← Ch.311 | Ch.313 → |
Màn vải phía ngoài vang lên tiếng phốc phốc phốc, mũi tên của đám dân bản xứ kia như từng đợt sóng đánh lên màn chắn, dẫn tới đàn tế màu đen trong trận cùng lúc sáng lúc tối.
Ngoài trận đột nhiên yên tĩnh một lát, sau đó dưới tiếng gào thét điên cuồng của dân bản xứ, một tên dân bản xứ phóng lên cao, vượt qua màn chắn trùng trùng rơi xuống trong trận.
Mặt mũi gã dữ tợn, vội vàng vung thanh đao trong tay, muốn nhanh chóng chém hai vị thiên quân phía dưới thành thịt vụn.
Gã vừa mới lướt qua màn vải, thân thể lập tức nổi lên màu đỏ sậm, sau đó da thịt, thân thể tan chảy ra như sáp nến, kèm theo một tiếng gào thét khổ sở. Từ miệng, mũi tên chiến sĩ bản địa dũng mãnh vô song phun ra ngọn lửa hừng hực, biến thành một quả cầu lửa bị thiêu đốt không còn lại chút gì trên không trung.
Thấy trận pháp phòng hộ của Chân Võ quan mạnh mẽ như vậy, hai vị thiên quân cũng không khỏi lặng lẽ toát mồ hôi lạnh. Nếu không phải tạp học (những thứ vặt vãnh học được) của bọn họ đủ nhiều, lần này nhất định phải chịu thiệt thòi nhiều.
Bạch Hổ thiên quân nhô ra một ngụm đờm mang máu, nói:
- Tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, chúng ta vẫn nên lao ra ngoài giết bọn chúng!
Lời còn chưa hết, hai vị thiên quân bỗng đồng thời quay đầu lại nhìn về phía cánh cửa sâu thẳm của gian lầu gỗ kia.
- Không tốt, bên trong đã không có động tĩnh rất lâu rồi, bọn họ sẽ không...
Long Tượng thiên quân thốt ra.
Bạch Hổ lắc đầu, đầu tiên nói: "Không thể nào!", sau đó lão lại lắc đầu, cau mày nói:
- Nhưng vì sao ta lại hoảng hốt như thế?... Ừ, lấy tính tình của tiểu thư, làm vài việc gì đó ngoài ý muốn cũng rất khó nói... Long Tượng! Ta còn có thể chống đỡ trận pháp một lúc, ngươi vào trong lầu gỗ nhìn xem, ngàn vạn không được đề tiểu thư làm chuyện sai lầm!
- Tại sao lại là ta!
Long Tượng thiên quân gầm lên.
Nhưng thực ra lão biết Bạch Hổ thủ trận một mình còn nguy hiểm hơn nữa, nói một cách khách quan, xông vào lầu gỗ nhiều lắm cũng chỉ khiến Thanh Y mất vui mà thôi.
Long Tượng gãi gãi đầu, bất đắc dĩ bước về phía lầu gỗ. Bàn chân to lớn của lão vừa chuẩn bị bước vào cửa, bỗng nhiên lông tơ toàn thân dựng đứng lên, một tia sét từ trên trời đánh xuống, gần như là dán vào sát chóp mũi hắn.
Long Tượng kinh hãi ngâng đầu lên, thấy một con Lôi Long dài hơn một trượng bay qua lại trên không trung. Long Tượng vừa nhìn đã nhận ra Lõi Long này chính là do pháp thuật biến thành, không thể khinh thường. Lão đang muốn mạnh mẽ xông vào thì hai bên lầu gỗ lại xuất hiện mấy con Lôi Long nữa, tính cả con lúc trước, tổng cộng là sáu con Lôi Long đang bay lượn trên không trung.
Sáu con Lôi Long này đều do Hỗn Độn tiên của Thanh Y biến thành, cho dù một con cũng khiến Long Tượng khó có thể đối phó nổi, huống chi sáu con cùng xuất hiện?
Sáu con Lôi Long bảo vệ căn lầu thinh thoảng lại phát ra tiếng gầm nhẹ, từng mảnh vảy rồng dựng lên, một viên lôi cầu (cầu sét) bay ra, vỡ tan trước mặt Long Tượng thiên quân, biến thành một hàng rào điện. Ý tứ của Thanh Y rất rõ ràng cửa này không qua được.
Long Tượng quay đầu nhìn lại, Bạch Hổ đã sớm giết ra ngoài. Tiếng gầm thét của đám dân bản xứ sóng sau cao hơn sóng trước, không cho Bạch Hổ chút thời gian rảnh rỗi nào.
- Thôi, ăn lộc của vua thì làm việc cho vua. Chủ nhân đối với huynh đệ chúng ta không tệ, lần này Long Tượng ta cũng bất chấp mọi giá!
Long Tượng rống to một tiếng, quanh thân tràn ra từng tầng sương mù màu xanh thẫm đánh tới lưới điện hỗn độn!
Một tiếng "Ầm!" vang lên, một cột khói xanh xông lên trời, cả sơn cốc dường như cũng rung động theo đó một chút, song gian lâu gỗ trong chủ trại cũng lù lù bất động.
Quần áo Long Tượng thiên quân rách tơi tả, hơn mười pháp bảo hộ thân lớn nhỏ có được từ Đạo Đức tông cũng bốc lên khỏi nhẹ, đã sớm bị tổn hại. Từng mảng da thịt lộ ra bên ngoài của hắn bị cháy đen, chỉ một lần giao đấu đã bị thương không nhẹ.
Long Tượng cắn răng trở mình bò dậy, lại phóng về phía sau con Lôi Long một lần nữa.
.. o0o..
Lúc này, Thanh Khư cung đã có chút khác xưa, các ngọn núi mây khói lượn lờ, mơ hồ lô ra khí lành, chỉ cần người nhìn qua là có thể biết nơi đây không tầm thường,
Lưng chừng Vọng Thiên thạch, đôi mắt Ngâm Phong rủ xuống hai tay đặt trên đầu gối, thắt lưng thẳng tắp.
Trong lòng hắn như có trời đất vô cùng, nửa canh giờ hít vào, nửa canh giờ thở ra, trong khí hít thở, từng sợi khí màu xanh từ miệng mũi cuồn cuộn xông ra, từ từ tản đi. Không biết hắn ngồi như vậy bao nhiêu lâu, Vong Thiên thạch đã hoàn toàn bị khí màu xanh bao phủ, có lẽ cả khí xanh trên đỉnh Thanh Thành đều xuất phát từ đây cũng không biết chừng.
Đôi mắt Ngâm Phong bỗng mở ra, hừ một tiếng nặng nề, trong phút chốc gió xanh phai mờ, đột nhiên ngừng thổi!
- Không nên tức giận nhiều như vậy, ảnh hưởng đến tu hành.
Giọng nói của Cố thanh vang lên từ trên đỉnh Vọng Thiên thạch.
Ngâm Phong đứng dậy, giận dữ nói:
- Hừ! Đạo Đức tông đúng là làm việc ngang ngược, gây họa không nhỏ. Hai lần lấy trộm linh lực chi nguyên, trước đó ta đã nể mặt muội mà xem như không thấy. Nhưng một việc chỉ có thể làm hai lần chứ không thể làm ba lần, bọn họ là đám sâu gây hại, không phá hỏng số mệnh, khiến thiên hạ đại loạn sẽ không chịu dừng tay sao?
So sánh hai người với nhau, Cố Thanh lạnh lùng hơn Ngâm Phong nhiều lắm, chỉ nói:
- Vậy huynh chuẩn bị làm thế nào?
Ngâm Phong yên lặng bước đi chầm chậm một lát, than nhẹ, dường như cơn giận vừa rồi khiến hắn tốn rất nhiều sức lực, hơi mệt mỏi nói:
- Đã trải qua trăm đời luân hồi, lòng trần đã sớm phai nhạt. Chuyện đời cứ để người đời xử lý đi, hiện tại ta và muội đã trải qua kiếp nạn, sớm ngày chấm dứt đoạn trần duyên này mới là chuyện lớn, nhưng chuyện khác gạt qua một bên thôi.
Cố Thanh thản nhiên nói:
- Cơn giận của huynh chính là tiên giận, dẫn dắt đạo lý trong trời đất, sẽ có người suy tính ra.
Ngâm Phong nói:
- Coi như cho Đạo Đức tông một lần dạy dỗ đi, hi vọng bọn họ có thể biết khó mà lui.
.. o0o..
Thành Trường An, Chân Võ quan.
Đêm trăng sáng sao thưa thế này chính là thời điểm tốt để tu hành. Đệ tử Chân Võ quan đều biết đây là khi Tôn Quả ngồi xuống tu luyện tâm thần, nếu không có chuyện lớn, nhất định không được quấy rầy. Vì vậy mọi người đều đi nhẹ nói nhỏ.
Trong Tham Tinh điện, trên giường ngọc bích, Tôn Quả đang khoanh chân ngồi, ngũ tâm (lòng bàn tay, lòng bàn chân, mặt) hướng lên trời, mây tía mờ nhạt cuồn cuộn xông ra từ đỉnh đầu, tạo thành một gốc cây bảo thụ như ẩn như hiện trên không trung.
Ngay khi Tôn Quả đang tiến vào cảm giác vô cùng tĩnh lặng để tìm hiểu đại đạo, đột nhiên trái tim nhảy lên mấy lần, toàn thân chấn động kịch liệt, bảo thụ trên đỉnh đầu trong nháy mắt biến thành khói xanh tản đi.
Mồ hôi Tôn Quả ướt đẫm quần áo, không đợi hơi thở bình phục liền tức khắc bấm đốt tay tính toán, sắc mặt ngay lập tức đại biến!
Leng keng!
Ba tiếng khánh ngân vang vọng không dứt, đệ tử Tôn Quả đều đứng trong Tham Tinh điện.
Tôn Quả một mặt mặc áo choàng thắt dây lưng, một mặt luôn miệng căn dặn:
- Đi gọi tất cả sư thúc của các người xuất quan, sau đó báo cho mấy vị khách quý ở sau quan, nói bọn họ chuẩn bị đầy đủ pháp bảo, đan, phù. Xem ra lần này chúng ta sẽ phải đại chiến một trận rồi!
← Ch. 311 | Ch. 313 → |