← Ch.322 | Ch.324 → |
Quang mang trên người hai vị thiên quân bắn ra bốn phía, hộ thể đạo pháp đã vận khởi tới cực hạn. Mặc dù như thế, nhưng cuồng phong đập vào mặt làm cho bọn họ khổ sở vô cùng, cho nên phải rống lên, nói chuyện vài câu với nhau.
Bên ngoài áo bào của hai vị thiên quân có buộc những sợi dây dài loằng ngoằng, buộc bốn cái Viên Điệp (trongkimtrn: chắc là loại ống tròn giống như ống phun phản lực) ở trên lưng, ở giữa bốn cái Viên Điệp này có một cái lỗ tròn chừng ba thốn, đang phun ra ngoài ngọn lửa màu xanh nhạt.
Mỗi một cái Viên Điệp có lực đẩy cực mạnh, khi bốn cái buộc cùng một chỗ thì lực đẩy tới sẽ như bài sơn đảo hải, cho nên mới khiến cho hai vị thiên quân phóng như sao chổi về hướng Tây Huyền sơn.
Hai vị thiên quân mang hết toàn lực cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ lực đẩy trên lưng mình, bảo vệ nội phủ không bị trọng thương. Nếu như không phải pháp bảo này biết tự điều chỉnh phi hành, thì người sớm đã mặt mũi bầm dập từ lâu rồi.
Đang lúc phi nhanh, hai vị thiên quân thấy trước mặt có một vị tiểu đạo sĩ mang nét mặt lo lắng đi tới, dáng đi có vẻ nhàn nhã; nhưng mà có chỗ kỳ quái là tốc độ bay của họ nhanh như vậy khiến cho họ không cách nào nhìn rõ cảnh vật xung quanh, chỉ riêng tiểu đạo sĩ kia thì hai người lại nhìn cực kỳ rõ ràng.
Càng thêm kỳ quái chính là, thân ảnh của người kia trông thì rất rõ, thế nhưng mà hai vị thiên quân lại không cách nào nhìn thấy tướng mạo của hắn. Hai người họ còn chưa kịp kinh ngạc thì đã bay qua tiểu đạo sĩ kia mất rồi.
- Lúc nãy ngươi có thấy một tiểu đạo sĩ không? - Bạch Hổ kêu lên.
- Đúng là có một tiểu đạo sĩ, thế nhưng ta không nhìn thấy diện mạo của hắn!
- Ta cũng không thấy rõ, ngươi không cảm thấy có chút gì đó kỳ quái sao?!
Long Tượng đáp:
- Đúng là có chút cổ quái! Ừ... A, chúng ta đã tới Tây Huyền sơn! Cẩn thận, phía trước có gì đó chặn đường!
Ngọn lửa phía sau cháy càng mạnh, tốc độ bay đi càng nhanh. Lúc này Bạch Hổ đã không còn nhìn thấy gì ở trước mặt, linh quang của hắn chợt lóe, cả kinh kêu lên:
- Đó không phải là sơn môn của Đạo Đức tông hay sao! Sao chúng ta có thể bay nhanh tới như vậy được?!
Trong đám mây vang lên những tiếng chuông gấp gáp, chỉ cần người hơi có kiến thức cũng biết đây là tiếng chuông cảnh báo của Đạo Đức tông.
- A a a!! - Long Tượng sợ tới mức vỡ tim nít mật, lão không còn sức mà trả lời, chỉ biết nhìn chằm chằm về phía trước!
Rất xa, sơn môn hùng vĩ của Đạo Đức tông dần dần hiện ra trong mây, nhanh chóng mở rộng trước mặt hai vị thiên quân.
Dưới Tây Huyền sơn, thanh niên đạo sĩ kia nhìn vào đám mây, lẩm bẩm:
- Sao lại là hai người bọn họ? Với loại tốc độ này chắc là đã tới sơn môn rồi. A, đạo hạnh của họ còn chưa đủ để khống chế loại pháp bảo bay này, vậy thì chẳng phải sẽ...
Hắn nhìn đám mây ở phía xa, mặc dù không nhìn thấy cái gì, nhưng lại nghe thấy có tiếng sấm nổ và hai tiếng kêu thảm thiết. Sắc mặt hắn trắng bệch, vội vàng lắc đầu, đuổi những hình ảnh sắp sửa hiện lên trong đầu ra ngoài.
Sau lưng của hắn có đeo một cái thiết côn đen kịt, đây chính là trang bị của Kỷ Nhược Trần. Hắn nhìn lên trên núi, thân hình không ngừng chớp động, dễ dàng né qua những đám đá lớn do hai vị thiên quân bay qua để lại.
Hắn lắc đầu, không suy nghĩ thêm về kết quả của hai người kia nữa mà chuyển hướng đi xuống chân núi.
Kỷ Nhược Trần mới chỉ cất bước thì thân hình đã đi thật xa, đúng lúc này hắn nhìn thấy Hắc Huyền đạo trưởng dẫn mọi người về núi. Hắn liền vận khởi chân nguyên, thần thức lập tức tiến vào một cảnh giới khác, từng cành vây ngọn cỏ xung quanh như sống lại, tỏa ra những khí tức khác nhau. Trong những khí tức hỗn tạp này, thân hình của Kỷ Nhược Trần giống như không có trọng lượng. Cho tới giờ khắc này, hắn cảm giác như mình đã hợp với núi rừng làm một thể, tuy hai mà là một.
Vì vậy ở trong mắt Hắc Huyền đạo nhân, Kỷ Nhược Trần cứ như vậy biến mất.
Thấy Hắc Huyền đạo nhân bồi hồi không đi, trong lòng Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên nổi lên một cỗ sát khí, tay trái của hắn đã cầm Định Hải Thần châm ở phía sau lưng. Đúng vào lúc này, Hắc Huyền đạo nhân dường như nhận ra gì đó, bỗng nhiên vội vàng xoay người bay thật nhanh, thần sắc có vẻ bối rối.
Điều này nằm ngoài dự liệu của Kỷ Nhược Trần, hắn đứng ngây ra trong chốc lát rồi mới bước về hướng Đông.
o0o
Nửa tháng nay, Đạo Đức tông vẫn chưa có động tĩnh nào quá lớn.
Trên Thái Thượng Đạo Đức cung các vị chân nhân đi lại như mắc cửi, ai nấy đều biến sắc, có rất nhiều chân nhân bất chấp chuyện đạo hạnh bị hao tốn đều phá quan ra ngoài.
Tử Dương chân nhân vốn đang cầm một quyền cổ cờ phổ (thế cờ cổ), đang ngâm cứu, trông rất bình thản tự nhiên. Đột nhiên có một gã đệ tử liều lĩnh chạy vào, lão thấy vậy cũng không tức giận, chỉ hỏi:
- Chuyện gì mà vội vàng như thế?
Đệ tử kia nhỏ giọng đáp, trong phòng bỗng nhiên yên tĩnh cực kỳ.
Chợt nghe một tiếng "Bịch" vang lên, cuốn sách trong tay của Tử Dương chân nhân đã rơi xuống đất, thất thanh vặn hỏi:
- Sơn môn của tông ta bị người ta hủy hoại?
Đệ tử kia vội đáp:
- Vẫn chưa đổ hoàn toàn, chỉ mới đổ hơn một nửa mà thôi. Người gây ra tai họa chính là Thất Thánh Sơn Long Tượng thiên quân và Bạch Hổ thiên quân. Chẳng qua bọn họ gây ra tai họa cũng không dễ chịu gì, bản thân họ bị trọng thương hôn mê bất tình, đã bị các đệ tử bắt lại.
Tử Dương chân nhân nhìn ra ngoài cửa sổ, sau khi suy ngẫm trong chốc lát lão mới thở dài một hơi, phất tay bảo:
- Ai, ý trời, ý trời!... Đem hai người kia giao cho Tử Vân chân nhân, bảo y xử trí đi!
Sơn môn Đạo Đức tông rộng rãi mỹ lệ, hai bên là tám chiếc cột cao 50 trượng hoàn toàn làm bằng bạch ngọc, có điêu khắc sự tích của 72 tán tiên phi thăng.
Mỗi một thạch trụ đều có điêu khắc Tử Ngọc Liên Hoa, rồng cưỡi mây, miệng phun mây. Tám đạo tường vân hội tụ một chỗ, tạo thành một tòa Bát Bảo Linh Lung tháp.
Chỉ tiếc cảnh tượng huy hoàng này chỉ còn là dĩ vãng.
Ngoài Tử Dương chân nhân ra, sáu vị chân nhân của Đạo Đức tông đều đứng ở trước sơn môn, ai nấy đều im lặng, đương nhiên là tâm tình cả đám không được tốt.
Tám chiếc Kinh Thiên Ngọc Trụ chỉ còn lại hai chiếc còn sừng sững như lúc ban đầu; có bốn chiếc nghiêng trái, nghiêng phải; hai cái gẫy làm đôi; một chiếc bị đụng bay xa hơn trăm trượng đâm thật sâu vào trong vách núi, chỉ còn thừa khoảng 3, 4 tượng ở ngoài.
Thủ Chân chân nhân xưa nay luôn trấn định nhưng lúc này cũng tức giận tới mức khuôn mặt béo run run, một lát lão mới lẩm bẩm:
- Chuyện này... đây thực sự là bị người khác húc vào sao?
Có một gã đệ tử Đạo Đức tông ở bên canh lập tức khom người thưa:
- Đệ tử tận mắt nhìn thấy hai vị thiên quân từ dưới chân núi xông lên, đụng thẳng vào sơn môn. Nhưng mà thân pháp của họ quá nhanh, đệ tử đạo thuật không tinh, không cách nào ngăn lại được.
Thủ Chân chân nhân cũng không nói nhiều, chỉ thở dài một hơi, tay áo phất một cái, xoay người rời đi.
Ngọc Huyền chân nhân nhíu chặt đôi mi, nhìn ngọc trụ bị gãy, lại nhìn ngọc trụ bị cắm vào vách núi. Cho dù nàng có suy nghĩ như thế nào đi nữa thì cũng không nghĩ ra rằng Ngọc trụ được Huyền Bình Thanh Minh trận pháp tầng tầng bảo hộ lại bị tấm thân máu thịt đụng hỏng, càng không ngờ tới chuyện nó bị gãy làm hai đoạn.
← Ch. 322 | Ch. 324 → |