← Ch.309 | Ch.311 → |
Nếu đã quyết định cố thủ đợi cứu viện, vậy chuyện trước mắt chính là phải phòng thủ tốt ở đây, nhưng viện binh còn chưa tới, thì đã bị người bản xứ tấn công.
Lập tức bốn người đều ra tay bố trận, Kỷ Nhược Trần đối với đại gia trận pháp hiểu biết không phải là ít, hai vị thiên quân lại kiến thức sâu rộng, Thanh Y thì vô cùng tài trí thông minh, bởi vậy sau khi bố trí lại một lần nữa thì bọn hắn đã khởi động hộ đàn pháp trận.
Tuy rằng đạo kỳ mắt trận đã bị hủy, công năng trận pháp giảm đi nhiều, nhưng để chống đỡ với vài tên thổ dân được bùa chú hộ thân này thì vẫn còn công hiệu.
Sau khi bày xong trận pháp, hai vị thiên quân tự nguyện ở lại trên Huyền đàn thủ trận, đề tránh đạo sĩ của Bắc Mang và Vu sư bản địa công kích trận pháp quá mạnh, hao tồn đến quá nhiều linh lực của trận pháp, lại có thể bảo vệ phát trận môn. Cho dù một hai tên bản địa có may mắn tận trời xông vào tới trận môn, thì tất phải mất mạng dưới pháp bảo của hai người.
Đã có hai vị thiên quân thủ đàn, Thanh Y cùng Ký Nhược Trần quay về gian lầu gỗ nghỉ ngơi. Thanh Y đi vào trước, Kỷ Nhược Trần vừa mới đi theo nàng bỗng nhiên đã bị hai vị thiên quân kéo ống tay áo ngăn lại.
Bạch Hổ thiên quân ho khan một tiếng, hạ giọng nói:
- Thiếu tiên, có một câu nói này, nhưng không biết có nên nói ra hay không!?
Long Tượng thiên quân trừng mắt, nói:
- Lại còn nên với không nên cái gì! Phải nói!
- Vậy thì ngươi lại mà nói đi!
- Ta ăn nói không giỏi, chuyện như vậy làm sao nói cho rõ ràng được? Đương nhiên là ngươi nói!
Thế nhưng Long Tượng thiên quân miệng lưỡi lưu loát, không có dáng vẻ gì là người thô tục cả.
Bạch Hồ căm tức liếc nhìn Long Tượng, rồi nói khẽ với Kỷ Nhược Trần:
- Ừm... Chuyện này... Vì tương lai lâu dài của tiểu thư... Chuyện này... Xin đừng quá thân thiết với tiểu thư...
Kỷ Nhược Trần liền lập tức ngẩn ra, căn bản nói không nên lời. Hai vị thiên quân tự quay về trấn giữ Huyền đàn, hắn cũng chậm rãi tiến vào căn lầu gỗ.
Trì hoãn một thời gian ngắn như vậy, Thanh Y đã quét dọn mộc lâu gọn gàng sạch sẽ, ba bức tượng Tam Thanh rách nát kia cũng không biết bị vứt tới xó xỉnh nào.
Con quái vật trong cơ thể có Linh lực chi nguyên và cả Định Hải Thần Châm thiết cũng đều bị dời đến tầng cuối của gian lầu. Những vết máu, thịt vụn bên trong đều được dọn dẹp gọn gàng, giống như trước giờ chưa từng xuất hiện qua. Tấm màn trải trên hương án vốn rất dày cũng bị lôi xuống để ở dưới đất. Nhờ đó, bên trong mộc lâu ấm áp thêm ba phần.
Từ ngoài trận nhìn lại, căn lầu gỗ này gồm ba tầng mái nhọn, kết cấu vừa vững chắc vừa đơn giản. Nhưng bởi vì sự huyền diệu của trận pháp Chân Võ Huyền đàn, nhìn lên trên từ bên trong vẫn có thể nhìn thấy được những vì sao trên trời.
Lúc này đang lúc đêm khuya, cách bình minh một khoảng thời gian không quá dài. Trận đấu trong thôn trại thật sự không hao tổn bao nhiêu thời gian, nhưng mà cùng La chân nhân và đám Chân Võ Quan đấu pháp khiến Kỷ Nhược Trần bị hao tổn hầu như toàn bộ chân nguyên. Lúc này mới là bước khởi đầu đại cục, tâm thần của hắn một khi buông lỏng, mọi mệt mỏi đều dâng lên.
Nhưng khi hắn thấy Thanh Y đang nằm trên tấm màn ở giữa căn lầu, giống như lúc một đóa thủy tiên lặng lẽ xoè ra từng cánh, vẫn cứ làm người ta ngơ ngẩn như cũ.
- Mệt mỏi quá!
Thanh Y cử động thân thể một cách tự nhiên, tựa như vô cùng mệt mỏi.
Kỷ Nhược Trần đột nhiên cảm giác mình như một con cá bị tách ra khỏi nước, bất luận cố gắng hít thở thế nào thì trong lồng ngực như bị ép chặt đến phát điên.
Thanh Y kinh ngạc nhìn bầu tinh không, rồi chuyển người nhìn hắn, nói:
- Còn một lúc nữa đến bình minh rồi, huynh hãy nghỉ ngơi chút đi!
Tựa như ngàn vạn viên lôi châu do Hỗn Độn tiên phát ra đồng thời nổ vang trong đáy lòng, hắn chỉ cảm thấy trong thần thức hoàn toàn mịt mờ, không thể tìm được ý thức của bản thân.
Cho nên hắn ngơ ngác nằm xuống bên cạnh Thanh Y, cũng không biết qua bao lâu, ánh sáng chói mắt do vô số lôi châu nổ tung tạo thành dần dần tản đi, vì vậy tinh thần hắn mới khôi phục lại được. Giương mắt nhìn lên là ánh sao lấp lánh, một dải ngân hà quanh co vắt ngang bầu trời.
Chính lúc hắn nhìn đến ngơ ngần, bỗng nghe Thanh Y nói một cách xa xôi:
- Nghe nói khi người ta chết đi, nếu không rơi vào luân hồi thì sẽ biến thành một vì tinh tú trên trời. Không biết có đúng không nhỉ?
Kỷ Nhược Trần cười cười đáp:
- Trên đời này có hàng vạn hàng trăm người, nếu ai cũng biết thành tinh tú hết, chỉ e bầu trời kia chứa không nổi mà thôi.
Thanh Y lại nói:
- Ở giữa giải ngân hà, nghe nói còn có một nơi vô cùng mỹ lệ. Nơi đó là nơi các tiền nhân cư ngụ.
Kỷ Nhược Trần nói:
- Nơi mà muội nói chính là tiên giới. Người nếu như bay lên trời, dĩ nhiên là sẽ tới tiên giới, thế nhưng ai có thể có phúc duyên lớn đến như vậy? Còn về truyền thuyết nói rằng có tiên giới giữa ngân hà, cũng chỉ là một loại truyền thuyết mà thôi. Còn có người nói Côn Luân chính là tiên giới nữa. Kỳ thực hình dạng tiên giới ra sao, ai ai cũng đều không biết.
- Nếu như huynh phi thăng hẳn là sẽ tới tiên giới...
Thanh Y khẽ thở dài:
- Nhưng còn loài yêu chúng ta? Cho dù thọ đến ngàn năm, tới lúc đó, ta biết đi về đâu?
Nghe được trong giọng nói của nàng như chất chứa nỗi phiền muộn, trong lòng Kỷ Nhược Trần nhiệt huyết bỗng dưng dâng trào, không nghĩ ngợi gì, buột miệng thốt ra:
- Vậy ta không bay về trời nữa, ở lại đây làm bạn với nàng là được!
Thanh Y xoay đầu nhìn lại, đôi mắt thăm thẳm như nước mùa thu, yên lặng nhìn Kỷ Nhược Trần hồi lâu.
Trái tim Kỷ Nhược Trần nhảy lên thình thịch, trước đây tuy đã từng đối mặt vô số cường địch, cũng không từng hoang mang bối rối đến như thế này.
Thanh Y bây giờ và Thanh Y ngày xưa hiển nhiên không giống nhau, sự thay đổi này cũng không phải là xuất phát từ đạo hạnh, mà là từ những điều gì đó rất khác.
Dưới cái nhìn chăm chú của đôi mắt trong veo đó, không lý nào hắn lại cảm giác như bị đè nén nặng nề, tựa như một ngọn núi đặt ở ngực, hơi thở đều không thoát ra được. Lại có chuyện gì phát sinh sao?
Hắn tự hỏi mình như vậy. Câu hỏi này tất nhiên là không có đáp án, kỳ thực chỉ là hắn không thể nào phát tiết những áp lực trong lòng. Trong vô thức chỉ mong muốn lực chú ý đó di chuyến đi chỗ khác một lúc mà thôi.
Cũng may Thanh Y cuối cùng mở miệng nói: - Các chân nhân sẽ tới sao?
Kỷ Nhược Trần thở ra, đáp:
- Với khoảng cách nơi đây, chậm nhất là nửa ngày nữa, các chân nhân sẽ tới.
- Nửa ngày nữa, thật là quá lâu...
Thanh Y như tự nói một mình, sau đó một lần nữa hé nở miệng cười, nói:
- Dù sao cũng còn có nửa ngày nữa, nghỉ ngơi một chút đi, ta cũng mệt rồi.
Không chờ Kỷ Nhược Trần trả lời, ý cười lộ ra từ khoé môi Thanh Y, trong nháy mắt đã như hoa quỳnh nở rộ ra cả khoé mắt chân mày, hiện ra vẻ nhu mì khác hẳn ngày thường nàng dùng ngón tay thanh mảnh, trong khoảng không giữa hai người vẽ lên một đường dài, khẽ cười nói:
- Nếu vượt qua ranh giới này thì huynh là cầm thú!
← Ch. 309 | Ch. 311 → |