Truyện ngôn tình hay

Truyện:Trần Duyên - Chương 223

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 223: Tận tình (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Dưới ánh nến bất định làm cho trang giấy lúc sáng lúc tối, một cái bút lông sói cứ giơ lên hạ xuống mấy lần, giống như đang muốn viết gì đó, nhưng mà chẳng viết ra được nửa chữ nào.

Ngâm Phong thở dài một hơi, để bút xuống khép trang Thượng Hoàng Kim Lục trước mắt lại, đẩy cửa ra ngoài.

Trăng đã quá nửa đêm.

Bên ngoài bức tường là vách núi, gió núi lạnh thấu xương đập vào mặt, thỉnh thoảng còn kèm theo mấy tiếng chim kêu. Dãy núi phía trước đen như mực, cong cong về phía nam giống như là một cái ngọc đái do tự nhiên tạo thành.

Ngâm Phong dựa vào lan can mà đứng, ngửa đầu nhìn vầng trăng trên trời, không biết tại sao tối hôm nay cảm xúc của hắn dâng trào như sóng biển. Thời gian nửa tháng chỉ như bóng câu, nhưng không biết là nó sẽ mang tới bao nhiêu chuyện cũ khi luân hồi?

Tiếng gió rít lên, mây đùn nặng nề, bầu trời đêm như trong vắt nay đã bị bao phủ, không còn nhìn thấy trăng, quanh vầng trăng lúc này đã có không ít mây, trông nó đỏ ửng, giống như là màu máu.

Ngâm Phong bấm đốt ngón tay thầm tính toán, hôm nay là mồng 8 tháng 10, ngày đại cát, thích hợp cho chuyện cưới xin xuất hành. Cho dù có sử dụng Tử Vi đẩu số, Tiên Thiên Quái Tượng, hay Phong thuỷ Ngũ Hành thì Ngâm Phong cũng không cách nào tính ra điều gì không tốt cho ngày hôm nay.

Nhìn bóng đêm thê lương, hắn lại cảm giác như cảnh vật trước mắt hơi cuyển động mờ nhạt không rõ, hai gò má hắn truyền tới sự ấm áp, dường như là lại có lệ rơi thành dòng. Hắn đưa tay lau má, nhưng mặt hắn vẫn như ngọc, đâu có thấy lệ rơi. Trong lòng Ngâm Phong thầm than một tiếng, bước vào đêm nay, tinh thần của hắn không yên, cảnh vật thay đổi là do tâm tình ảnh hưởng tới thần thức.

So với khi mới tỉnh lại, thì giờ hắn hiểu rất nhiều đạo lý đối nhân xử thể. Vốn có thiên tư hơn người, mẫn tuệ nhanh nhạy, chỉ trong một thời gian ngắn hắn đã nắm biết được tình hình thế thái, sự phân bố thế lực trong thiên hạ, cũng biết lễ nghi nhân tình. Chỉ là càng gần cõi đời, hắn lại càng mất đi bản năng lĩnh ngộ thiên đạo.

Trước kia, Ngâm Phong biết mình phải làm gì, còn bây giờ hắn mù mờ không biết. Mà giờ khắc này khi đã thông hiểu tình đời, hiểu lí lẽ, nhưng hắn lại hoàn toàn mất phương hướng, không biết mình nên làm cái gì nữa.

Tại sao lại như vậy? Vì sao?

Có thể đây là câu chú giải trong Thượng Hoàng Kim Lục "Khi mộ bị bẩn thì linh hồn không yên?"

Trong lòng hắn đã mất đi sự yên lặng, thì những vết thương, những chuyện cũ trong lòng cứ dâng lên như nước lũ, kéo dài không ngớt. Nhớ lại các loại chuyện cũ, tim hắn đập càng lúc càng nhanh, giống như là vượt quá khả năng chịu đựng.

Thân hình của Ngâm Phong lóe lên, chỉ một lát sau đã xuất hiện bên sườn núi hiểm trở, lần này trong tay hắn đã có một vò rượu mạnh. Ngâm Phong nhấc vò rượu, huy chưởng như đao, cắt bùn bịt ở nắp vò, ngửa đầu uống như nước lã! Hắn bỗng nhiên há mồm, phun ra một đạo tửu khí, vung tay áo lau rượu bên miệng, chỉ cảm thấy trong lòng vẫn như có sóng vỗ bờ. Một cỗ khí tức nào đó chẹn ngang ở ngực, muốn dâng lên, nhưng lại bị một bức tường vô hình chặn lại, không cách nào phát ra được.

Ngâm Phong giơ một ngón tay, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một đóa hoa sen, hạt sen như có lửa cháy rừng rực. Hắn bước lên hoa sen, thân hình dựng đứng, giống như một ảnh sao xẹt ngang bầu trời dần dần biến mất.

Trong gió núi, tay cầm vò rượu, hắn ngửa đầu uống như nước, nửa vò rượu cứ thế trôi thẳng vào bụng. Rượu văng khắp nơi, làm ướt vạt áo, nhưng Ngâm Phong chỉ cảm thấy hình như có một ngọn lửa từ trong bụng bùng lên, xông thẳng lên não, đúng là thống khoái không nói lên lời. Hắn nhịn không được ngửa mặt lên trời huýt dài tiếng huýt truyền trăm dặm!

Hắn thúc giục trường sinh liên, cả người hóa thành một đạo kim quang, ngay lập tức di chuyển khỏi ngọn núi, biến mất nơi chân trời.

***

Trên đỉnh Thanh Thành sơn, bốn vị chân nhân hàng chữ Hư đã tề tụ ở nghị sự. Khi nghe được tiếng huýt truyền tới, Hư Thiên nhịn không được nhướng mày, nói: "Là Ngâm Phong. Hắn có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không, có lẽ chúng ta nên đi xem như thế nào?"

Khi Hư Huyền nghe được tiếng huýt này, lão vuốt râu nhắm mắt trầm tư, sau một lát mới nói: "Xem ra hắn chỉ bị tâm thần kích động mà thôi. Ngâm Phong hành sự xưa nay luôn tuân theo mệnh trời chứ không theo lẽ thường. Ta không khám phá ra tiếng huýt này, vậy thì tốt nhất nên thuận theo tự nhiên, cứ để cho hắn đi làm đi."

Hư Thiên cau mày nói: "Hắn hành sự luôn suy tính trước sau, nếu như một đi không trở lại, vậy thì Thượng Hoàng Kim Lục làm sao bây giờ?"

Hư Huyền thản nhiên bảo: "Vậy thì chỉ có thể nói là do thiên mệnh. Ta thấy sau khi tâm tình của Ngâm Phong bình phục, hắn chắc chắn sẽ trở về núi, bây giờ tốt nhất là không nên quấy rầy. Chúng ta tiếp tục nghiên cứu mấy tờ Thượng Hoàng Kim Lục này đi!"

Bốn vị chân nhân ngồi vây quanh một chiếc bàn, trên đó có đặt ba tờ giấy màu vàng, trên tờ giấy có không ít chữ nhỏ, bên lề lại có không ít phê bình chú giải. Những chú giải này nét mực rất mới, có lẽ là do mới được viết vào trong sách. Ba tờ giấy này chính là ba tờ Thượng Hoàng Kim Lục, được Thanh Khư Cung tôn sùng coi như chí bảo.

***

Tiếng huýt không chỉ quanh quẩn trong núi, mà nó còn xông vào sâu trong tầng tầng lớp lớp đất sâu.

Dưới ánh đuốc chập chờn bất định, một ngân đao ba thốn sắc nhọn vô cùng bỗng nhiên khẽ run lên. Một cánh tay dài trắng nón đã cầm đao, trông xinh xắn giống như một nữ tử, cánh tay này hơi cúng đờ lại, sau đó thu hồi để ngân đao lên bàn đá.

Hư Vô vô cùng tiếc nuối nhìn những chiếc chân ngọc hoàn mỹ, chỉ đành thở dài một tiếng. Hắn vung tay lên, một luồng gió lạnh hất toàn bộ những chiếc chân và vết máu trên bàn đá xuống dòng suối. Dòng nước chảy xiết, cuốn những thứ đỏ sẫm này đi xa, biến mất ở trong bóng tối.

Hư Vô cởi chiếc áo trắng đã loang lổ vết máu, thân hình trần truồng tiến vào trong dòng suối nước nóng, ngửa đầu nhìn lên đỉnh thạch động, hắn cong ngón tay nhẩm tính trong chốc lát, sau đó cao giọng quát tháo: "Con mẹ nó! Hôm nay là ngày hoàng đạo đại cát, đêm hôm khuya khoắt còn huýt cái gì, làm hại ta đạo tâm bất ổn, uổng phí những loại tài liệu tốt như vậy! Nhưng mà ngược lại, tiểu từ này đúng là không tầm thường, vách núi dày như vậy cũng không cản nổi. Nếu như không tu thành được tiên nhân, vậy thì kiếp sau nên đầu thai làm người khóc tang thuê thì hợp hơn!"

Hắn chửi đúng một khắc, mới cảm thấy sự tức giận trong lồng ngực vơi đi, nhưng mà tiếng mắng của hắn không ra khỏi thạch động, so sánh với tiếng huýt của Ngâm Phong đúng là khác xa một trời một vực.

Sau khi chửi bới xong, Hư Vô dường như đã mệt mỏi, da thịt vốn bóng loáng sau khi ngâm dưới làn nước nóng bây giờ đã chuyển sang màu đỏ hồng. Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ da thịt mình, bộ ngực phập phồng vì tức giận nay cũng bình thường trở lại, hắn nhắm lại hai mắt, thân thể toàn bộ chìm vào trong nước suối thả lỏng tứ chi.

Nhưng vào lúc này, từ trên không trung bỗng nhiên rơi xuống mấy hòn đá vụn, lõm bõm rơi xuống dòng núi nước nóng.

Hư Vô hai mắt bỗng nhiên mở ra, quang mang từ trong con ngươi hắn tỏa ra bất định, chỉ trong nháy mắt, một màu đỏ như máu đã bao phủ toàn bộ đôi mắt. Trong lúc nhất thời, toàn bộ thạch động đã bị bao phủ bởi quang mang màu đỏ đậm, dường như tất cả đã bị lây màu đỏ như máu này.

Hư Vô chìm ở dưới nước chậm rãi giơ một tay lên, điểm điểm từng cái.

Trong lòng bàn tay của hắn đã có mấy viên đá vụn lúc nãy rơi xuống, hóa ra đây là những tiểu đồng bằng đá nhỏ có màu máu, nhìn qua thì không giống như màu đỏ tự nhiên, mà giống như đã được ngâm trong máu, không bao giờ phai màu.

Hư Vô hai mắt nhắm lại, ngừng hô hấp, sau một lát mới một lần nữa mở, lần thứ hai ngưng thần quan sát tiểu đồng trong lòng bàn tay. Tiểu đồng đỏ chói vô cùng, dưới ánh sáng lờ mờ của thạch động trở nên vô cùng quái dị. Hư Vô phun ra một hơi lạnh, sau đó nhìn chằm chằm vào tiểu đồng.

Tiểu đồng này vẽ đầy chú phù, trên bốn mặt của nó thậm chí cũng vậy, hợp thành một trận pháp có tên là Tam Thi Tòa Phách trận, vững vàng chế trụ ba hồn bảy vía của Hư Vô, lúc này hắn không cách nào rời khỏi thạch động nửa bước.

Ánh mắt như điện, Hư Vô tìm tòi phương vị, sau đó tập trung vào một điểm của Tam Thi Tòa Phách trận. Chú phù đỏ tươi trên thiếu, tổn hại nho nhỏ một góc, vừa mới cùng Hư Vô trong tay đá vụn giống nhau như đúc.

Hư Vô đột nhiên đứng lên khỏi suối nước nóng, huyết quang trong hai mắt sáng rực, chậm rãi trôi nổi giữa không trung. Hai tay hắn giao nhau ở trước ngực, cúi đầu đứng trong không trung một lát rồi mới mở miệng hét lớn, hai tay đột nhiên vung về phía trước! Một đường hoa văn màu máu như thực chất tuôn ra từ trong cơ thể hắn, trong nháy mắt đã khuếch tán tới từng ngõ ngách trong động đá, va chạm với Tam Thi Tòa Phách Trận ở bốn phương tám hướng!

Lần va chạm này không có chút ánh sáng hoa lệ, cũng không có tiếng nổ vang nào, chỉ khiến thạch động thiên nhiên to lớn này đột nhiên rung động một chút!

Crypto.com Exchange

Chương (1-521)