Vay nóng Tima

Truyện:Trần Duyên - Chương 002

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 002: Đoạn trường (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)

Siêu sale Shopee


Lạc Phong thuở nhỏ thông minh tuyệt đỉnh, ba tuổi đã biết đọc, bảy tuổi biết làm thơ, kinh sử tạp thư, chỉ cần đọc qua một lần là nhớ mãi. Cho tới khi hắn lớn hơn một chút, thì có tính tình trầm ổn, tấm lòng phóng khoáng, khi gặp chuyện cũng ung dung bình tĩnh. Cũng bởi vì vậy mà trong năm đứa con của mình thì Lạc Nhân có mong đợi cao nhất vào đứa con thứ ba này, vì vậy nên đương nhiên phải nghiêm khắc.

Nhưng không biết tại sao, Lạc Phong lại không có hứng thú gì với đạo trị quốc, kinh bang tế thế, mà chỉ thích Trúc Cơ luyện đan, đi tìm kiếm những động phủ tiên nhân, đọc các loại tạp thư khác. Thường ngày hắn đọc rất nhiều loại Đạo tạng (kinh điển đạo gia), lại thích kết giao nhân sĩ tu đạo, rồi đọc phù chú, thích luyện kiếm...

Thời đại này, hoàng đế Huyền Tông cũng tin đạo, cho nên phong trào tu tiên như một làn gió hưng thịnh, đồng thời lại có rất nhiều người nói trong danh sơn có rất nhiều tông phái tu tiên ẩn cư, rồi lại có người nói đã phát hiện ra những dấu vết của tiên nhân, cho nên không ít công tử của vương công đại thần học kiếm đạo. Chuyện mà Lạc Phong thích, chẳng qua cũng chỉ là bình thường.

Nhưng mà trong đám chân nhân mà hắn kết giao, cứ mười người thì có tới chín người đạo hạnh rất thấp, ngay cả bản thân cũng không hiểu mấy bộ bảo điển, vậy thì làm sao có thể dạy người? Sở dĩ bọn họ làm như vậy, chẳng qua là vì ham muốn vàng bạc của người yêu thích dâng tặng thôi.

Đương nhiên, trong đó cũng có không ít chân nhân đại sĩ có thần thông. Ví như Thanh Dương chân nhân sáng tác ra cuốn Tử Phủ Kim Đan Quyết Yếu, được người đời gọi là chữa cái dở thành cái hay, biến nước suối thành dòng sữa, rành việc luyện tiên đan.

Hoàng đế khai quốc Cao Tổ sau khi uống thử tiên đan, cảm thấy hiệu quả vô cùng nên mới phong cho Thanh Dương chân nhân làm hộ quốc chân nhân, ban thưởng cho vô số đất đai.

Lại có người đồn đãi Thanh Dương chân nhân có một thanh tiên kiếm, một khi nó xuất vỏ có thể dẫn động tử điện thiên lôi, uy lực vô cùng, Thanh Dương chân nhân dựa vào thanh tiêm kiếm này mà chém giết vô số yêu tà.

Lạc Phong vận khí không tốt, không gặp được một thế ngoại cao nhân nào như Thanh Dương chân nhân. Nhân sĩ tu đạo hắn kết giao cũng nhiều, người nghiền ngẫm đạo tạng cũng không ít, tiền biếu xén cũng không phải là nhỏ. Thế nhưng nếu nói về việc luyện đan, thì phàm đan họ có thể luyện ra vô số nhưng chẳng được một viên Tiên đan nào cả; còn nếu nói về luyện kiếm, vài chiêu thì có thể ung dung có khí khái, nhưng khi thực sự động tay múa chân thì ngay cả hộ vệ của Lạc phủ cũng đánh không lại.

Bởi vậy Lạc Nhân càng nhìn càng tức giận, rốt cuộc cấm Lạc Phong nói về chuyện tu đạo, muốn hắn một lòng đọc sách, tương lai kế thừa tổ tiên, thăng tiến trên con đường quan đạo.

Nhưng do Lạc Nhân công vụ bề bộn, có rất ít thời gian kiểm tra việc học của Lạc Phong. Lạc Phong lại là kỳ tài ngút trời, chỉ cần chăm chú một chút là có thể qua ải, cho nên phần lớn thời gian hắn vẫn nghiên cứu đạo tạng, tìm kiếm cách thức phi thăng.

Hắn vô cùng say mê với đạo học, ngay cả tên thư đồng của mình cũng bị hắn đổi tên thành Thải Dược.

Lạc Nhân tuy rằng không thích Lạc Phong nghiên cứu học tập thuật luyện đan, Hoàng lão, nhưng bản thân lão cũng không bài xích tiên đạo. Dù sao từ thời hoàng đế Cao Tổ, trải qua các bậc quân vương về sau thì ai cũng tôn sùng đạo tu tiên, luyện đan. Bản thân là một thần tử, sao lão có thể không am hiểu một hai điều, nếu thế thì sao có thể biết được lòng vua, đoán được thánh ý?

Hơn nữa phủ đệ của Lạc Nhân cũng không bình thường, bốn cửa trước sau đều có phù điêu Du Long, hợp lại đúng thành một cái trận pháp Ly Long Âm Dương. Lại có đạo sĩ bày binh bố trận nói, trong trận này còn giam giữ một cái hồn phách của Bắc Hải Băng Long, trận thế này không những có thể điều hòa âm dương, trừ tà kháng quỷ, hơn nữa còn có tác dụng xoay chuyển phong thủy, đem lại phúc ân vô cùng lớn cho con cháu.

Trận này có giam giữ hồn phách của Bắc Hải Băng Long hay không thì không ai biết, nhưng mà việc điều hòa âm dương thì vô cùng rõ rệt. Trong tòa phủ đệ này, mùa đông thì ấm áp, mùa hè thì mát mẻ, nha hoàn trong phủ không ai bị cảm mạo bao giờ, cho dù cả vương phủ của Lạc Dương vương cũng chưa chắc đã so sánh được.

Kể từ khi phát hiện đại trận Ly Long Âm Dương được ba năm, thì Lạc Nhân nhận được thánh ân của hoàng đế, triệu tập vào kinh thành hỏi chuyện. Đây chẳng những là công lao của trận pháp, mà còn dựa vào khả năng của Lạc Nhân.

Lạc Tích Trần tinh linh nhanh nhẹn, nhưng mà tính tình lại tương đối nông nổi, trong thế hệ trẻ ở Lạc phủ thì nàng thích nhất là Lạc Phong.

Khi nàng còn nhỏ, có một vị nữ đạo sĩ vân du đi ngang qua chọn trúng, truyền cho Dưỡng Khí Minh Tâm Thuật, cũng dặn nàng là phải chăm chỉ luyện tập. Tới năm mười sáu tuổi vị nữ đạo sĩ này sẽ trở lại nhận nàng làm đệ tử. Nữ đạo sĩ kia nói là mình xuất thân từ Linh Khư, là đệ tử thân truyền của Bạch Vân tiên sinh.

Nhưng mà Lạc Tích Trần là tiểu thư con quan, đâu có quen chịu đựng khổ cực, trong ba năm thời gian luyện được như vậy đã là quá tốt rồi. Cũng vì vậy mà Lạc Phong cũng tôn trọng nàng thêm vài phần.

Nhưng mà nàng ta lại coi cái Dưỡng khí thuật kia chẳng đáng một đồng, lại còn nói là thứ tạp nham, rời xa bổn nguyên đại đạo. Lạc Phong đối với điểm này không đồng ý, mỗi khi nhìn thấy Lạc Tích Trần thì đều bảo nàng là phải chăm chỉ luyện tập.

Nhưng Lạc Tích Trần tâm khí cao ngạo, đương nhiên là không phục, huống chi bản thân Lạc Phong tuy đọc qua nhiều đạo tạng, nhưng lại chẳng tu luyện được thần thông nào cả, bởi vậy khi hai huynh muội này tranh luận về đạo pháp tiên nguyên, phần lớn là tranh cãi.

Lạc Phong tuy rằng say mê đạo thuật, không có lòng đặt vào đạo kinh bang tế thế, mỗi lần kiểm tra đều ứng phó cho qua, cho nên khi hắn mười tám tuổi đã bộc lộ tài năng, tường thuật rõ ràng những đạo lý của bách gia chư tử trong những kinh sử, có thể nhìn thấu được quốc sự, nhân tình, đạo lý thế gian, nhưng đối với đạo pháp thì chẳng có được thành tựu gì cả.

Thế sự khó dò, hiển nhiên là không thể thấy rõ.

Huynh muội hai người ngồi trò truyện trong thư phòng chưa được vài câu, lại lôi chuyện Kim Đan đại đạo ra nói, đương nhiên là vừa nói vừa tranh cãi, cho tới lúc tranh cãi kịch liệt thì hai người đều mệt bở hơi tai.

Lạc Tích Trần thông minh nhìn Thải Dược rồi nói:

- Ngươi đi ra ngoài trước, ta có chuyện muốn nói với Tam ca ca.

Thải Dược nhất thời thở dài một hơi rồi xoay người bỏ chạy.

Lạc Tích Trần vừa tức vừa giận, hét lớn:

- Chạy nhanh như vậy làm gì? Bản tiểu thư chẳng lẽ lại ăn ngươi?

Thải Dược thông minh, ỷ vào chuyện được Lạc Phong yêu thích, câu còn chưa nghe rõ, chân đã phát lực trong nháy mắt biến mất ngoài cửa, làm cho Lạc Tích Trần tức giận tới mức nghiến răng ken két.

Lạc Phong cười nói:

- Bỏ qua cho hắn đi, muội có gì thì cứ nói với huynh này!

Lạc Tích Trần oán hận giậm chân, lúc này mới nhìn Lạc Phong rồi nói:

- Hừ, đúng là tiện nghi cho huynh! Lần này muội nghe nói cô phụ được giữ lại ở kinh thành để trọng dụng, trong một thời gian ngắn sẽ không quay về Lạc Dương, huynh có thể thoải mái làm bậy. Thế nhưng thiên hạ chẳng có chuyện tốt nào cho không. Muội mới nghe nói, Tây Môn lão tiên sinh đã được cô phụ nhờ vả, tăng cường khảo cứu việc học của huynh, không chỉ có việc đọc ba bản ký đâu.

Lạc Phong cười nói:

- Vậy cũng không sao, mấy quyển kinh sử này ta đã thuộc lòng từ lâu rồi, hà tất...

Nhưng hắn mới nói tới đây, từ ngoài cửa đã thổi tới một trận cuồng phong. Cơn gió này vô cùng mãnh liệt, cuốn tung hết mọi đồ đạc, giấy bút trên bàn đổ ập về phía Lạc Phong và Lạc Tích Trần, thậm chí ngay cả cái nghiên mực cổ kia cũng không chịu nổi, bị gió cuốn lên.

Lạc Phong lấy làm kinh hãi, trong lúc gấp gáp cố sức kéo Lạc Tích Trần qua một bên, né tránh được cơn cuồng phong bất ngờ, thế nhưng hắn lại bị nghiên mực cổ đập vào vai, sắc mặt trở nên tái nhợt và kêu lên một tiếng đau đớn.

Trong giây lát, một tiếng ầm thật lớn vang lên, một cái giá sách to lớn đổ ụp về phía hai người.

Lạc Phong lại một lần nữa cả kinh, bất chấp cái vai đang đau nhức, hắn đè Lạc Tích Trần xuống đất, khó khăn lắm mới tránh khỏi giá sách nặng làm bằng gỗ đàn hương này.

Sau đó là những tiếng loảng xoảng thi nhau vang lên, nào là Ly Long thải bàn (khay khắc hình rồng), nào là Thượng cổ thanh hoa quy văn bát (bát cổ có khắc hoa văn rùa), nào là bình hoa ngọc bích, toàn bộ đều rơi xuống vỡ nát.

Cuồng phong tới nhanh mà đi cũng nhanh, cuốn theo một đống hỗn độn, chui ra từ cửa sổ bên kia.

Sau một lát, Lạc Phong mới ngẩng đầu lên, kinh hồn nhìn đống hỗn độn trong thư phòng. Lạc Tích Trần thấy mình toàn thân bụi bặm, hoảng sợ đẩy Lạc Phong ra.

Lạc Phong lúc này mới tỉnh táo trở lại, hắn đứng dậy nâng Lạc Tích Trần lên. Thời đại này nam nữ không nghiêm khắc bằng sau này, với lại hai người gặp việc gấp phải tùy cơ ứng biến, da thịt tiếp xúc cũng không sao.

Lạc Tích Trần nói:

- Thật là kỳ quái, tại sao đang tốt lành như vậy mà lại có cuồng phong?

Lạc Phong nhìn ra cửa sổ nói:

- Đúng là có chút dị thường... A!!

Hắn chạy đến phía trước cửa sổ, nhìn lên bầu trời mới phát hiện ra bầu trời lúc này vạn dặm không một gợn mây, mặt trời ở trên cao chiếu xuống.

Nhưng mà có những đám mây đen từ phía Đông kéo tới với uy lực của thiên quân, chạm tới cả mái hiên của nhà, dường như là muốn nghiền Lạc Dương thành bột mịn!

Lúc này Lạc phủ không còn yên tĩnh như trước, các tôi tớ nha hoàn đang chạy loạn, hiển nhiên là chuẩn bị cho một trận mưa lớn.

Lạc Phong đi tới giữa đình viện, ngẩng đầu lên nhìn trời rồi cau mày nói:

- Trận mưa gió này thật là kỳ quái, tất có nguyên nhân. À, đột nhiên ta lại nghĩ tới, trong Huyền Đồ Cửu Chân có nói...

Lạc Tích Trần bỗng nhiên sắc mặt đại biến, nhìn Lạc Phong kêu to, chỉ là nàng mới há miệng thì cả người Lạc Phong đã bị một cột sét bao phủ.

Lạc Phong ngửa đầu lên trời, ngẩn ngơ nhìn hàng vạn đạo sấm sét đánh xuống.

Những âm thanh thật lớn vang lên.

- Tam ca ca!

Lạc Tích Trần cũng không biết mình đã kêu gọi bao nhiêu lần, hai tai vốn điếc đặc, phải rất lâu sau mới nghe thấy tiếng mình kêu, khi mắt nàng nhìn thấy thiên lôi ngập trời đánh vào thân hình của Lạc Phong, nàng bất chấp cái gì gọi là đau đớn, mặc kệ thiên lôi như nước thủy triều đang bay múa trong đình viện, chạy như bay tới chỗ Lạc Phong.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-521)