← Ch.325 | Ch.327 → |
Hai trung niên tu sĩ cũng trông thấy chân khí thân chính của lão giả thì biến sắc, đều quay đầu đi lo uống trà uống rượu của mình, không dám nói thêm cái gì.
Sau khi năm người ngồi xuống, một thiếu nữ ở giữa nhìn quanh một vòng, ánh mắt hơi dừng lại trên người hai trung niên tu sĩ, trong ánh mắt hiện vẻ xem thường. Về phần những phàm nhân không có đạo hạnh nàng ta căn bản cũng ko thèm nhìn đến một cái, nhưng khi nang ta trông thấy Kỷ Nhược Trần, thì hai mắt đột nhiên sáng ngời. Nàng ta nói:
- Ơ này, tiểu đạo sĩ kia trông cũng tuấn tú lịch sự đấy, không biết là đệ tử của phái nào?
Một người thanh niên cao lớn bên người thấy toàn thân Kỷ Nhược Trần ẩm ướt, lập tức nhíu mày nói:
- Nhưng ta thấy hắn đâu giống với người có đạo hạnh gì đâu.
Thiếu nữ giương lên lông mi, không vui đáp lời:
- Mặc dù hắn hiện giờ không có đạo hạnh, nhưng thiên tư không hẳn đã kém, nói không chừng là sư môn của hắn quá kém, không có dạy dỗ đệ tử tốt. Sư tổ cũng đã căn dặn qua, bảo chúng ta tìm thêm một sốt đệ tử có thiên tư xuất chúng để làm vinh dự môn hộ, đạo hạnh của hắn càng thấp càng tốt, tốt nhất là không có đạo hạnh!
Bị nàng ta mỉa mai một phen như thế, người thanh niên này chỉ có cười khổ, y cũng không tranh cãi thêm, xem ra địa vị của thiếu nữ này trong môn hộ không thấp. Thiếu nữ chuyển hướng sang lão giả rồi thưa:
- Cổ sư thúc tổ, ngài không phải là muốn trong thời gian bế quan sẽ thu thêm một đệ tử sao? Tiểu đạo sĩ này thế nào?
Lão giả nhìn sang Kỷ Nhược Trần, thần quang trong mắt chuyển động không ngớt. Ở bên kia Kỷ Nhược Trần vẫn chỉ nhìn ngoài cửa sổ, căn bản không biết đang bị người khác nhìn chăm chăm vào mình.
Lão giả nhìn Kỷ Nhược Trần ti mi từ trên xuống dưới mấy lần, mới lắc đầu nói:
- Thằng bé này cũng không tệ, đáng tiếc trên người hoàn toàn không có linh khí, còn kém hơn cả người bình thường nữa.
Tiên thiên linh khí vẫn là căn cơ của tu đạo, đại thế đạo pháp trên đời đều bắt đầu từ một điểm tiên thiên linh khí trong linh thần. Lão giả nhìn ra tiểu đạo sĩ kia hoàn toàn không có tiên thiên linh khí, vậy thì thành tựu kiếp này cực kỳ hữu hạn, cho dù tu thời gian trên trăm năm thì tiến cảnh cũng không bằng thiếu nữ này tu tập ba năm.
Thiếu nữ a một tiếng, tức thì thất vọng hoàn toàn. Nàng ta lại nhìn thoáng qua Kỷ Nhược Trần, không rõ vì sao dáng dấp của tiểu đạo sĩ kia xuất trần đến như vậy nhưng lại hoàn toàn không có linh khí. Đạo hạnh của lão giả này gần với chưởng môn sư tổ, trong giới tu đạo cũng rất có danh tiếng. Lão nói không có linh khí thế thì tiểu đạo sĩ này nhất định là không có linh khí.
Thanh niên cao lớn lại nói với lão giả:
- Lần này sư thúc tổ đại triển thần uy tại Tây Huyền sơn, triệt hạ 7 tên yêu đạo đang mưu toan trở về núi xin tiếp viện, cũng tự tay giết chết Thượng Thanh yêu đạo cầm đầu. Hiện tại các môn các phải nhắc tới Trọng Lâu chúng ta, ai không thêm ba phần kính ngưỡng? Chi tiếc sư thúc tổ phải về núi bế quan, không thể tiếp tục dẫn dắt chúng ta giết thêm mấy tên yêu đạo nữa.
Lão gia về râu mim cười nói:
- Thiên đạo luân hồi, báo ứng không bao giờ sai. Nghĩ lại lúc Đạo Đức tông ngang ngược bá đạo, bức tử sư huynh các con vẫn còn tại trước mắt. Hôm nay thời gian còn chưa tới vài năm, Đạo Đức tông đã suy bại tới nông nỗi người người đuổi giết. Nếu như nói bọn chúng không phải là tội ác chồng chất, chỉ sợ ai cũng không tin.
Lão ngừng lại một chút, đợi sau khi mọi người ca tụng một phen mới thở dài tiếp tục bảo:
- Diệt một Thượng Thanh yêu đạo, kỳ thực cũng không phải chuyện gì to tát. Số người Đạo Đức tông được gọi là Thượng Thanh có 99 người, diệt một tên nhưng còn có 98 tên. Như thế trong Trọng Lâu phái ngoại trừ ta cùng với chưởng môn thì không có người nào là địch thủ của những tên Thượng Thanh yêu đạo này. Nếu không phải lần này Đạo Đức tông đụng chạm Tiên nộ, bị thiên phạt, thì Trọng Lâu phái ta muốn báo mối nhục nhã này còn không biết phải đợi đến ngày tháng nào?! Lần này sau khi ta bế quan, mấy người các con hãy nhớ kỹ, thời khắc nào cũng phải tu luyện để đạo hạnh tinh tiến, không thể xao lãng. Nếu như nhìn thấy tài năng mới có tư chất cũng phải dẫn vào môn phái nhiều hơn, như vậy mới là con đường căn bản đề phát dương quang đại Trọng Lâu phái ta.
Thanh niên cao lớn lại nói:
- Sau khi sư thúc tổ xuất quan, Trọng Lâu Tâm kinh chắc hẳn đã tu hành viên mãn, đến lúc đó tiêu diệt bầy yêu Thượng Thanh đó của Đạo Đức tông thì đâu có gì khó!?
Lão giả vuốt râu cười đáp: - Không thể nói như vậy...
Lúc này bên cạnh chợt truyền đến một tiếng thở dài khe khẽ, bỗng có người nói:
- Chính xác là không thể nói như vậy. Nên biết rằng Thượng Thanh chân quyết tổng cộng phân chín tầng cảnh giới, Cổ Tự Đạo ngươi cho dù bế quan 500 năm, tu luyện Trọng Lâu Tâm kinh đến cực hạn, tối đa cũng chỉ tương đương Thượng Thanh Thần Tiên cảnh mà thôi. Đừng nói cửu mạch chân nhân của Đạo Đức tông, cho dù đạo trưởng này mới vào Thượng Thanh cảnh, ngươi có thể tiêu diệt được mấy người?
Lời này vừa vang lên, mọi người Trọng Lâu phải lập tức giận dữ, tìm kiếm mọi nơi tên cuồng đồ nào dám can đảm nói năng lỗ mãng. Nhưng trên lầu hai toàn là phàm nhân, duy nhất có chút đạo hạnh chính là hai trung niên nhân kia. Hai người vừa thấy ánh mắt của mọi người Trọng Lâu phải trông lại, sắc mặt đều biến đổi nên vội vàng chắp tay nói:
-Việc này không liên quan đến chúng tôi!
Thiếu nữ vỗ bàn phẫn nộ quát: - Không phải là các ngươi còn có thể có ai?!
Lời này của nàng ta cũng không sai, tu đạo giả cùng chúng nhân phàm tục tựa như một người trên trời, một người dưới đất. Đại sự thiên hạ vây công Đạo Đức tông trong giới tu đạo nghìn năm khó gặp thì người người biết được nhưng trong chúng nhân phàm tục không mấy người biết được. Huống chi người lên tiếng hình như đối với công pháp của Đạo Đức tông và Trọng Lâu phái đều có đọc lướt qua, khả năng duy nhất đương nhiên chính là hai người trung niên này.
Lão giả nhăn lại hai hàng lông mày, khóe mắt cũng không nhìn hai người kia, kỳ thực tâm trạng lão đang kinh nghi bất định. Lão giả này tên là Cổ Tự Đạo, chính là sư đệ của chưởng môn Trọng Lâu phái Trương Di Nhiên, tu vi tinh thâm, tu luyện Trọng Lâu Tâm kinh đã tới gần đỉnh cao. Lão là người trong nhà nên biết chuyện nhà mình, đương nhiên biết Trọng Lâu Tâm kinh tại trong giới tu đạo chẳng qua xem như là pháp môn bậc trung, tuy là luyện đến cực điểm có thể đạt được Thượng Thanh Thần Tiên cảnh của Đạo Đức tông hay không còn rất khó nói. Sự sai biệt trên cảnh giới tu tập pháp môn bực này chính là nguyên nhân Trọng Lâu phái mấy trăm năm chỉ là tiểu phái hạng ba, mà Đạo Đức tông thì hùng cứ đương thế.
Lần này sau một phen tử chiến giữa lão cùng với Thượng Thanh yêu đạo của Đạo Đức tông nên trong lòng chợt có sở ngộ, vì thế mới ngay tại thời gian gấp rút vây công Tây Huyền sơn muốn trở về Trọng Lâu. Lão kỳ vọng sau 10 năm bế quan có thể đột phá cực hạn của Trọng Lâu Tâm kinh. Đây mới là đại sự quan hệ đến hưng suy trăm năm của Trọng Lâu phái. Người này có thể một lời nói toạc ra điều mấu chốt của Trọng Lâu Tâm kinh như vậy nhất định là một kình địch.
Ngay khi hai người trung niên đang vội vàng biện bạch, đột nhiên từ bên cạnh một luồng gió nhẹ lướt qua chúng đệ tử Trọng Lâu phái, thổi về hướng Cổ Tự Đạo. Thanh âm vừa rồi lại vang lên:
- Là ta!
Thiếu nữ vội vàng quay đầu nhìn lại, đã thấy thanh niên đạo sĩ kia với khuôn mặt thanh tú, cả người không chút linh khí đang đứng dậy, nhẹ nhàng nhảy về phía bên này. Trong tay hắn cầm một cây thiết côn ngăm đen không đáng để mắt tới chút nào, trực tiếp đi đến trước mặt Cổ Tự Đạo.
Trong mắt Cô Tự Đạo tức thì hiện lên một tia kinh ngạc.
Thanh niên đạo sĩ này như một luồng gió nhẹ bay tới, trong có vẻ chậm chạp nhưng thực ra rất nhanh, trong sát na đã đi qua giữa mấy tên vãn bối đệ tử của Trọng Lâu phái. Động tác của thanh niên đạo sĩ này nhanh như quỷ mị, điều kỳ lạ là khi hành động không lộ ra chút chân nguyên nào. Nếu không phải hắn lên tiếng thì ngay cả Cổ Tự Đạo cũng chưa từng phát hiện ra hành động của hắn!
Ngay khi thiết côn còn cách Cổ Tự Đạo có ba thước, trên người thanh niên đạo sĩ rốt cuộc lộ ra một tia chân nguyên khí tức yếu ớt, lập tức đã bị thần thức của Cô Tự Đạo vững vàng phong tỏa.
Lông mi Cổ Tự Đạo dựng lên, sắc mặt lão đã bình thản rất nhiều. Nếu tiểu đạo sĩ này đã bị thần thức của lão phong tỏa, như vậy tự nhiên sẽ có vài đạo pháp lợi hại đang chờ hắn. Huống chi vừa xem thấu khí tức này, lập tức Cổ Tự Đạo đã nhìn ra đạo hạnh của hắn thực sự không cao, cự ly còn kém mình tới 3, 5 số. Có lẽ vừa rồi hắn có thể giấu diếm được tai mặt của mình là dùng một loại thân pháp huyền diệu nào đó. Đạo Đức tông được xưng đạo tạng mười vạn sách, bên trong có thân pháp mình nhìn không thấu thực ra cũng không lạ thường. Tiểu đạo sĩ này xem ra là đệ tử ngoại môn của Đạo Đức tông, nếu hắn vẫn ngồi bất động thì quả thật có thể qua cửa ải, chỉ tiếc hắn thiếu kiên nhẫn, gấp gáp muốn đi tìm cái chết.
Trong sát na như tia lửa ánh chớp, Cổ Tự Đạo dùng tay trái vuốt râu tay phải mở rộng, đỉnh tâm chân khí lập tức phân ra năm sợi, năm ngón tay phải vuốt một vòng trước lòng bàn tay chợt kết thành một tấm chắn nhỏ có hoa văn thú vật nghênh đón mũi thiết côn, mở miệng chậm rãi nói:
- Hừ! Nguyên lai là dự nghiệt Đạo Đức tông, thật là không biết trời cao đất rộng...
← Ch. 325 | Ch. 327 → |