← Ch.321 | Ch.323 → |
Tê Phượng sơn tuy không cao nhưng thế núi lại hiểm trở, ngoại trừ những sơn dân cực kỳ lão luyện thì không ai có thể tiến vào trong núi được.
Chủ phong của Tê Phượng sơn cao vút chìm trong mây, trông nó giống một cái ống đựng bút, đỉnh núi hoàn toàn biến mất trong mây mù.
Theo như truyền thuyết, nếu ai đó có thể treo lên đỉnh núi, là có thể nhìn thấy tiên nhân cưỡi mây đi dạo, cho nên ngọn núi này có tên là Vọng Tiên Phong. Những sơn dân bình thường không bao giờ có khả năng đặt chân lên đỉnh núi này, cho nên truyền thuyết cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi.
Trên đỉnh Vọng Tiên Phong đá sắc như đao, điều khiến người ta kinh ngạc nhất là nơi này lạnh lẽo vô cùng. Hiện tại lâu lâu lại thấy trên đó một vài cành tùng mọc lên, từ bên trong cành tùng đó có bốn con mắt rất to lộ ra, không ngừng chớp chớp, hiển nhiên là tu vi kẻ này không thấp.
- Uy, bên kia có một đội nhân mã cưỡi mây bay qua. A, chuyện này... nếu như không lên cao thêm trăm dặm thì không cách nào nhìn thấy nhân số của bọn họ.
Một người bên trái nói.
Người bên phải cả giận đáp lại:
- Thu hồi thị lực lại đi! Bị những người đó phát hiện thì chúng ta còn có thể tiến vào Tây Huyền sơn ư?
Người bên trái vội vàng thu liễm ánh mắt, ngượng ngùng nói:
- Ta thấy đạo hạnh bọn người kia không cao lắm, còn chúng ta lại cẩn thận như vậy thì bọn họ làm sao phát hiện ra cơ chứ.
Người bên phải cẩn thận nói:
- Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất! Nghe nói xung quanh Tây Huyền sơn tụ tập mấy nghìn tu sĩ, ngay cả một giọt nước cũng không lọt. Ta và ngươi muốn lẻn vào, phải cẩn thận thêm 10 vạn, nếu lỡ cô phụ sự giao phó của tiểu thư thì chúng ta biết phải làm sao đây?
Hai người này chính là hai vị thiên quân Bạch Hổ, Long Tượng. Bọn họ đi ngày đi đêm khở hành từ Đông Hải chạy tới Tây Huyền sơn, thề không từ thủ đoạn này bắt Ký Nhược Trần đưa tới Đông Hải.
Nhưng thế sự biến hóa khôn lường, lúc hai người mới rời khỏi Đông Hải được một dặm, thì Đạo Đức tông đã bị thiên hạ tu sĩ vây sơn. Hiện giờ hai người muốn lên Tây Huyền sơn chắc clão ta phải tốn thêm rất nhiều công sức.
Cách Vọng Tiên Phong ba trăm dặm về phía tây chính là địa giới của Tây Huyền sơn, ở đây cũng là nơi mà tu sĩ vây công Đạo Đức tông đi tuần tra.
Tôn Quả là người tinh thông binh pháp, biết vây sơn kỵ nhất là đánh lén, cho nên tổ chức bao vây vòng quanh địa giới Đạo Đức tông 400 dặm. Mục đích thứ nhất là phòng ngừa môn nhân của Đạo Đức tông chuồn ra ngoài, thứ hai là nhằm diễu võ dương oai, chấn hưng sĩ khí.
Hai vị thiên quân đứng nhìn trọn một canh giờ cuối cùng mới phát hiện ra một điều, là muốn lẻn vào Tây Huyền sơn mà không bị phát hiện thì không có khả năng.
Bạch Hổ khổ tư một lúc lâu vẫn không nghĩ ra biện pháp nào. Long Tượng tinh quang trong mắt vừa hiện, nặng nề vỗ vỗ Bạch Hổ, nói:
- Có biện pháp rồi, chúng ta lại dùng biện pháp cũ!
Trong khi nói chuyện, Long Tượng thiên quân lôi một đông linh tinh từ sau lưng ra. Bạch Hổ thiên quân thấy vậy thì sắc mặt nhất thời biến sắc, khoát tay nói:
- Cái này ... không được tốt lắm đâu!
- Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp co! Việc này ta đã làm tới bảy tám phần mwoif, chuyện còn lại chỉ là một chút phiêu lưu nho nhỏ, cần gì phải sợ. Nếu không dùng thứ này thì làm sao chúng ta lên được Tây Huyền sơn?
Bạch Hổ do dự trong chốc lát rồi cũng gật đầu.
o0o
Hôm nay tâm tình Hắc Huyền đạo nhân có chút không tốt, cho nên lúc lão đạp phi kiếm không ổn định, mấy lần suýt trượt ngã khiến bản thân xấu mặt trước các vị đồng liều. Từ khi Chân Võ quan tiến hành vây công, tới bây giờ đã là ngày thứ mười, ngoại trừ hai ngày đầu có công kích, thì không thấy các phái trong thiên hạ có động tác gì.
Không tính mấy nghìn tu sĩ vây công ở xung quanh Tây Huyền sơn, cho dù bọn họ có đồng gấp 10, cũng không dám tấn công lên núi.
Hắc Huyền đạo nhân này cũng chỉ là người trong đám nhân vật đó, đại sự như chuyện khi nào tấn công lên núi thì người như lão ta chưa đủ tư cách quyết định.
Nhiệm vụ lúc này của lão ta là dẫn theo mấy tu sĩ tuần tra xung quanh Tây Huyền Sơn mà thôi. Hắc Huyền mặc dù không thông minh, nhưng cũng biết nếu thực sự đánh lên, thì người xông lêno đầu tiên chỉ có chết, cho nên lão ta vô cùng thích chức vụ tuần tra này.
Nhưng hôm nay trong lòng lão ta mơ hồ có chút bất an, sợ hãi sắp có chuyện gì đó xảy ra.
Quả nhiên, gió núi từ xa nổi lên, có hai bóng người đang ngự mây, bay vút tới chỗ của lão ta. Chỉ nhìn hai bóng người kia đang ngự mây bay tới là biết, trong đám mây có ấn chứa mùi máu tanh, có thể nhận ra những người này là người của tà môn.
Mặc dù không xuất thân ở danh tông nào cả nhưng Hắc Huyền cũng được xếp vào hàng chính đạo. Vì vậy mà lão ta thẳng lưng, ưỡn ngực, quát lớn:
- Bần đạo Hắc Huyện, phụ trách tuần sát ở chỗ này, tróc nã yêu đạo Đạo Đức tông! Hai vị hãy thông báo tên họ, có phải là tới trợ giúp hay không?
Đạo Đức tông chọc giận tiên nhân, lại bị hoàng mệnh thảo phạt, cho nên đứng trước đại sự như thế này thì chính tà phải tạm thời liên hiệp lại.
Dù sao thế lực Đạo Đức tông rất lớn, đừng nhìn mấy nghìn tu sĩ đông đảo bao vây ở bên ngoài kia mà lầm, người trong thiên hạ đều biết, Đạo Đức tông nếu như liều chết, vậy thì ai thắng ai thua rất khó nói.
Cho nên tuy biết hai người này thuộc tà phái, nhưng Hắc Huyền vẫn mở miệng quát hỏi.
Hai người kia kêu lớn:
- Đạo trưởng đừng động thủ! Chúng ta cũng tới là để thảo phạt yêu đạo!
Tốc độ của bọn họ thật nhanh, lời còn chưa dứt mà người đã đến trước mặt. Hắc Huyền đạo nhân lấy làm kinh hãi, lão ta ngưng mắt nhìn lại, thấy hai người đối diện thân hình cao lớn, trên người đều có mang mấy sợi dây dài loằng ngoằng, trang phục kỳ lạ. Nhưng mà diện mạo của hai người này có chút không rõ, hiển nhiên là dùng thủ thuật cao minh che giấu đi tướng mạo thật sự.
Một tiếng "Ông" vang lên, Hắc Huyền đạo nhân đã rút ra kiếm gỗ, tay trái cầm một lá bùa màu vàng, nhìn hai người quát lớn:
- Yêu nghiệt phương nào, không dám lộ tướng mạo thực, đến tột cùng là có ý gì?
Lão ta mới quát như vậy thì đồng bọn phía sau đã lập tức lấy ra một cái hỏa tiễn, run rẩy phóng lên không trung, nở thành một bông hoa màu đỏ như máu.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, bỗng nhiên thả ra khí thế tận trời, đồng thời nhìn Hắc Huyền đạo nhân hét lớn một tiếng! Tiếng gào to này tuy không vang dội, nhưng mà trong tai Hắc Huyền đạo nhân giống như có hơn 10 đạo sấm sét cùng nổ vang! Hắc Huyền đạo nhân mắt tối sầm lại, trong đầu ầm ầm rung động, thân hình lảo đảo, suýt nữa thì ngã xuống dưới.
Đạo hạnh của Hắc Huyền cũng thâm hậu, trong nháy mắt đã khôi phục lại. Nhưng mà hai người kia đồng thời nhấn vào ngực lão ta một cái, tốc độ đột nhiên tăng gấp mấy lần, giống như một ngôi sao chổi bay tới chỗ Tây Huyền sơn.
Hư ảnh của họ vẫn còn trên không trung, nhưng thân hình thì đã biến mất từ lúc nào rồi, do tốc độ của họ quá nhanh, cho nên mới để lại nhiều tàn ảnh như vậy.
Đột nhiên cuồng phong gào thét, cát bay đá chạy, một gốc cây đại thụ đột nhiên bật gốc bay lên, cho tới khi bay cao hơn 10 trường mới hạ xuống. Cuồng phong tới từ phía tây, cuốn cái gốc đại thụ bay đi, thanh thế tận trời, bay theo hướng mà hai người vừa mới chạy.
Hắc Huyền đạo nhân ngây ngô tại chỗ, một lúc lâu mới thu hồi ánh mắt, trong lòng còn nghi hoặc không biết cảnh tượng lúc nãy mình chứng kiến là thực hay mộng nữa.
Với tốc độ của hai người kia thì không ai có thể nhanh hơn họ! Cho dù những bậc cao nhân như Tử Dương, Hư Huyền chân nhân thì còn lâu mới bằng được, trên thế gian này thực sự có người như vậy hay sao?
Tốc độ của hai người này cực nhanh, còn nhanh hơn ba phần so với dùng phi kiếm.
- Hắc Huyền đạo trưởng, có nên đuổi theo hai người họ không?
Bỗng có người hỏi.
Nhưng mà hỏi thì hỏi vậy thôi, chứ nào ai dám đuổi. Bởi vì căn cứ vào tốc độ của họ như vậy chắc đạo hạnh của họ sẽ rất cao, nếu Hắc Huyền dẫn một đội đuổi theo thì chẳng phải là mang dê vào miệng cọp hay sao?
Hắc Huyền đạo nhân cũng biết là mình đuổi không kịp hai người kia. Nói không chừng giờ phút này, hai người kia đã tới bên ngoài sơn môn của Đạo Đức tông rồi cũng nên.
Cho nên lão ta khoát tay chặn lại, trầm giọng bảo:
- Không cần đuổi! Hiện tại đội tuần tra trở về núi, cấp báo việc này cho Tôn Quả chân nhân, đợi người định đoạt.
Nghe xong câu này thì tất cả thuộc hạ đều thở phào một cái.
Thấy hơn 10 thuộc hạ của mình ngự kiếm bay đi, Hắc Huyền đạo nhân lúc này mới bay lên trời, bay tới phía trận doanh của mình. Nhưng đột nhiên, da đầu lão ta có cảm ứng, quay đầu nhìn lại, thì thấy một thân ảnh đang nhàn nhã đi dạo chơi trong rừng.
Nơi đây núi cao cốc hiểm, hoang thú tụ tập, sao lại có thợ săn bình thường tới được chứ?
Lúc quay đầu nhìn sang, Hắc Huyền đạo nhân thấy bóng người kia đã biến mất từ lâu, dường như là chưa bao giờ xuất hiện vậy. Lão ta định vận khởi linh thức tìm kiếm, nhưng mới có ý niệm này, thì không biết tại sao trong lòng cảm thấy lạnh lẽo. Lão ta do dự một chút liền bỏ qua ý niệm tìm kiếm, quay đầu vội vã bay đi.
Hai người kia vừa bay vút qua trước mặt Hắc Huyền đạo nhân chính là hai vị thiên quân Long Tượng Bạch Hỗ. Bọn họ đi thì rất oai, nhưng thực ra họ cũng có nỗi khổ khó nói nên lời.
- Oa nha nha! Thứ này tại sao không dừng lại được vậy?
Bạch Hổ thiên quân kêu to.
- Ta đã bảo là thứ này chưa được tốt, dùng có tật là chuyện bình thường! Sợ cái gì, nói không chừng một lát nữa sẽ dừng lại được.
Long Tượng cao giọng đáp.
- Phía trước chính là Tây Huyện sơn rồi, nếu không dừng lại được sẽ lao vào núi đó!
- Yên tâm! Bảo bối này của ta có thể căn cứ vào địa hình tự điều chỉnh, nếu như nó đụng vào núi thì còn gọi gì là bảo bối?!
- Nhưng mà tới Tây Huyện sơn rồi còn đâu?! Lẽ nào chúng ta xông thẳng vào sơn môn của Đạo Đức tông sao? Đạo Đức tông đâu có tầm thường, đạo pháp hộ thể của ta đâu có đỡ được phi kiếm của họ?
- Chuyện này thì... Đến lúc đó hãy hay!
← Ch. 321 | Ch. 323 → |