← Ch.320 | Ch.322 → |
Một khắc kia Cơ Băng Tiên không còn lựa chọn nào khác, cố gắng trấn áp đạo pháp đã thi triển được một nửa, chỉ có thể trở tay vung kiếm chém về phía ngang hông Kỷ Nhược Trần.
Khi tưởng như sẽ lưỡng lại câu thương thì hắn đột nhiên lùi về phía sau mới tránh được kết quả máu tươi nhiễm tám thước.
Lần giao đấu này, tuy rằng Kỷ Nhược Trần có đánh lén, song có thể tiến lùi tùy ý, thực sự là đã đánh ngang tay với Cơ Băng Tiên.
Cơ Băng Tiên nhắm mắt suy ngẫm, nàng chẳng bao giờ gặp tình huống chiến đấu như vậy. Trước kia đấu pháp với đạo hữu trong tông đều lấy pháp bảo, đạo pháp làm chủ, chưa từng có người như hắn, dám liều mạng vật lộn cận thân như vậy?
Kỷ Nhược Trần cũng không nóng nảy, yên tĩnh chờ đợi.
Rốt cuộc Cơ Băng Tiên cũng từ từ mở mắt ra. Một tiếng rắc giòn vang vang lên, nàng bé gãy băng kiếm ngưng tụ thành thật thể trên đầu ngón tay, dùng hàm răng cắn lại, hai tay thong thả vung lên, hợp lại ở trên đỉnh đầu. Mười đầu ngón tay như hoa lan tách ra, một vầng trăng nhu hòa dâng lên, ánh sáng tỏa ra mênh mông lại thêm biển rộng sóng trào như ẩn như hiện!
Đạo pháp chi nhánh của Tử Vi chân nhân trong Đạo Đức tông chú trọng bắt chước thiên địa tự nhiên, khi thi pháp có muôn vàn hình dạng không theo một khuôn mẫu nào cả. Khí thế khi thi triển càng lớn thì uy lực của đạo pháp lại càng lớn.
Với tu vi chưa đạt tới cảnh giới Thượng Thanh của mình, khi nàng thi triển đạo pháp có thể xuất hiện dị tượng (cảnh tượng kỳ lạ) trăng mọc trên biển như vậy, cho thấy sự tinh khiết của đạo tâm thực sự ít người sánh nổi.
- Còn không chịu lấy Định Hải Thần Châm thiết ra sao?!
Cơ Băng Tiên quát lên.
Thủy Nguyệt Băng Tâm quyết của nàng tích súc mà không phát, nếu như Kỷ Nhược Trần không lấy pháp bảo ra, chắc chắn không thể chống nổi một kích đạo pháp của nàng.
Kỷ Nhược Trần cười cười nhưng trong ánh mắt lại không có chút ý cười nào, trái lại còn có chút lạnh lùng. Định Hải Thần Châm thiết đen thui ở sau lưng hắn, nhưng hắn cũng không lấy côn ra mà chi tiến về phía trước một bước.
Khoảng cách mười trượng một bước đã tới.
Đến khi chân phải chạm đất, thân ảnh mờ nhạt như khói bụi của Kỷ Nhược Trần đã ở trước mặt Cơ Băng Tiên, hắn giơ khuỷu tay đánh về phía trước ngực nàng!
Trong chốc lát Cơ Băng Tiên vừa sợ vừa giận. Tứ Phương giáp đang xoay tròn và ánh sáng bén nhọn chuyển động quanh người nàng đều là đạo pháp hộ thể sắc bén, song trước mặt Kỷ Nhược Trần, phòng ngự vốn không chút kẽ hở này lại xuất hiện một sơ hở, bị hắn tiến vào trong phạm vi ba thước.
Chiêu dùng khuỷu tay đánh này quá mức cợt nhả, quả thực giống như mấy tên lưu manh trên phố, nào có nửa phần khí phách trang nghiêm của danh môn chính tông? Chỉi là một khuỷu tay đánh tới hoàn toàn không có quy luật nào này lại khiến nàng nghĩ không ra biện pháp tốt nào để phản kích lại.
- Vô liêm sỉ... !
Toàn thân Cơ Băng Tiên bất động chợt bay ngược lại trăm trượng, vầng trăng treo cao trên mười ngón tay bắt đầu phát sáng rực rỡ. Súc địa thành thốn vốn chỉ là đạo pháp tầm thường nhưng có thể thi triển như nước chảy mây trôi như nàng cũng là một loại cảnh giới.
Một khuỷu tay đánh hụt, Kỷ Nhược Trần lại tiến về phía trước một bước một cách tự nhiên.
Bước ra một bước này, thân hình hắn như một luồng khói xanh, lại xuất hiện tại phạm vi ba thước trước mặt Cơ Băng Tiên. Hắn nhẹ nhàng đưa tay phải ra, muốn lấy đi thanh băng kiếm mà Cơ Băng Tiên đang ngậm trong miệng.
Hành động này vừa quỷ dị vừa ngả ngớn, nếu để hắn lấy được bằng kiếm từ trong miệng, thì Cơ Băng Tiên còn chút mặt mũi nào nữa sao?
Trong lúc nguy cấp, thắt lưng Cơ Băng Tiên ưỡn về phía trước, dưới chân bất động, nửa người phía trên ngả về phía sau.
Vầng trăng trên ngón tay vẫn phát sáng như cũ, ánh sáng trong đôi mắt chợt lóe, hai sợi màu lam bắn ra, cắt về phía cổ tay Kỷ Nhược Trần. Mặc dù sợi màu lam vừa mảnh vừa nhỏ, nhưng nếu để nó cắt trúng thì bàn tay Kỷ Nhược Trần cũng phải đứt lìa.
Mà sợi màu lam lại chuyển động theo ánh mắt nàng sẽ nhanh đến mức nào đây? Quả thực là vừa nghĩ đã đến, khiến người ta nghĩ rằng khó thể nào tránh thoát nó được. Đạo pháp này tên là Toái Tinh mâu, chính là đạo pháp tuyệt kỹ Cơ Băng Tiên dùng để chiến đấu cận thân.
Bước chân Kỷ Nhược Trần vừa chuyển, không biết như thế nào mà hắn đã xuất hiện ở bên trái Cơ Băng Tiên. Hắn vươn tay phải xuống đỡ lấy thắt lưng Cơ Băng Tiên, còn ngón tay trái điểm về phía vầng trăng, lại giơ đùi phải lên đánh về phía bên hông nàng.
Nhiều đòn liên hoàn, trong chốc lát khiến Cơ Băng Tiên hơi luống cuống chân tay.
Vô cùng giận dữ, Cơ Băng Tiên quát nhẹ một tiếng, quanh người chợt nổi lên một vầng sáng màu lam nhạt, quét từ trong ra ngoài, trong nháy mắt đã lan ra phía ngoài ba trượng rồi mới tản đi.
Vầng sáng màu lam này tên là Phúc Thủy Lôi, tiếp xúc với chân nguyên liền nổ tung, cách Cơ Bằng Tiên càng gần thì uy lực càng mạnh. Vậy mà Kỷ Nhược Trần chỉ hơi lui một bước, đưa tay lên bảo vệ đầu, cứng rắn chống đỡ một chiêu này.
Ánh sáng màu lam nổ dồn dập quanh người, sắc mặt Kỷ Nhược Trần cũng hơi tái nhợt, nhưng đầu gối hắn đã nặng nề đụng vào mông Cơ Bằng Tiến, khiến nàng bay ra ngoài mười trượng.
- Tên vô liêm sỉ nhà ngươi...
Một cơn giận khó có thể kiềm chế dâng lên từ đáy lòng, một câu quát hỏi của Cơ Băng Tiên còn chưa dứt, trong lòng nàng đã kinh hãi, biết đạo tâm của mình đã xuất hiện một kẽ hở.
Còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên biến mất khỏi linh giác của nàng! Sau đó trước mặt nàng xuất hiện một bàn tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng chuẩn xác nắm về phía băng kiếm trong miệng nàng.
Ác chiến lại tiếp tục triển khai!
Kỷ Nhược Trần bám trụ trong phạm vi ba thước quanh Cơ Băng Tiên, thân ảnh như quỷ mị, hoàn toàn không có dấu vết để nắm bắt. Ngón tay điểm, chưởng đẩy, khuỷu tay đánh, đầu gối đụng, chân đá như cuồng phong bão tố đánh tới. Động tác hoàn toàn không có chút quy tắc nào, chẳng khác đám lưu manh ẩu đả trên đường phố chút nào.
Mà hắn xuống tay cũng tuyệt không kiêng kị, ngực, mông chân, thắt lưng đều là mục tiêu, có đôi khi mấy nơi đó còn được chiếu cổ trọng điểm. :006:
Mặc dù hai người so đấu cận thận, nhưng chẳng biết tại sao, Cơ Băng Tiên cảm thấy muốn dùng linh thức để khóa định Kỷ Nhược Trần thật khó khăn khác thường, thỉnh thoảng lại hoàn toàn không thể cảm ứng được hơi thở của hắn. Nếu không thể dùng linh thức khóa định, rất nhiều đạo pháp lợi hại căn bản không thể thi triền ra được, lúc này thứ nàng dùng để đối phó với Kỷ Nhược Trần là thân pháp, kiếm thuật, không khác gì những binh lính tầm thường tranh tài luận võ, làm gì còn nữa phần tiên phong đạo cốt của tu sĩ đấu pháp, tranh tài nữa?
Cơ Băng Tiên thực sự khổ không nói ra thành lời, Minh Nguyệt Băng Tâm quyết như tên đã lên cung, nhưng giờ lại không thể tìm kiếm được tung tích Kỷ Nhược Trần thì sao có thể phát ra ngoài đây?
Nàng dùng đạo tâm vô cùng cao minh để vượt cấp thúc dục Minh Nguyệt Băng Tâm quyết vốn đã mười phần kiệt lực, lúc này muốn phát ra lại không thể mà còn nhanh chóng tiêu hao chân nguyên.
Kỷ Nhược Trần giơ tay nhấc chân đều không để lộ ra chút chân nguyên nào, động tác nhẹ nhàng tưởng như mềm mại không chút lực lượng, nhưng một lần dùng đầu gối đụng vào bên hông đã khiến Cơ Bằng Tiên đau thấu tận xương cốt, suýt nữa ngay cả chân nguyên hộ thể cũng bị đánh tan.
Bị một lần thiệt thòi như vậy, nàng không dám xem nhẹ quyền cước của hắn nữa. Loại đánh lộn gần người như vậy, đối với Cơ Băng Tiên mà nói tuyệt đối là lấy sở đoản đấu với sở trường, nhưng ngoài Phúc Thủy Lôi cực kỳ hao tốn chân nguyên còn có thể đẩy lui Kỷ Nhược Trần ra, thì đạo pháp hộ thể còn lại hoàn toàn không có tác dụng gì.
Đấu pháp như vậy đương nhiên không phải kế lâu dài.
Cơ Băng Tiên còn đang hết sức luống cuống tay chân, bỗng nhiên cảm thấy trong miệng trống rỗng, băng kiếm nàng đang ngậm đã bị Kỷ Nhược Trần lấy đi.
Sự xấu hổ, mất mặt này không biết gấp bao nhiêu lần so với đánh nàng một bạt tai vang dội, thậm chí Kỷ Nhược Trần còn hít hà trên khuôn mặt Cơ Băng Tiên một chút, vỗ vỗ hai cái rồi mới lui về phía sau một bước. Trong nháy mắt hắn đã xuất hiện ngoài mười trượng, rời khỏi vòng chiến đấu.
Trong trời đêm chợt dâng lên một vầng trăng màu lam, trên vầng trăng hiện lên vô số hoa văn rời rạc sau đó hóa thành ngàn vạn mảnh nhỏ, như vô số giọt nước trong suốt rơi xuống chỗ sâu dưới khe núi.
Thủy Nguyệt Băng Tâm quyết của Cơ Băng Tiên bị phá. Từ đầu đến cuối, đạo pháp mạnh mẽ vô cùng này thậm chí không có một cơ hội để phóng ra.
Kỷ Nhược Trần phất ống tay áo, cũng không nói một câu nào liền bước dọc theo con đường nhỏ đi xuống núi.
Cơ Băng Tiên đứng ngây người tại chỗ, chỉ cảm thấy quanh thân nóng ran như lửa đốt, khó chịu không nói nên lời. Lại như bỗng rơi vào hầm băng lạnh đến mức khiến nàng không thể động đậy.
Linh giác của nàng chưa bao giờ trì trệ như bây giờ, hắn rõ ràng là vừa mới đánh với nhau một trận, lại vô cùng dứt khoát xoay bước rời đi, cũng không thèm hỏi xem nàng có đồng ý hay không.
Cảm giác như vậy, không biết là xấu hổ, giận dữ hay là chết lặng nữa.
Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u mịt mù, chợt có từng bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, gió cũng lạnh đến thấu xương đến khác thường.
Lúc này, trăng đã lặn, đêm còn chưa qua.
← Ch. 320 | Ch. 322 → |