

Kỳ thực trong lòng hắn biết thương thế của Cố Thanh rất nặng, nếu đạo thanh mang kia đâm trên người mình, thì đã sớm hình thần câu diệt rồi. Đây đã là lần thứ hai Cố Thanh cứu lấy tính mạng của hắn. Mỗi khi nửa đêm nghĩ đến chuyện này, Kỷ Nhược Trần luôn luôn tâm sự chồng chất, hắn không biết mình có tài đức gì, mà có thể lọt vào mắt xanh của nàng.

Trên đoạn đường này hai người vô cùng thân thiết, Cố Thanh nói cười tự nhiên, không tránh né không kiêng dè, Kỷ Nhược Trần ngược lại lúc nào mặt cũng đỏ tới mang tai, tim đập không ngừng.

Cứ vừa đi vừa nghĩ như vậy, Kỷ Nhược Trần tâm loạn như ma, tốn nửa ngày mới có thể dựng xong liều vải. Cố Thanh đã đốt xong lửa trại, đang ôm đầu gối ngồi bên cạnh đống lửa suy nghĩ. Lúc này trời đã tối, ánh lửa hừng hực, chiếu sáng một bên khuôn mặt nàng, đột nhiên có một cơn gió, thổi tung mấy sợi tóc bay ra trước mặt. vậy mà nàng vẫn không hề phát hiện ra.

Tuy lúc này là giữa mùa hè, nhưng ban đêm trên sườn núi vẫn vô cùng lạnh lẽo. Chân nguyên của Cố Thanh lúc này vẫn đang tán loạn, sớm mất khả năng chống đỗ hàn khí, Kỷ Nhược Trần thấy vậy, vội vàng cởi áo khoác lên người nàng, sau đó ngồi xuống bên cạnh nàng, Cổ Thanh cười cười, tựa đầu lên vai hắn, chậm rãi nhắm mắt lại.

Cố Thanh xưa nay rất ung dung, trong tim chứa núi sông thiên địa, dường như tât cả mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của nàng. Lúc trước khi đối mặt với nàng, Kỷ Nhược Trần thường thường có cảm giác tự ti, giống như đang ngửa đầu nhìn núi cao vậy. Nhưng trong nửa tháng này, hắn lại thấy được mặt yếu mềm của nàng.

Kỷ Nhược Trần toàn thân cứng ngắc, mảy may không dám nhúc nhích, chi e kinh động đến nàng.

Trong ngực của hắn lúc này có một ngọn lửa, cái khối Thanh thạch đang bắt đầu tỏa sáng, đem một luồng nhiệt lưu rất nhỏ rót vào thân thể Kỷ Nhược Trần. Lúc trước khi tâm thần hắn không yên, khối Thanh Thạch này đã từng giúp hắn, nhưng hôm nay cảm ứng được sự biến hóa của khối Thanh Thạch này, trái lại trong lòng hắn càng thêm rối loạn.

Kỷ Nhược Trần hơi quay đầu, nhìn Cố Thanh đang ngủ say, kinh ngạc nghĩ đến khối đá màu xanh này, nhớ đến phản ứng kỳ dị của Ngâm Phong, nghĩ đến việc đột nhiên mình lọt vào mắt xanh của các nàng, tất cả mọi việc, chậm rãi xâu chuỗi các sự kiện lại cùng nhau, hình thành lên một bức họa hoàn chinh.

Kỷ Nhược Trần thầm than một tiếng.

Tử Dương chân nhân từng nói, linh vật trong thiên hạ đều có cơ duvên, số mệnh riêng của nó, chỉ có người có đức hạnh, gặp mà không lấy, mới có thể sỡ hữu. Hắn xuất thân từ Hắc điếm, hắn không cho việc mạnh được yếu thua là có gì sai. Khi lên núi đọc đạo thư, nghe được việc thiên đạo tuần hoàn, nhân quả báo ứng, cũng có nghĩa là trước kia hắn đã tạo nhân, thì hôm nay có quả.

Vừa nghĩ đến điều này, chóp mũi của hắn đã bị hơi lạnh làm ướt sũng, có chút ngứa ngáy, hóa ra có vài sợi tóc mai xẹt qua.

Tim Kỷ Nhược Trần đập rất nhanh, từ trong lòng xuất hiện một cảm giác kỳ lạ, hắn muốn nói rõ nguồn gốc của khối Thanh Thạch này cho nàng biết, cũng chẳng vì cái gì cả, hắn muốn nàng không phải hối hận vì mình.

Cố Thanh bỗng nhiên than nhẹ một tiếng, Kỷ Nhược Trần cúi đẩu xuống nhìn, không biết từ lúc nào nàng đã mỡ mắt ra, đang kinh ngạc nhìn lửa trại đang cháy.

"Thật ra chuyện đúng sai thuận nghịch là như thế nào, tất cả chỉ là cơ duyên và nhân quả của mỗi người mà thôi." Cố Thanh tự nhủ.

Kỷ Nhược Trần không biết nên trả lời thế nào cho phải, Cố Thanh ngồi dậy, nhìn Kỷ Nhược Trần, rồi lại nhìn trái nhìn phải, Kỷ Nhược Trần bị nàng nhìn làm cho tay chân luống cuống, chỉ còn cách nhìn sang một bên, mới dễ chịu hơn một ít.

"Không biết sau này Nhược Trần sư huynh có tính toán gì không?"

"Sau này? Chuyện này..." Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên không biết nên trả lời như thế nào cho phải. Hai chữ "sau này" đối với hắn mà nói, thì đó là cả một sự mê mang mù mịt.

Cố Thanh lập tức phát hiện sự khác thường của hắn, hơi suy nghĩ một chút, lúc này mới

hỏi:

"Nhược Trần huynh, huynh có tâm sự phải không? Lẽ nào có chuyện gì mà Đạo Đức tông không giải quyết được ư?"

Kỷ Nhược Trần cười khổ một tiếng, nói quanh co: "Ta phạm lỗi, không dám trở về núi mà thôi."

Cố Thanh chăm chú nhìn hắn, đợi một hồi, không nghe hắn nói thêm gì, biết hắn không muốn nói tỉ mỉ, vì vậy mĩm cười nói: "Con người có ai mà không có sai lầm? Việc đúng sai đôi lúc nó không quan trọng, người ta thường tính toán trước tương lai, nhân quả, nhưng cũng đâu biết được chuyện gì là đúng, là sai? Huynh có lúc quá mức cố chấp. Muội thấy Tử Dương chân nhân lòng dạ bao dung, cho dù huynh có khuyết điểm gì, người cũng có thể tha thứ được. Nếu huynh còn lo lắng, thì muội sẽ nhờ sư huynh viết một bức thư giúp cho huynh. Cho dù Tử Dương chân nhân muốn trách phạt huynh, thì cũng sẽ nể mặt sư huynh muội, bỏ qua những sai lầm của huynh trong quá khứ."

"Sư huynh muội? Là Sở Hàn ư?" Kỷ Nhược Trằn có chút kỳ quái, Sở Hàn tuy rằng thiên tư tuyệt đinh, làm việc chững chạc, rất có phong thái vương giả, nhưng dù sao cũng chỉ là tiểu bối, kiếm đâu ra mặt mũi lớn như vậy?

Cố Thanh nhẹ nhàng cười, nói:

"Sở Hàn? Hắn không phải là sư huynh của muội! Sư huynh của muội họ Kim tên Sơn, tự Mãn Đường, nghe huynh ấy nói, huynh ấy và Tử Vi, Tử Dương khi xưa có chút giao tình, hai vị chân nhân chắc hẳn sẽ nể mặt hắn."

Kỷ Nhược Trần nói thầm vài lần, chỉ cảm thấy cái tên Kim Sơn Kim Mãn Đường rất hay, nhưng không biết vị cao nhân này có đồng ý giúp đỡ hay không. Nếu theo cách xưng hô của Vân Trung Thiên Hải, vậy người này chẳng phải là phải tự xưng là Vân Trang Kim Sơn? Hình như cái tên này nghe có vẻ hơi tham tài.

Thế nhưng người này và Tử Vi, Tử Dương chân nhân có chút giao tình, thân phận này tuyệt đối không phải là chuyện đùa, Cố Thanh mới hơn hai mươi, sao lại có một vị sư huynh như thế?

Nhìn Kỷ Nhược Trần khổ sỡ suy nghĩ, Cố Thanh nhịn không được nhẹ nhàng cười, nói: "Kim Sơn là tục danh của sư huynh, những người đồng đạo hiện nay đều gọi huynh ấy là Thanh Nhàn."

Kỷ Nhược Trần kinh hãi hét lên một tiếng, nói: "Thanh Nhàn chân nhân là sư huynh của muội?!"

"Đúng vậy." Cố Thanh cười nhạt nói.

Kỷ Nhược Trần không nhịn được cười, Thanh Nhàn chân nhân chấp chưởng Vân Trung Cư đã hơn bốn mươi năm, ba mươi năm gần đây vẫn luôn bế quan, không rời Vân Trung Cư một bước, địa vị tôn sùng không cần phải nói, về phần tu vi đạo pháp, chỉ nhìn việc Vân Trung Cư cho Thiên Hải lão nhân hành tẩu trong trần thế là có thể biết được.

Làm như sớm biết Kỷ Nhược Trần sẽ không nói được lời nào, Cố Thanh tự nói một mình:

"Ngày đó khi muội lên núi, Kim Sơn sư huynh vô cùng thích muội, vì vậy nhờ đại tiên sư thu muội làm đồ đệ, từ đó về sau theo huynh ấy học hỏi ba vị sư thúc..."

Đại đạo mênh mông, không bờ không bến. Hơn mười năm tu đạo mặc dù dài, kỳ thực cũng chưa là gì, Cỗ Thanh nói chuyện chừng nửa canh giờ, nội dung của chuyện toàn là những chuyện mà nàng đã trải qua.

Kỷ Nhược Trần trong lòng vô cùng ái náy, Cố Thanh hai lần liều mình cứu mạng mình, đêm nay lại đem chuyện quá khứ của nàng nói cho mình nghe, tâm ý đã thể hiện rất rõ. Đại đạo gian nan, nếu có thể trên đường tu đạo tìm được giai nhân cùng đồng hành như nàng thì còn cầu gì nữa?

Hắn trầm ngâm trong chốc lát, rốt cục cũng nói:

"Kỳ thực, huynh có một việc muốn cho muội biết..."

Nhưng mà khi nói tới miệng, Kỷ Nhược Trần chợt phát hiện mình không thể nói ra, lúc này hắn mới biết thế nào là khó khăn. Nếu như hắn nói mình không phải là Trích tiên, nói rõ lai lịch của khối Thanh Thạch, không biết Cố Thanh có quay đầu rời đi hay không? Những cảnh tượng trước mặt này có tan tành mây khói hay không?

Trải qua một thời gian do dự rất lâu, cuối cùng hắn nói: "Kỳ thực huynh không phải... không phải..."

Cố Thanh cười nói: "... Không phải là Trích Tiên?"

Kỷ Nhược Trần lập tức thất kinh, nói: "Làm sao muội biết?"

Cố Thanh nói:

"Năm đó Tử Hỏa Thiên Lôi đột nhiên rơi xuống Lạc Dương, phía Bắc trường thành sẽ có Trích Tiên xuất thế, các môn phái có thể suy tính ra chuyện này không ít! Mà khi đã biết được thì làm gì có ai không muốn tranh đoạt? Kỳ thực Trích Tiên ở nơi phàm trần không phải là chỉ có một người, Trích tiên là người liên quan đến thượng tiên nơi tiên giới, nhưng nhân quả luân hồi vô cùng đặc biệt, khó thể thấy rõ. Tuy là trích tiên, nhưng mười người thì có hết chín người sống đần độn qua một kiếp, có thể tu luyện phi thăng, trở về tiên giới kỳ thực không có mấy người. Huống hồ từ khi Hoàng Xà xuất thế, cơ duyên nhân quả càng thêm khó đoán, chúng ta sao có thể minh bạch, phân được đúng sai, thị phi? Người trong thiên hạ nhận định Trích Tiên, hơn phân nửa là sai lầm. Trích Tiên chân chính thường là những người không biết nhân quả kiếp trước của mình. Cho nên chuyện về Trích Tiên, không cần để ở trong lòng, cho dù có muốn cùng vô dụng."

Kỷ Nhược Trần nghe được mà ngẩn ra, việc này hắn chưa bao giờ nghĩ tới, Cố Thanh than nhẹ một tiếng, cầm tay Kỷ Nhược Trần, nói:

"Nhưng mà huynh có thể đem bí mật này nói cho muội biết, muội cũng rất vui mừng. Nhược Trần, huynh nên quay về Đạo Đức tông đi. Huynh tập luyện Giải Ly Quyết, lại có còn thuật như vậy, cho huynh thời gian, huynh cùng sẽ không kém Trích Tiên đâu. Hung kiếp của huynh sau này càng ngày càng nhiều, chỉ dựa vào hai môn pháp quyết này là không đủ, nếu như huynh có thể tập luyện Tam Thanh Chân Quyết, căn cơ của huynh mới có thể vững chắc. Huynh không cần phải lo lắng, có thư của sư huynh muội viết, Tử Dương chân nhân chắc sẽ không làm khó huynh đâu!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-521)