← Ch.312 | Ch.314 → |
Thật là một giấc mộng thật dài!
Khi ngửa đầu nhìn những vì sao trên bầu trời, ý niệm này thoáng xuất hiện trong lòng của Kỳ Nhược Trần, mặc dù hắn biết những việc đã qua không phải là một giấc mộng nhưng vẫn không tự chủ được nghi ngờ tính chân thật của mọi thứ.
Tâm thần của hắn cứ như vậy mà biến hóa theo sự thay đổi giữa sự thật và hư ảo, giằng co liên tục, có nhiều lần hắn thành công tỉnh lại từ trong mộng nhưng cũng có không ít lần hắn cam lòng chìm đắm trong đó.
Sự đối lập như thế xảy ra rất nhiều lần cho đến khi trên má có cảm giác một trận mát lạnh, hắn đột nhiên tỉnh lại rồi hô lên một tiếng, ngồi dậy!
Nhìn ra xung quanh, lòng hắn càng ngày càng lạnh lại, tim hắn dường như ngừng đập.
"Thanh Y đâu?"
Mọi thứ mình trải qua chẳng lẽ chỉ là mây khói, lẽ nào sự cuồng loạn hôm qua và mọi thứ thật sự chỉ là một giấc mộng thôi sao?
Những vì sao trên đầu vẫn sáng như lúc trước, trong căn nhà gỗ cũng không có một hạt bụi nào. Chỉ cần hắn nhắm mắt lại, Thanh Y giống như vẫn đang bên cạnh hắn, lặng yên nhìn hắn, trước sau như một.
Toàn thân hắn bỗng nhiên đổ đầy mồ hôi lạnh, hôm nay nghĩ kỹ lại mọi việc, dường như khi ở chung một chỗ, bất cứ lúc nào Thanh Y cũng yên lặng nhìn mình.
Nàng giống như một cơn gió lúc nào cũng quanh quẩn bên người, làm cho hắn suýt chút nữa quên mất là còn có một nữ tử dịu dàng ôn nhu này tồn tại. Chỉ khi nào cơn gió ngừng lại, hắn mới cảm thấy dường như là mình thiếu mất cái gì đó.
"Kỷ Nhược Trần, ngươi làm sao vậy?"
Hắn luôn kiêu ngạo vì mình có một tâm chí vững như sắt đá, đương nhiên không thể dễ dàng tha thứ việc bản thân lại bị vây trong tình trạng hỗn loạn như thế. Vì vậy hắn lắc mạnh đầu, thế nhưng vẫn không phân biệt được đây là thực hay là ảo.
Kỷ Nhược Trần lại giơ tay lên đưa tới chóp mũi ngửi ngửi, kỳ quái là trên tay hắn không có một chút mùi vị nào của Thanh Y.
Thanh Y đã đi rồi.
Đúng là nước chảy qua rồi thì không để lại chút dấu vết nào.
Hắn đứng lên, ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao. Trên người mơ hồ truyền đến từng đợt đau nhức, nhắc nhở hắn sự cuồng loạn của đêm hôm qua. Trong lòng hắn giờ đây có một cảm giác vô cùng kì dị, dường như có một vật gì trong cơ thể của hắn đã bị lấy mất.
Kỳ Nhược Trần yên lặng vận tâm quyết nhìn mọi thứ bên trong cơ thể. Chỉ thấy trong cơ thể có một chút ánh sáng lờ mờ, không chỉ là tinh lực của hắn tổn hao quá mức, mà ngay cả cảm giác thoải mái nhẹ nhàng trước đây cũng đã biến mất.
Nhìn đến nơi đây, hắn rốt cuộc đã biết thân đồng tử của mình đã bị phá, hóa ra đêm mọi thứ đêm qua không phải là một giấc mộng. Tuy chân nguyên của hắn lúc này đã tổn hao rất lớn, thế nhưng trong cơ thể lại nhiều thêm một chút sinh cơ mà từ trước đến nay chưa từng có.
Dường như là bị một chút sinh cơ này ảnh hưởng mà mọi thứ trong mắt hắn đều sáng hơn lúc trước một chút.
Kỳ Nhược Trần đột nhiên cảm thấy tay trái có chút kỳ lạ, vì vậy hắn giơ tay lên nhìn. Chỉ thấy trong lòng bàn tay tỏa ra một đoàn sương mù xanh nhàn nhạt, có một Thanh Y nho nhỏ từ từ hiện ra trong sương mù.
Nàng kinh ngạc nhìn Kỷ Nhược Trần trong chốc lát sau đó cười khẽ, nói:
- Nhược Trần, có thể có một đêm hôm qua không biết là phải tu bao nhiêu kiếp mới có được. Tâm nguyện của muội đã thành sự thật, cho nên muội phải quay về Vô Tận hải. Huynh nhớ kỹ là không được đến Vô Tận hải tìm muội. Nếu như chúng ta có duyên thì sau này sẽ gặp lại.
Hắn ngơ ngác nhìn Thanh Y trên bàn tay, lòng hắn như chìm vào một hồ nước chết không có một chút gợn sóng nào.
Thanh Y xoay người muốn đi nhưng sau đó lại quay đầu lại, nói:
- Kiếp phù du như mộng cô độc như sương mai. Nhân quả luân hồi là thứ gì, thiên mệnh đại đạo là vật chi, cần gì phải để ý nhiều như vậy? Biết được thì sao, không biết thì như thế nào!?
Không đợi cho Kỳ Nhược Trần hiểu rõ, Thanh Y đã biến thành một luồng khói xanh rồi tan biến. Thứ nàng lưu lại cho hắn chỉ là một cánh hoa đỏ thắm, cánh hoa đó giống như rơi vào nước rồi từ từ tan biến trong lòng bàn tay của hắn.
Kỷ Nhược Trần không nói gì mà chỉ nhìn tay trái của mình, cánh tay hắn lúc này dường như đã có chút khác trước. Trước đây hắn thỉnh thoảng sẽ thấy trên tay mình dính đầy máu, hơn nữa đôi khi còn có những giọt máu nhỏ ra từ đầu ngón tay. Nhưng bây giờ khi hắn mở ra Thiên nhẫn, tuy vẫn thấy tay phải của mình đính đây máu tươi, nhưng tay trái lúc này lại sạch như bàn tay của đứa trẻ sơ sinh vậy, tim hắn đập mạnh, hắn nhớ lại vệt đỏ mà Thanh Y lưu lại.
"Thanh Y..."
Giờ khắc này, trong tim hắn lúc này có nghìn vạn lời nói thế nhưng tất cả đều hóa thành sương mù xanh, lượn lờ biến thành tên của nàng mãi vẫn không tan.
Ngay trong lúc này, Kỳ Nhược Trần đột nhiên cảm giác được dưới chân rung động, nhận thấy bên ngoài có một cột lửa bốc lên cao, bầu trời đầy sao trong lúc này cũng đã vặn vẹo, nó giống như sóng gợn từ từ tan biến, từng tia nắng mặt trời từ từ chiếu xuyên qua khung cửa, xem ra là sắp đến giữa trưa rồi. Bầu trời đêm bên ngoài căn nhà gỗ kỳ thực đều là do Huyền đàn pháp trận tạo thành.
Hắn kinh hãi trong lòng, lúc này mới nhớ ra là bên ngoài Huyền đàn pháp trận đang có rất nhiều Vu sư thổ dân và Bắc Mang Sơn chiến sĩ. Thanh Y nếu trở về Vô Tận hải, thì hai vị thiên quân cũng phải đi theo, trận pháp lúc này hắn chỉ có thể một mình chống đỡ.
Việc này đối với hắn không có vấn đề gì, thậm chí hắn còn có chút hưng phấn.
Kỷ Nhược Trần nhìn bốn phía xung quanh, phòng chừng là trận pháp này còn có thể chống đỡ trong chốc lát, bên ngoài dường như là có rất nhiều người đang hò hét. Suy nghĩ một lát hắn iền quyết định trực tiếp từ bên trong phá trận ra, giết cho bọn thổ dân bên ngoài trở tay không kịp.
Ý đã quyết, hắn lập tức đi ra phía sau ngôi nhà gỗ. Một tiếng nổ "Ầm" vang lên vang, gỗ vụn và màn che bay khắp nơi, ngôi nhà gỗ đã gần như sụp đổ.
Kỳ Nhược Trần giống như một cơn gió lặng yên không một tiếng động chạy xuyên qua đống gỗ vụn, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để đại khai sát giới. Thế nhưng khi nhìn ra xung quanh thì không có một ai, xung quanh vô cùng yên tĩnh, dường như là hắn không phải là bước ra khỏi trận pháp mà là bước vào Quỷ vực vậy.
Những chiến sĩ thổ dân vừa rồi còn la hét ầm ĩ, thì giờ phút này tất cả đều đã nằm trên mặt đất, trên khuôn mặt của họ đều nở một nụ cười nhìn giống như là đang có mộng đẹp.
Nhưng Ký Nhược Trần liếc mắt qua thì phát hiện, những chiến sĩ thổ dân này sớm đã không còn sinh cơ, u hồn dạ quỷ bay khắp nơi trên không trung. Trong lúc nhất thời không tìm được đường xuống Hoàng Tuyền.
Nhìn một mảnh thi thể nằm rải rác khắp nơi, Kỷ Nhược Trần cảm thấy dường như là mình đã bước sang một thế giới khác, trong lòng không tự chủ được lạnh lại.
Gió nhẹ thổi qua, hắn bỗng nhiên phát hiện là trong không khí lại có một chút mùi tanh. Mùi tanh này vô cùng kỳ lạ, nó dường như không thuộc về vật của thế gian mà nó lại có chút giống với khí Hoàng Tuyền.
Kỷ Nhược Trần lập tức nhìn về phía phát ra mùi hôi đó, mơ hồ thấy được một vực sâu vạn trượng và một cánh cửa màu đen. Cánh cửa lúc này đang mở rộng, bên trong toàn là một mảnh sương mù dày đặc.
← Ch. 312 | Ch. 314 → |