Vay nóng Homecredit

Truyện:Trần Duyên - Chương 324

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 324: Gặp thoáng qua (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)

Siêu sale Shopee


Ngọc Huyền đã từng gặp qua Long Tượng Bạch Hổ hai vị thiên quân, trong mắt nàng thì hai người chỉ là tiểu nhân vật thôi, với cái đạo hạnh thấp kém của của hai người họ thì không cách nào đụng hỏng sơn môn được, cho dù đánh chết nàng cũng không tin.

Có thể đụng hỏng 6 chiếc ngọc trụ, là chuyện mà tấm thân máu thịt có thể làm được hay sao?

Sau khi đứng im trong một khắc, các vị chân nhân không còn cách nào là tự tản đi. Tương truyền sơn môn này có quan hệ tới số mệnh của Đạo Đức tông, nghìn năm qua đã trải qua không biết bao nhiêu kiếp nạn nhưng chưa bao giờ thấy nó bị hao tổn gì cả.

Vậy mà hôm nay sơn môn lại bị hủy hơn một nửa, nếu như nghĩ sâu xa thêm thì sẽ có rất nhiều phiền não, cảm thấy nản lòng thoái chí.

Từ Vân chân nhân là người chấp chưởng hình phạt, đương nhiên đâu có dễ dàng bỏ đi như mấy người khác được.

Nhưng khi lão nhìn thấy Ngọc Trụ vốn bảo quang óng ánh, nay đã bốc lên khói đen, thì cũng đành thở dài một hơi, phân phó xuống dưới:

- Bảo Vân Dịch hỏi cho bằng được, Bạch Hổ Long Tượng đã dùng cái gì để hủy hoại sơn môn của ta, sau đó quay lại bẩm cho ta biết!

Vân Dịch là cao đồ đắc ý của Tử Vân chân nhân, sở trường dùng Nhiếp Hồn thuật, có tâm đắc trong chuyện thẩm vấn tù phạm. Cho dù là hạng phạm nhân nào, Tử Vân chân nhân cũng có thể yêm tâm giao cho Vân Dịch thẩm vấn.

Sơn môn của Đạo Đức tông chỉ dùng để che mắt người ngoài, nơi mắt trận trọng yếu chân chính là tám chiếc Ngọc Trụ cùng với Linh Lung Bảo tháp. Đây là cơ mật vô thượng của Đạo Đức tông, ngoài chín vị chân nhân ra thì cũng chỉ có Tử Vân là biết được bí mật này.

Vốn lấy đạo hạnh không ra gì của hai người Bạch Hổ Long Tượng tuyệt nhiên không có khả năng hủy hoại Ngọc Trụ.

Thế nhưng tốc độ của hai người họ quả thực là kinh hãi thế tục, đừng nói là đệ tử hộ sơn không cách nào ngăn cản mà cho dù có các vị chân nhân ở đây cũng trở tay không kịp.

Cho tới khi hai người này đụng vào Ngọc Trụ, gặp đúng lúc Huyền Bình Thanh Minh Trận cứ trăm năm lại thu nạp thiên địa linh khí một lần, bổ sung linh lực vận chuyển cho trận pháp. Lúc này Ngọc Trụ không còn được bảo hộ nữa, cho nên mới giống như cây cột bình thường bị hai vị thiên quân đụng đổ.

Nhưng mà thời gian để cho Ngọc Trụ thu nạp thiên địa linh khí chỉ là trong chớp mắt, mà trong chớp mắt ấy nó lại bị hai người này đụng vào. Như vậy nếu không phải bởi ý trời thì là do cái gì đây?

Tử Vân chính là người cùng thế hệ với Tử Vi, Tử Dương chân nhân, chức trách của y trọng yếu không kém với cửu mạch, cho nên mới hiểu được bí mật này. Mà Ngọc Huyền chân nhân là hậu bối, cho nên nàng không biết...

Lúc này sơn môn bị hủy, nếu không phải là đạo hạnh của Tử Vân thâm hậu thì khi gặp tình cảnh này trong lòng y xưa nay vẫn vững như cự thạch cũng khó tránh khỏi nản lòng thoái chí.

Hình thất (Phòng dụng hình, tra khảo) trong thiên hạ đều ẩm ướt, quỷ khí um tùm. Thái Thượng Đạo Đức cung tuy là chỗ thần tiên, nhưng mà Hình thất cũng không khác mấy so với nơi trần tục; chẳng qua là khi đạo sĩ tra tấn, các đạo cụ tra tấn chỉ là thứ trưng bày. Khi tỉnh lại, hai vị thiên quân Bạch Hồ Long Tượng chỉ cảm thấy toàn thân như bị ngâm trong nước nóng, thoải mái không nói nên lời. Ngoài việc bản thân không còn chút sức lực nào, chân nguyên không lưu chuyển được thì dường như thương thế toàn thân đã khỏi hoàn toàn. Hai người là kẻ hiều chuyện, sau khi khôi phục được một chút thần trí, lập tức tấm tắc khen ngợi:

- Quả nhiên là tiên đan thần dược!

Bọn họ mới khen xong thì bên cạnh truyền tới một thanh âm khàn khàn:

- Các người đừng có cao hứng quá sớm, ta chữa thương cho các ngươi là để tra hỏi. Nếu không dùng những thứ khiến các ngươi hồn về cực lạc, thì chẳng phải là mất đi thú vị hay sao?

Hai vị thiên quân quay đầu nhìn lại, thấy trong thạch thất có một đạo nhân gầy gò đang đứng. Da mặt người này vàng như nghệ, đôi mắt nghiêm nghị có thể khiến người khác phải đông cứng!

Hai người cả kinh, vừa định lui ra phía sau nhưng họ hoàn toàn không thể động đậy. Lúc này hai người mới phát hiện trên thân có một sợi tơ vàng nhạt quấn lấy, khi vận chuyên chân nguyên tập trung ở đâu thì sợi tơ này sẽ di chuyển tới đó, chân nguyên lập tức tan rã.

Thứ này được gọi là "Nhất tuyến tỏa thiên cơ", chính là đạo pháp lừng danh thiên hạ về trói buộc, chỉ có một số ít đại phái mới có mà sử dụng. Hai vị thiên quân giờ mới hiểu được mình đã thành tù nhân, nghĩ tới các loại thủ đoạn của Đạo Đức tông lập tức sợ hãi kêu lên:

- Chúng ta là bạn tốt của Vân Phong đạo trưởng, hiện giờ có chuyện vô cùng gấp gáp, cần gặp đệ tử của Tử Dương chân nhân là Kỷ Nhược Trần để phân trần! Đạo trưởng không nhớ chúng ta hay sao? Chúng ta đã tham gia lễ đính hôn của Kỷ thiếu tiên và Cố tiên tử!

- Kỷ Nhược Trần? - Vấn Dịch nhíu nhíu mày suy tư.

Hai vị thiên quân quen biết Kỷ Nhược Trần, điều này hắn biết. Kỷ Nhược Trần thân phận đặc thù, đạo hạnh tiến triển thần tốc, nghiễm nhiên đã thành đệ tử kiệt xuất nhất trong thế hệ trẻ của Đạo Đức tông. Tương lai hắn rất có hi vọng tiếp nhận y bát của Tử Vi Chân Nhân, chuyện này cần phải thận trọng hơn.

Vân Dịch trầm ngâm nói:

- Các ngươi có chuyện gì muốn tìm Nhược Trần, cần phải thực tình mà nói ra! Còn nữa, hai người các người dùng cái gì hủy hoại sơn môn của chúng ta cũng phải khai báo cho thành khẩn. Đợi bần đạo biết rõ tiền căn hậu quả, mới định đoạt tiếp được.

- Sơn môn bị hủy!? – Sắc mặt hai vị thiên quân giờ trắng như tờ giấy trắng.

Bọn họ đương nhiên biết hủy sơn môn của người khác có hậu quả ra sao, trước khi hôn mê họ vẫn còn nhớ kỹ; cho nên hai người không dám do dự, muốn nói hết tuốt tuồn tuột tiền căn hậu quả.

Hai người vừa định mở miệng, trong mắt Vân Dịch bỗng nhiên hiện lên sự lờ đờ, thân thể chấn động suýt nữa thì ngã xuống đất!

Vân Dịch đạo hạnh thâm hậu, chân nguyên tụ lại, lập tức hồi phục như bình thường.

Trong mắt của y quang mang đại thịnh, lạnh lùng nhìn về hai vị thiên quân, quát:

- Đạo pháp của hai vị thật giỏi!

Hai vị thiên quân cả kinh không nhỏ, bọn họ hoàn toàn không có khả năng nhúc nhích, làm gì còn sức mà ám toán Vân Dịch? Đang muốn biện giải vài câu, thì trong lòng lại đột nhiên trống rỗng, những chuyện trước kia ví như vì sao phải lên Tây Huyền Sơn đột nhiên quên sạch sẽ, trong lúc nhất thời không nói được một câu nào!

Thấy hai vị thiên quân hờ hững đối với mình, lại bị ăn một lần ám toán, Vân Dịch cũng có chút tức giận trong lòng, lạnh nhạt nói:

- Xem ra không cho các ngươi biết một chút về thủ đoạn của bần đạo, sợ là các ngươi sẽ coi Đạo Đức tông như chốn không người!

Dứt lời, Vân Dịch kéo ống tay áo, hừ lạnh một tiếng, chậm rãi đi tới chỗ của hai vị thiên quân.

o0o

Một tiếng thở dài u oán vang lên, mấy sợi tóc đen bay xuống, rơi vào trên bàn tay nhỏ bé xinh xắn, khi sợi tóc chạm vào bàn bay xinh đẹp ấy, nó đã bị biến thành tro, lập tức theo gió tản đi.

Bàn tay kia chậm rãi nắm lại, dường như muốn nắm lấy những sợi tóc đen hư vô.

Đây là một căn phòng đã không lớn, bài trí vô cùng đơn giản, trong phòng có một bạch y nữ tử đang đứng thẳng nhìn lòng bàn tay trống rỗng. Không biết trong lòng nàng lúc này nghĩ gì mà khiến nàng ta ngây dại.

Qua hồi lâu, nàng lại u oán thở dài, nhìn về nữ hài đang khoanh chân tu hành ở trong góc của căn nhà đá.

Cô gái kia để tóc xóa, mặc áo bào đá, làm nổi bật làn da trắng ngọc, giống như đang tỏa quang mang. Nàng khoanh chân ngồi đó, không hề di động.

Cô gái này chính là Trương Ân Ân. Chỉ một thời gian không gặp, không hiểu làm sao đạo hạnh của nàng đột nhiên tiến triển mạnh mẽ, không dưới những người như Thượng Thu Thủy.

Bạch y nữ tử kia nhìn Trương Ân Ân, trong ánh mắt toát ra một ý nghĩ thương xót, liền than thở:

- Ta xóa đi ký ức của hai con Ngốc Điểu, nhưng tiểu tử kia cũng không cách nào nhận được tin tức trong vòng mười ngày nửa tháng. Sư phụ chỉ giúp con được lúc này, sao có thể giúp con được cả đời?

Nàng ta lắc đầu, lại thầm nghĩ:

- Chỉ là không nghĩ tới hai con Ngốc Điểu kia lại bay tới tận Vô Tận Hải. Hừ! Ngươi tuy có khả năng hủy thiên diệt địa, nhưng ở trong chuyện này, Tô Hòa ta cũng phải ngăn cản ngươi!

Trong lúc vô ý, một thân ảnh đơn độc đang ngạo nghễ ngồi trên một hòn đảo, nhìn bầu trời không trắng, nhìn bờ biển vô biên, lại hiện lên trước mắt của nàng.

Tô Hòa nhẹ nhàng cắn môi mình.

- Ngươi... Người có bản lĩnh lớn như vậy, sao không biết ta bị hãm tại chỗ này? Ai, Tử Nhân, mấy trăm năm nay, sao ngươi không chịu gặp ta... ?!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-521)