← Ch.326 | Ch.328 → |
Câu nói của lão còn chưa dứt, chỉ nghe được một tiếng "Phác" vang lên. Tiếng động này tuy nhỏ nhưng lại giống như tiếng sấm ngày xuân, hàm uy bất lộ. Cả quán trà lung lay, những tục nhân không có đạo hạnh thì không có chuyện gì; ngược lại hai người trung niên và chúng đệ tử của Trọng Lâu phái nghe xong tiếng lôi này thì cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, chân nguyên trong cơ thể cuồng loạn đảo lộn, người có đạo hạnh thấp thì lập tức phun ra một ngụm máu.
Cổ Tự Đạo dựng thẳng hai hàng lông mày, hoảng sợ thấy cái thuẫn chân nguyên trong lòng bàn tay chợt tứ phân ngũ liệt, không thể ngăn cản được thiết côn! Dưới tình thế cấp bách, lão đành phải ôm lấy mũi nó. Năm ngón tay vừa tiếp xúc với thiết côn, thì lão lập tức như bị sét đánh trúng, chi cảm thấy một đạo lực lượng kinh thiên động địa ập vào mặt, hoàn toàn không thể chống cự!
Chỉ trong phút chốc, xương bàn tay phải, xương cánh tay thậm chí xương cốt toàn thân của lão cũng vỡ thành bột phấn, chân nguyên bên trong kinh mạch vốn đang đề tụ chuẩn bị phát động đạo pháp cũng không chịu khống chế nổi nữa, đều làm nổ tung kinh mạch ven đường thậm chí quan khiếu cũng bị chấn nát bét.
Một tiếng "Bịch" phát ra. Cổ Tự Đạo bay ngược ra sau, nặng nề va vào cột trụ trên lầu trà. Lão phun ra một ngụm máu, máu phun đến nửa đường đã hóa thành bích hỏa hừng hực, trong thời gian khoảnh khắc đã đốt thân thề lão thành tro bụi. Chỉ nghe được một tiếng leng keng, chỉ còn một miếng ngọc bội không bị thiêu đốt rớt trên mặt đất.
Ký Nhược Trần kéo lại tay phải, hầu như hao hết chân nguyên mới thu lại được Định Hải Thần Châm thiết nặng như núi. Khi Thần thiết trở về tay, tạo ra một trận gió như có như không. Trận gió lặng yên xẹt qua chúng đệ tử Trọng Lâu phái, chỉ nghe vài tiếng kêu đau đớn, những đệ tử Trọng Lâu sắc mặt chuyển thành tái nhợt, trong mũi chảy xuống hai dòng máu, đầu gục xuống, sau đó cả đám liền bất động
Hắn vén vạt áo, nét mặt thảnh thơi ngồi xuống vị trí lúc trước của Cổ Tự Đạo, nhìn sang thiếu nữ đối diện. Lúc này trong số chúng nhân của Trọng Lâu phái chỉ có nàng ta còn ngồi ở trước bàn, không một chút tổn thương. Sắc mặt cô thiếu nữ trắng bệch, vẫn không thể tin được một màn vừa rồi phát sinh tại trước mắt mình.
- Ngươi... ngươi...
Thiếu nữ vốn cũng rất can đảm giờ thì mặt mày ảm đạm, chỉ vào Kỷ Nhược Trần, nhưng nói không ra lời.
Ký Nhược Trần mỉm cười nói:
- Ta để lại cho cô một mạng là muốn cô nói lại một câu với Trương Di Nhiên. Mạng của một đệ tử Đạo Đức tông cần phải mười đệ tử Trọng Lâu tới trả lại. Ngày hôm nay còn chưa giết đủ, ngày sau ta đương nhiên sẽ lên Trọng Lâu để lấy.
Dứt lời, Kỷ Nhược Trần đứng thẳng người dậy, nhẹ nhàng bước đi. Chỉ là hắn cũng không biết được, trong một tháng khi hắn rời khỏi núi, đại thế thiên hạ đã xảy ra biến hóa long trời lở đất từ lâu.
Mãi đến khi thân ảnh của Kỷ Nhược Trần biến mất hồi lâu, thiếu nữ ở trong quán trà mới hồi phục chút tinh thần. Nàng ta vội vàng vọt tới phía trước cửa sổ, nhưng thấy ngoài cửa sổ chỉ có mưa phùn phất phơ như khói, nào còn thấy bóng dáng của Kỷ Nhược Trần đâu?
Nàng ta cắn môi, đột nhiên nói lớn:
- Bọn yêu nhân của Đạo Đức tổng các ngươi làm điều ngang ngược, khiến cho người người oán trách, sớm muộn gì cũng phải chịu thiên kiếp tiên phạt! Hiện tại bỏ mặc cho ngươi càn rỡ được nhất thời. Thiên hạ tuy lớn, nhưng tuyệt nhiên không có chỗ cho ngươi dung thân!
Trong cơn mưa bụi lất phất, Kỷ Nhược Trần thản nhiên mỉm cười, căn bản không để lời nói của thiếu nữ kia ở trong lòng, chỉ là đang bình phục lại tâm tình từng chút một bởi vì mới giết chóc mà kích động không ngớt. Kỷ Nhược Trần thư giãn thân thể một cái rồi thắt chặt lại sợi dây vải đang buộc Định Hải thần châm thiết. Sau khi đánh chết Cổ Tự Đạo, cây thần thiết lúc này đã nặng hơn 4000 cân, đeo ở sau lưng cũng rất cật lực.
Cổ Tự Đạo có thể nói là một kẻ không may, đối với Kỷ Nhược Trần vẫn còn tồn tại ý khinh thường nên lão chỉ dùng có 6 thành chân nguyên; thêm nữa cây Định Hải thần châm thiết lại cực kỳ hung lệ, hầu như là khắc tinh của các loại chân nguyên đạo pháp hộ thể, nó được Kỷ Nhược Trần lấy đạo cảnh vận sử, uy lực càng bội tăng. Dưới "Thử tiêu bỉ trường(*) thì Cổ Tự Đạo làm sao mà không chết cho được?
(*) Thử tiêu bỉ trường (cái này ngắn, cái kia dài ra): ý câu trên là Cổ Tử Đạo khinh địch còn KNT thì dốc hết sức.
Thân thể thiếu nữ yếu ớt ngồi ở giữa một đống thi thể của đồng môn, qua nửa ngày mới run rẩy đứng lên, bước tới cây cột trụ trên lầu. Trên cây trụ gỗ to một thước in hình một người bị cháy đen, nàng ta dùng ngóng tay sờ lên đó, phát giác hình người trên trụ gỗ từ lâu đã bị luyện thành than, cứng rắn vô bì, nhưng một chút máu thịt cũng không hề để lại.
Hiện nay trên giang hồ, cao thủ như Cổ Tự Đạo cũng không nhiều, không ngờ được hôm nay lại bị chết nơi này. Một thân chân nguyên của lão đã hóa thành bích hỏa, ngay cả cái xác mang tinh hồn cũng bị luyện thành tro bụi, ngay cả khả năng luân hồi sống lại cũng không có.
Thiếu nữ bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, vội vàng từ bên hông lấy ra một cái ống bằng bạc dài chừng một tấc, cắn răng một cái, cái tay run run ném nó lên trời. Cái ống này gặp gió liền phát ra một tiếng rít, trong sát na nhảy vào trong mây mù, không biết đã bay tới mấy trăm trượng nữa, sau đó nó tại không trung nổ tung thành những ánh bạc trong phạm vi trăm trượng!
Còn chưa đến thời gian một nén hương, đám mây liền sáng lên từng đoàn kiếm quang, hơn mười người tu đạo ngự kiếm bay tới, sợ là những tu sĩ vùng lân cận vài trăm dặm có chút đạo hạnh cũng đến đông đủ.
Một đạo nhân người gầy đét tay nâng ngọc điệp, đứng nghiêm nghị trước di thể của Cổ Tự Đạo, năm ngón tay phải ở trong tay áo bấm đốt ngón tay không ngớt, một lúc lâu mới thở dài một tiếng, nói với thiếu nữ:
- Cổ đạo hữu đạo pháp sâu xa, Khô Trúc ta từ trước đến nay vô cùng bội phục. Chỉ tiếc nhất thời không để ý bị gian nhân của Đạo Đức tông hạ độc thủ, thật đáng buồn đáng tiếc! Cô nương xin yên tâm, việc này nhất định có quan hệ với Đạo Đức tông, việc của Trọng Lâu phái tức là việc người tu đạo thiên hạ. Nghe cô nương nói tên yêu đạo hạ thủ tuổi tác còn rất trẻ, điều này có phần quái lạ, người thanh niên nào của Đạo Đức tông có thực lực giết được Cổ đạo huynh chứ? Thôi được, ở đây bần đạo có một bản ngọc sách, bên trong ghi chép tướng mạo của bầy yêu Đạo Đức tông, cô nương thử nhận diện xem.
Khô Trúc từ trong tay áo lấy ra ngọc sách, phun ra một ngụm nguyên khí, ngọc sách lập tức tự động mở ra, bốc lên một cột sáng màu trắng. Trong cột sáng hiện rõ một đám đạo sĩ, đều là đệ tử của Đạo Đức tông. Mỗi một người xuất hiện, bên cạnh còn di động vài hàng văn tự, giới thiệu vắn tắt cuộc đời, đạo sĩ, các pháp bảo của người đó, có tường tận, có người thì không tỉ mỉ, còn có người thì để trống.
Thiếu nữ trợn to mắt nhìn chằm chằm vào các nhân vật như đèn kéo quân, đải qua lại không ngớt, đột nhiên chỉ vào một cái chân dung rồi thốt lên:
- Chính là hắn!
Chỉ thấy trên ngọc sách đứng một thanh niên, bên cạnh chỉ có một vài chữ nhỏ màu vàng nhạt. Những chữ nói về người này tuy ít nhưng là chữ màu vàng nói rõ chính là một nhân vật quan trọng gần với cửu mạch chân nhân trong Đạo Đức tông
Khô Trúc bấm ngón tay tính toán, nét mặt hiện lên một tia cười nhạt, nói:
- Thì ra chẳng qua là một tiểu yêu mới tu được 6, 7 năm! Đạo Đức tông cho dù thủ đoạn thông thiên, đạo hạnh của hắn có thể thâm hậu được bao nhiêu? Con tiểu yêu này đương nhiên không có khả năng giết được Cổ đạo hữu, khả năng duy nhất chính là trên người có mang theo pháp bảo cực kỳ lợi hại!
Thiếu nữ hỏi:
- Vạn nhất là sư môn trưởng bối của hắn trốn ở gần hạ thủ thì sao?
Khô Trúc giơ lên ngọc sách trong tay, cười hắc hắc đáp:
- Số Thượng Thanh yêu đạo được ghi lại trong danh sách lúc này hầu như đều tập trung tại Tây Huyền sơn, vùng lân cận căn bản là không có một tên Thượng Thanh yêu đạo nào. Cho dù tới một hai tên Thượng Thanh yêu đạo chưa có được ghi lại trong danh sách, chúng ta có rất nhiều người ở đây, bảo đảm hắn đến được nhưng đi không được!
Lúc này thiếu nữ đã biết ngọc sách trong tay Khô Trúc là một kiện bảo bối. Vật này chính là do Tôn Quả chân nhân của Chân Vũ quán đích thân chỉ huy chế tạo, tổng cộng có 36 cuốn phân cho tu sĩ đứng đầu 36 châu. Trên sách ghi lại toàn bộ tư liệu các đạo sĩ đã biết của Đạo Đức tông, một khi tư liệu có sự thay đổi mới thì Tôn Quả chỉ cần tiến hành sửa chữa trên sách mẫu ở trong tay là được, ba mươi sáu tập sách sẽ đổi mới tương ứng. Mà thủ lĩnh tu sĩ khắp nơi đang giữ sách, khi có quân tình quan trọng chỉ cần viết lên trang sách và phun ra một ngụm nguyên khí, thì Tôn Quả có thể lập tức biết được.
Có 36 cuốn sách ngọc này, có thể nói là liên hệ tai mắt của toàn bộ tu sĩ thiên hạ. Thiên hạ tuy lớn nhưng tu sĩ Đạo Đức tông cũng khó mà hành tẩu thoải mái được.
Khô Trúc xuất thân từ Huyền Thủy quán, đạo hạnh còn cao hơn một đường so với Trương Di Nhiên của Trọng Lâu phái, vậy nên trở thành thủ lĩnh tu sĩ trong phạm vi 500 dặm quanh đây, được giữ trong tay một cuốn ngọc sách.
Thiếu nữ đột nhiên nghĩ tới một chuyện, ngạc nhiên hỏi:
- Trong ngọc sách này tại sao không có tư liệu của Tử Vi chân nhân?
Nét mặt Khô Trúc hiện ra một tia xấu hổ, chuyển đề tài câu chuyện nhằm trốn tránh việc trả lời.
Thì ra lúc mà Tôn Quà tạo ra mẫu Ngọc sách này, người thứ nhất chính là muốn đem tư liệu của Tử Vi chân nhân thu vào trong đó. Nhưng khi hai chữ Tử vi mới vừa được khắc lên Ngọc sách thì ngọc sách đột nhiên bốc lên một luồng lôi hòa, nổ tung tất cả. Tôn Quả đã thử đi thử lại nhiều lần, xung quanh bất kể có bao nhiêu cấm chế pháp trận đều không có tác dụng. Tôn Quả vẫn chưa từ bỏ ý định, khi đang nghĩ thử thêm lần nữa, đột nhiên trong lòng như bị lôi điện đánh trúng, tức thì phun ra một ngụm máu. Tôn Quả hoảng sợ kinh hãi, từ đó mới biết một thân thần thông của Tử Vi chân nhân quỷ thần khó dò, vì thế không dám thử lại nữa.
Việc này đương nhiên không thể để ngoại nhân biết được, Khô Trúc và Tôn Quả là đạo hữu nhiều năm, cũng chỉ mới biết được chút ít chuyện, làm sao dám trả lời với thiếu nữ này?
Lúc này chợt một lão già bên cạnh "Ơ" một tiếng, gọi:
- Khô Trúc chân nhân, mau đến xem!
Tiếng gọi này vừa đúng lúc giải vây cho Khô Trúc.
← Ch. 326 | Ch. 328 → |