← Ch.308 | Ch.310 → |
Nhớ lại ông chủ quán trọ từng nói, phàm là điều mà kẻ thù muốn làm thì đều có cách phá hỏng. Khiến cho việc của hắn không thành, cũng có nghĩa là ngươi đã thành công.
Nếu thật giống như hắn dự liệu, thì Huyền đàn với quy mô lần này chỉ là một phần của một đại trận pháp, rõ ràng âm mưu của Chân Vũ quan không nhỏ, như vậy thì không phá không được.
Ầm ầm ầm! Tiếng bước chân nặng nề bên ngoài đầu truyền đến, chạy thẳng vào căn lầu gỗ.
- Tiểu thư! Thiếu tiên! Hai người không sao chứ? Long Tượng ta đến rồi đây!
Tiếng kêu của Long Tượng thiên quân truyền đến. Sau khi hai người bước vào căn lầu, đôi mắt trước tiên nhìn lên bầu trời trong giây lát, sau đó mới đảo mắt nhìn bốn phía, đương nhiên là không muốn trong lúc vô ý thấy được cử chỉ thân mật giữa Kỷ Nhược Trần và Thanh Y. Biết nhiều cũng không phải chuyện tốt, về điểm này Long Tượng thiên quân rất rành và am hiểu.
Đến khi nhìn rõ tình hình bên trong mộc lâu, đặc biệt là quái vật đang bị Định hải thân châm thiết trấn giữ, Long Tượng thiên quân mới vỗ gáy, hốt hoảng nói:
- Ta thật hồ đồ, có tiểu thư và thiếu tiên ở đây, còn có gì đáng ngại nữa? Ta thật là đã lo thừa!
- Tình hình bên ngoài thế nào?
Thanh Y thản nhiên hỏi, không đề ý với hành động vỗ mông ngựa (nịnh hót) của lão.
Sau khi thấy biểu hiện của hai vị thiên quân, kỳ thực Kỷ Nhược Trần và Thanh Y đều giống nhau, rõ ràng không hề lo lắng gì chiến cuộc bên ngoài. Sau khi La chân nhân chết, lấy hai vị thiên quân có pháp bảo đầy mình, đối phó với đám đạo sĩ còn lại cũng không có gì khó.
Vậy mà Long Tượng thiên quân lãi gãi gãi đầu, vẻ mặt lúng túng, nói:
- Mấy đạo sĩ đó đã giải quyết tương đối rồi, ai ngờ xuất hiện ba đạo sĩ thật lợi hại không biết từ đầu chui ra, liên thủ với mấy tên Vu sư địa phương, khó khăn bất ngờ ngoài dự liệu, bọn ta có chút chống đỡ không lại.
Kỷ Nhược Trần lấy làm kinh hãi, có thể làm cho hai vị thiên quân chống đỡ không nổi, quyết không phải hạng người tầm thường. Hắn cũng đang muốn ra ngoài đó xem thử, thì lại nghe thấy tiếng bước chân vội vã từ bên ngoài trận huyện đàn truyền đến, kèm theo là giọng nói hồn hồn của Bạch Hổ thiên quân:
- Tà môn! Thật là tà môn! Đám thổ nhân này giống như đã ăn đại lực thần hoàn rồi, đột nhiên trở nên vô cùng lợi hại! Cái nơi chết tiệt này, bàng môn tà đạo thật đúng là không thể coi thường!
Kỷ Nhược Trần vội vàng chạy như bay về phía Huyền đàn, chỉ thấy Bạch Hổ thiên quân đang chờ trong trận môn. Trên đỉnh đầu hắn có một chùm cỏ khô, xem ra dùng để ngụy trang, tay cầm một ống đồng dài mành, miệng ống hướng về phía ngoài trận, hắn lẩm nhẩm niệm một câu thần chú, bên trong ống đồng lập tức phun ra một luồng khói mỏng màu trắng xanh, phun về hướng bên ngoài trận.
Tức thì bên ngoài trận hàng loạt tiếng kêu gào thảm thiết, đám người bản địa đuổi giết đến đều rối rít tránh xa.
Chợt từ trên chiếc vải màn vải truyền đến một âm thanh phốc phốc, xem ra đám dân bản địa đang bắn cung tên đâm thủng màn vải muốn phá trận để vào.
Điểm này không thể không lo ngại, trận này của Chân Vũ Quan rất không bình thường, chỉ có kỳ môn là sinh môn duy nhất có thể cho sinh linh ra vào, tạo thành màn vải, trùng đàn, pháp khí của toàn bộ trận pháp; trông không khác gì những đồ dùng thường ngày của dân chúng. Nhưng thực tế chất liệu của chúng khác xa một trời một vực, không khác gì bảo vật của đạo gia, có thể thấy Chân Vũ Quan lẫn này bày trận tiêu tốn một khoảng tiền khá lớn.
Bởi vậy, hiện nay mặc dù trận pháp không có người vận tác, nhưng Bạch Hổ thiên quân chiếm cứ vị trí có thể nói một kẻ làm quan cả họ được nhờ, những màn vải này lửa không thể thiêu rụi, đao kiếm bình thường cũng không thể đâm thủng.
Bạch Hổ Thiên Quân xoay người lại, hướng về Kỷ Nhược Trần xấu hổ cười, nói:
- Bạch Hổ ta bất tài, khiến cho thiếu tiên chê cười rồi.
Bạch Hổ thiên quân quần áo rách nát, nửa người dính máu, trên thân còn cắm hơn mười mấy cung tên dài đến mấy tấc, trông hết sức thể thảm
Long Tượng thiên quân vội vàng chạy tới, nói: - Bên ngoài thế nào rồi?
Lão có tính nóng vội hấp tấp, không đợi Bạch hổ trả lời đã thò đầu ra ngoài xem. Cái đầu to của hắn mới thò ra ngoài trận liền oa oa kêu loạn, vội vã thụt đầu vào. Chỉ trong thời gian chớp mắt như vậy mà trên mặt của Long Tượng thiên quân đã dính ba mũi tên.
Long Tượng thiên quân vừa mắng chửi vừa nhổ hết những mũi tên trên mặt xuống. Da mặt hắn thô dày, mũi tên cũng chỉ cắm vào thịt được một chút, thật sự không thể nói là bị thương.
Mặc dù trên mũi tên có độc những cũng không làm gì được Long Tượng với thể trạng khoẻ mạnh. Điều khiến người ta giật mình chính là những mũi tên bắn tới quá nhanh, ngay cả Long Tượng, Bạch Hổ cũng không tránh kịp, hơn nữa người bắn tên đều là những chiến sĩ bản địa bình thường, điều này cũng khá là không tầm thường
Trong những thôn trại bộ lạc ở cùng thiếu văn minh thế này, bất kể già trẻ gái trai có thể cầm vũ khí thì đều là chiến sĩ, tính toán như vậy, e rằng kẻ địch phải lên tới cả ngàn người? Hơn nữa bên trong đó còn ẩn giấu mấy người tu đạo và Vu sư bản địa, càng không thể coi như không có gì.
- Nếu vậy đề ta ra ngoài xem sao.
Thanh Y lạnh nhạt nói.
Long Tượng, Bạch Hổ liếc nhìn nhau, trăm miệng một lời, giọng nói vô cùng kiên quyết:
- Không được!
Kỷ Nhược Trần lấy làm lại cho tới bây giờ hai vị Thiên quân vẫn xem Thanh Y như thiên lôi, sai đầu đánh đó, tại sao lúc này lại có can đảm, chủ kiến như vậy? Hai chữ can đảm này dường như cách hai vị thiên quân khá xa.
Dường như Thanh Y cũng cảm thấy ngoài ý muốn, đôi mắt đẹp mở lớn, nhìn qua khuôn mặt hai người một lần.
Kỷ Nhược Trần tập trung chú ý động tỉnh phía bên ngoài, tiếp lời:
- Tình hình phía ngoài không rõ, đúng là không nên tuỳ tiện ra ngoài trận.
Vừa nói hắn vừa nắm bàn tay nhỏ bé của Thanh Y kéo về phía sau mình.
Long Tượng thiên quân lập tức xoay ngoắt người lại, ngó ra ngoài trận một lần nữa, nhìn trái nhìn phải, đột nhiên luôn miệng chậc chậc nói:
- Kí hiệu đạo môn khó coi như vậy, tím quá đến thành đen rồi, người tới chẳng lẽ là đạo sĩ của Bắc Mang sơn? Nếu vậy thì cũng hơi không ổn. Có truyền thuyết nói Bắc Mang sơn nghiêng về gần với Vu thuật, lệch khỏi quỹ đạo đạo gia chính thống, những lão khốn kiếp kia cho dù chết cũng không chịu nhận. Hừ, hôm nay vừa gặp đã thấy đúng là không sai chút nào. Hôm nay biết được, ta đây nhất định phải giúp bọn hắn tuyên truyền thật rộng rãi một lần.
Nghe Long Tượng thiên quân lải nhải miêu ta làm thế nào để tuyên truyền "chuyện xấu" của Bắc Mang sơm ra ngoài, Kỷ Nhược Trần cũng không khỏi hơi nhăn mày.
Bắc Mang sơn là môn phái cổ xưa ở vùng tái ngoại, nhưng xưa nay rất ít giao tiếp cùng đồng đạo, đệ tử trong môn phái cũng rất ít đi lại trên thế gian, là môn phái khá thần bí trong đạo môn.
Căn cứ đạo điển ghi lại, đạo pháp của phái này tôn trọng gần với tự nhiên, lấy linh nguyên vạn vật để định đạo cơ. Tin tức đệ tử của Đạo Đức tông đi lại trong thiên hạ truyền về có ngẫu nhiên nhắc tới môn phái này, theo truyền thuyết mỗi đời chưởng giáo đều là dõng dõi hoàng tộc nhà Trần đã suy bại.
Sau khi Nam Trần bị Tuỳ đánh chiếm, đề tranh chiến tranh đã chuyển giáo phái vào Kiềm Xuyên (tên gọi khác của tỉnh Quế Châu), trăm năm qua giao tiếp với dân bản xứ tại địa phương, thuật pháp gần với Vu thuật, không thể khinh thường.
- Ừ, cũng may Huyền đàn này của Chân Võ quan cũng không tồi, chúng ta sửa chữa một chút là có thể mở lại trận pháp hộ đàn. Ở chỗ này phòng thủ trước, sau đó từ từ làm tổn hao thực lực của bọn họ, chờ tiếp viện tới.
Long Tượng thiên quân liếm môi, dùng câu này xem như lời kết thúc.
Bạch Hổ thiÊn quân vẫn làm ra bộ dạng rửa tai lắng nghe, ngay lập tức tán thành. Kỷ Nhược Trần suy nghĩ một lát cũng cảm thấy phương pháp này có thể làm được.
Sau khi Chân Võ quan lập tế đàn này liền dẫn linh khí lân cận tới đây, đưa vào trong cơ thể Dược hài nhi. Linh lực chi nguyên ở nơi đây đã hoá thành thực thể, chính là quái vật do Dược hài nhi biến thành đang bị đè ép trong lầu.
Đương nhiên, nếu như Tôn Quả của Chân Vũ quan ở nơi này cũng sẽ cho rằng Dược thai bị luyện chế thất bại, nhất định sẽ ra tay huỷ đi quái vật vô dụng này.
Có thể khiến người ta nhận biết được bổn nguyên của linh khí giữa vạn vật hỗn loạn chính là một trong số những tác dụng của Thần Châu Khí Vận đồ.
Kỷ Nhược Trần vốn định tự mình khiêng quái vật trở về Đạo Đức tông, nhưng lúc này xem ra không thể làm được, cho nên hắn dùng bí pháp thông báo vị trí này về núi. Nhanh thì nửa ngày, chậm thì một ngày, các chân nhân của Đạo Đức tông chắc chắn sẽ tự mình đến đây. Khi đó cho dù Bắc Mang phái có xuất toàn lực, sợ rằng cũng chỉ có thể chạy trối chết.
← Ch. 308 | Ch. 310 → |