Truyện ngôn tình hay

Truyện:Trần Duyên - Chương 222

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 222: Say rượu (4)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Chưa ai từng thấy nàng lộng lẫy như vậy!

Cố Thanh mang theo khí thế bàng bạc của núi sông, đi qua nơi nào liền quét sạch mọi thứ trần tục tại đó, trả lại vẻ bao la vốn có của trời đất. Trong đôi mắt nàng không phải quan niệm về phàm trần, mà là kiếp trước kiếp này luân phiên thay đổi. Có cúi đầu dưới hoàng hôn, có dìu nhau giữa gió bụi, có sóng vai trên sa trường đẫm máu, cũng có sống ở trong nước, chỉ có khi ngẩng mặt nhìn lên sao trời lại bất đắc dĩ. Nhân quả luân hồi đời đời kiếp kiếp, cuối cùng cũng hóa thành một khối đá xanh từ từ biến mất.

Mọi người trong điện bỗng sinh ra cảm giác hoảng hốt. Đây là chuyện gì? Dường như không ai có thể mói rõ ràng.

Xinh đẹp?

Không có chút nghi ngờ nào, Cố Thanh đương nhiên vô cùng xinh đẹp, cho dù có bới móc đến mức nào, cũng không thế tìm được một chút khuyết điểm trên người nàng. Nhưng dung nhan của nàng căn bản không nên thuộc về thế gian này, làm sao kham nổi khí thế bàng bạc của trời đất. Điều này lại khiến cho hai từ xinh đẹp hoàn toàn không thích hợp với nàng.

Cố Thanh dừng lại một lát, nhìn qua Kỷ Nhược Trần, lại tiếp tục như gió cuốn mây trôi bước lên Đài Chủ Hôn. Ở trước mặt Cố Thanh, ánh sáng của Kỷ Nhược Trân hoàn toàn bị che giấu, gần như không còn ai chú ý đến hắn nữa. Song dưới khí thế như sóng dậy của nàng, hắn vẫn đứng vững như bàn thạch.

Cố Thanh đi lên Đài chủ hôn, đi sát qua Kỷ Nhược Trần, cũng đốt hương lễ tổ, bái lạy chân nhân trưởng bối của hai tông, lại tạ ơn tân khách rồi mới dịu dàng đứng một bên Kỷ Nhược Trần.

Tử Dương chân nhân đứng dậy đi đến trước mặt hai người, mở ra cái hộp điêu khắc bằng đông thủ phủng kình, lấy ra hai cái giới chỉ cổ xưa, vuốt râu cười nói:

"Hôm nay hai người các con có thể ở trên đại điện này kết thành duyên phận ba đời, thực sự là chuyện vui lớn của tông ta và Vân Trung Cư. Tuy rằng Đạo Đức tông ta truyền thừa đã ba ngàn năm, nhưng cũng không có thứ tốt nào có thể xứng với Thanh nhi. Hai cái Huyền Tâm giới chỉ này chính là tiên bảo của Quảng Thành Tử tổ sư trước lúc phi thăng thành tiên lưu lại, vốn là một đôi. Hôm nay tặng cho các con, mỗi người một cái. Đại đạo khó khắn, hai người các con sau này phải trợ giúp lẫn nhau, vĩnh viễn là đạo lữ, cùng tìm hiểu đại đạo!"

Trừ rất ít người có kiến thức ra, tân khách đều không biết Huyền Tâm Giới Chỉ rốt cuộc là bảo vật gì, nhưng mọi người đều nghe rõ câu "tiên bảo của Quảng Thành Tử tổ sư trước lúc phi thăng thành tiên lưu lại". Chỉ nghe ầm một tiếng, mọi người miệng tai giao hòa, rối rít bàn luận. Đạo Đức tông cất giấu rất nhiều bảo vật, thế gian đều biết, nhưng không ai đoán được lần này Đạo Đức tông lại ra tay lớn như vậy, thậm chí vật lưu lại của Quảng Thành Tử cũng lấy ra làm sính lễ!

Kể từ đó, danh tiếng của Đạo Đức tông hoàn toàn được lan truyền. Sắc mặt của Thiên Hải lão nhân ngay lập tức trở nên khó coi. Bảo vật trấn sơn của Vân Trung Cư điểm qua điểm lại cũng chỉ có mấy thứ, mà bảo vật có thể so được với Huyền Tâm Giới Chỉ lại càng ít đến mức có thể đếm được trên đầu ngón tay. Bảo vật có thể thích hợp cho Kỷ Nhược Trần và Cố Thanh dùng, cũng chỉ có một mảnh ngọc bội. Mảnh ngọc bội này chính là vật yêu mến không rời thân của Thái Cực chân nhân, tổ sư khai sáng Vân Trung Cư trước khi phi thăng thành tiên, bởi vì lúc Thái Cực chân nhân phi thăng thành tiên nối liền thiên địa, nên nó cũng lây dính được một luồng phúc duyên tiên khí không thuộc về phàm trần, vì vậy được gọi là Cầu Phúc Quyết.

Mảnh ngọc bội này cũng không có nhiều tác dụng, thực ra chỉ có uy lực lớn ảnh hưởng đến nhân quả luân hồi của con người. Nếu là người có duyên đeo vào có thể có cơ hội xoay chuyển vận mệnh, có thể hóa giải sát khí hoặc hung tinh xâm lấn trong mệnh cung.

Thiên Hải lão nhân rất không có hảo cảm với Kỷ Nhược Trần, mấy ngày nay lại càng nhìn càng thấy trong mắt Kỷ Nhược Trần hiện lên huyết quang, phía sau đầu sát khí nặng nề, rõ ràng là có hung kiếp rất lớn. Trước đó Thanh Nhàn chân nhân cũng không cho hắn biết định dùng vật gì làm lễ ra mắt cho hắn, nhưng Đạo Đức tông đã đưa ra Huyền Tâm Giới Chỉ, Vân Trung Cư cũng không còn lựa chọn nào khác, tám chín phần mười sẽ phải lấy Cầu Phúc Quyết ra. Cất dấu của Vân Trung Cư vốn đã không nhiều, nếu như so đấu bảo bối cùng Đạo Đức tông như vậy, không phải là tự làm giảm thực lực của chính mình sao?

Thiên Hải lão nhân đau lòng không dứt, trong lòng mắng to Đạo Đức tông vô cùng gian xảo. Thanh Nhàn chân nhân đứng dậy đi tới trước mặt hai người, ngẩng đầu lên nghiêm mặt nói:

"Hai người các con sau này cùng tu đại đạo, phải biết giúp đỡ lẫn nhau, không vứt bỏ không xa rời. Tâm đắc của Thanh nhi là Huyền Hoàng Bảo Lục, mà Nhược Trần tu Tam Thanh Chân Quyết đều là chính pháp có thể phi thăng, dùng hết sức lực của kiếp này cũng chưa chắc đã tìm hiểu được hết điều huyền bí trong đó. Vốn ta định đem Cầu Phúc Quyết do Thái Cực tổ sư lưu lại cho các con, nhưng người tu đạo chúng ta truy cầu chính là đại đạo thành tiên, không nên ham mê bảo vật. Các con đều còn trẻ, lại càng là lúc cần phải mài luyện. Bây giờ ta cũng không có đồ tốt như tâm pháp, pháp bảo cho các con, chỉ có một câu nói cho Nhược Trần xem như lễ vật."

Thanh Nhàn chân nhân nói xong, cũng chỉ nhìn qua Kỷ Nhược Trần một lần rồi không nói thêm điều gì mà trở về chỗ ngồi. Sắc mặt Kỷ Nhược Trần vốn vô cùng bình tĩnh thậm chí bỗng nhiên thay đổi, cho thấy Thanh Nhàn đã dùng bí pháp nói cho hắn những lời này, hơn nữa nội dung trong đó cũng không phải là chuyện đùa.

Tân khách có người rỉ tai thì thầm, nghị luận rối rít, có người lại ngửa mặt lên trời cau mày đau khổ suy nghĩ. Mọi người đều muốn biết rốt cục Thanh Nhàn chân nhân nói ra điều gì mà có thể so được với Huyền Tâm Giới Chỉ do Quảng Thành Tử lưu lại. Nếu như Thanh Nhàn chân nhân đã nói những lời này không phải tâm pháp, pháp bảo... vậy lời như thế nào mới có thể trân quý như vậy? Mọi người nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể là tin tức về bảo tàng bí mật hay là bảo vật hiếm thấy mới có thể có giá trị như vậy. Thanh Nhàn chân nhân nổi danh nhờ xem xét phong thủy, phán đoán địa mạch, như trước đó không lâu hắn từng tuyên bố dấu vết phi thăng của Linh Huyền Lão Quân xuất hiện tại Đông Hải, ngay sau đó lại nghe nói có người tìm được bảo bối khó lường tại đáy biển Đông hải, cả Đông Hải liền không được an bình.

Có thể khiến Thanh Nhàn chân nhân nói ra trịnh trọng như thế, lại có liên quan đến loại bảo vật thế nào?

Mọi người rối rít bàn luận, trong lòng Kỷ Nhược Trần cũng là nghi ngờ không chắc chắn, quay lại nhìn về Cố Thanh. Cố Thanh hơi gật đầu, hắn mới có thể yên tâm, nhưng điều Thanh Nhàn chân nhân vừa nói cũng thực sự quá không thế tưởng tượng nổi, lúc này vẫn quanh quẩn trong lòng hắn.

Thực ra lời của Thanh Nhàn chân nhân chính là:

"Ta nghe Thanh nhi nói, lại nhìn qua đạo pháp của ngươi, hẳn là quen sử dụng côn bổng. Loại binh khí đặc biệt này rất hiếm thấy, thấy ngươi cũng không có binh khí tiện tay để sử dụng. Như vậy đi, cách bờ biển Đông Hải một ngàn ba trăm dặm chính là một nơi địa mạch tụ tập, ở sâu dưới đáy biển có một hang động địa hỏa hoạt động, bên trong có một bảo vật từ thời thượng cổ, tự có linh tính, biến hóa hàng ngàn hàng vạn, trấn áp cả địa viêm mạch khí của Đông Hải. Bảo vật này nặng mười vạn tám ngàn cân, tên là Định Hải Thần Châm (bổng của Tôn Ngộ Không)! Ngươi có thể lấy làm gậy dùng."

Kỷ Nhược Trần nghe xong liền biến sắc. Định Hải Thần Châm nặng mười vạn tám ngàn cân, không nói làm cách nào mang từ đáy biển lên, cho dù mang lên được, hắn làm sao có thể sử dụng? Nhưng nếu có một cây Thần Châm nặng mười vạn tám ngàn cân, cho dù chân tiên hạ phàm cũng chẳng chịu nổi một côn của hắn.

Kỷ Nhược Trần vô cùng hoảng sợ, Thanh Nhàn chân nhân lại nói:

"Đừng vội kinh hoảng, cái Định Hải Thần Châm kia nghe nói đã sớm bị người khác lấy đi. Hiện giờ trong địa huyệt đỏ chắc chắn chỉ có một cây sắt nhỏ mới trưởng thành không lâu, nặng không quá một vạn tám trăm cân mà thôi, ngươi sợ cái gì?"

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thanh Nhàn chân nhân, Kỷ Nhược Trần hoàn toàn không nói được gì. Một khối sắt nhỏ chỉ có một vạn lẻ tám trăm cân? Chẳng lẽ hắn có thể làm nó động đậy được sao?

Sau khi Thanh Nhàn chân nhân trở về chỗ ngồi, Kỷ Nhược Trần lại lặng lẽ nhìn qua Cố Thanh. Lần này trên mặt Cố Thanh xuất hiện một nụ cười, chẳng qua nàng vẫn nhìn tân khách mà không nhìn về phía bên này. Thiên Hải lão nhân ở bên kia dường như đang suy nghĩ, trên mặt hiện lên vẻ bội phục, lại có chút đắc ý không che giấu được. Có lẽ chỉ có hai người bọn họ mới biết được suy nghĩ thực sự của Thanh Nhàn, rốt cục là thật sự muốn giúp Kỷ Nhược Trần lấy được tiên khí tiện tay, hay là muốn tiết kiệm được một bảo vật.

Lúc này, bên cạnh Đài chủ hôn có một đạo nhân mập mạp nói lớn: "Kết thúc buổi lễ, khai tiệc!"

Lập tức một tên đạo nhân tiếp khách mặc áo đạo đồng màu xanh lui tới như thoi đưa, đem rượu, thức ăn và trái cây bưng lên như nước chảy. Trong Yêu Nguyệt điện tiếng đàn sáo vang lên, chén rượu qua lại, tiên phong phất động, mùi thơm kì lạ tuôn tràn. Trong chốc lát chủ khách đều vô cùng vui vẻ!

Ở nơi náo nhiệt như mộng này, Thanh Y ngồi một mình như một dòng suối mát giữa nơi náo nhiệt. Nàng giơ chén rượu lên cao quá đầu, hướng về phía Kỷ Nhược Trần chúc một chén, sau đó uống một hơi cạn sạch.

Uống xong chén này, khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ của Thanh Y bỗng nhiên đỏ bừng, ánh mắt nàng dần trở nên mê ly. Nàng khẽ lung lay, chậm rãi nằm xuống bàn.

Nàng say.

Crypto.com Exchange

Chương (1-521)