Vay nóng Tinvay

Truyện:Trần Duyên - Chương 332

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 332: Thương sinh (4)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)

Siêu sale Lazada


- Đồ ngu! Sao ngươi dám xem ta giống như mấy thứ tạp nham tầm thường như Hỗn Độn tiên! Thần vật thần thông quảng đại như ta không thèm chấp nhặt với ngươi, sao ngươi có thể hiểu được bí ảo trong đó chứ!?

Chiếc côn đó quả nhiên cực kì thông linh. Ngay sau đó thân côn rung chấn, nó phát ra tiếng kêu dài giống như rồng ngâm hổ gầm, kèm theo đó là cương phong gào thét chung quanh, trong không trung xuất hiện tia chớp lượn lờ, một đám mây xám xịt như mực từ trên không rơi xuống trùm lên khoảng không rộng lớn chu vi trăm trượng.

Sau mấy tiếng sét đánh, mấy tia điện màu tím quanh quẩn đánh xuống khiến cho cây chết cành rụng, uy thế vô cùng!

Tia điện vờn quanh thiết côn phát ra ánh sáng chói lọi, âm thanh hùng hậu trầm thấp mới từ từ vang lên, êm tai kể lại chuyện cũ.

Nguyên bản thiết côn cất giấu rất sâu trong lòng đất, bị độc viêm thái cổ luyện hóa, cứ thế vô tri vô thức tồn tại không biết mấy vạn năm rồi. Bỗng có một ngày đất trời biến đổi, núi lở đất nứt, nó cứ thể từ trong địa hỏa trôi đến đáy Đông Hải. Cũng chính lúc này, nó đã có linh thức của mình. Chỉ có điều nó là vật chí hung trong trời đất, địa hỏa liệt cốc chỗ đó hoàn toàn không có sự sống không có một thứ gì có thể trò chuyện giao lưu.

Cứ như thế, sau khoảng thời gian cô đơn trôi nổi ở tận cùng Đông Hải hơn trăm năm; vừa lúc đó có một con Tuyền Quy đắc đạo ngao du đến đây nhìn thấy đại thiết có linh tính nằm nơi địa hỏa liệt cốc giống như hung địa, đúng là linh huyệt, thế là nó quyết định dừng lại.

Tuyền Quy vừa cùng thảo luận với thần thiết về chí lý đại đạo trời đất, cũng vừa kể cho nó nghe về những hải vực khác, thậm chí những nơi ngoài Đông Hải, chuyện cũ về cảnh tượng của vùng đất đại lục Thần Châu kia.

Sau đó Tuyền Quy nói rằng thần thiết hung tính quá lớn, một khi xuất hiện sẽ tạo ra sát nghiệp vô cùng, nên nó nguyện ở lại đây lây nguyên đan của mình hoá giải hung tính của thần thiết. Chỉ có điều chiếc côn này ngâm tẩm trăm triệu năm trong địa viêm thái cổ mới sinh ra nên hung tính mãnh liệt như biển, nào dễ dàng thay đổi.

May mà về mặt kiên nhẫn có lẽ Tuyền Quy là đệ nhất thiên hạ, từ từ luyện được quãng thời gian ngàn năm. Chỉ cần làm mất đi được một hai phần trăm hung tính của thần thiết, thì xem như có công đức lắm rồi, ngày khác có thể dùng việc này làm vốn liếng để đắc đạo phi thăng.

Thế là, thời gian thấm thoát trôi qua, thoắt cái đã muời mấy năm.

Mãi đến khi một kẻ, theo như thần thiết nói đó là một đạo sĩ mập lùn, thô kệch, ngu xuẩn đi tới nơi đáy biển không có một bóng người này.

Đạo sĩ kia khi nhìn thấy thần thiết thì vẻ mặt lập tức hớn hở, đi quanh nó ba vòng, đôi mắt nhỏ hình tam giác nhìn chằm chằm nó. Ánh mắt kia muốn bao nhiêu hèn mọn liền có bấy nhiêu, nhìn mãi đến mức thần thiết cũng cảm thấy mất tự nhiên, quanh thân giống như bị rỉ sét.

- Hay lắm, hay lắm! Không ngờ linh huyệt nơi đây lại có một thần vật như thế, ta tuỳ tiện ngao du một chút mà lại tìm được linh huyệt, gặp được thần vật. Lần này đúng là đại may mắn rồi. Chậc chậc, thực là không biết nói làm sao đây, ngay đến mình cũng phải khâm phục mình! Ừ, không biết vận số của món đồ này thế nào, đợi ta tính một quẻ đã.

Tên đạo nhân đó bấm tay một quẻ, vui vẻ ra mặt, nói tiếp:

- Ngươi và ta có thể tương ngộ ở đây, qua thật có duyên! Hừ, có duyên gì chứ, rõ ràng đây là phúc khí của ngươi mới đúng! Đợi ta sắp xếp một chút, việc lớn này chắc là sẽ dành cho ngươi. Thấy ngươi sinh ra từ trong địa hỏa hỗn độn, cũng chẳng có tên tuổi, thôi được, để ta ban cho ngươi một một danh hiệu thật vang dội....

Cũng không để cho thần thiết nói câu nào, bàn tay ngắn ngủn mập mạp đó đã sờ lên. Thần thiết chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, linh thức rơi vào trong vùng tối đen.

Không biết trải qua như thế trong bao lâu, cuối cùng ở một nơi mùi máu tanh nồng nặc, bản tính hung lệ khiến nó tỉnh lại. Đó chính là thời điểm Kỷ Nhược Trần đánh chết tu sĩ kia. Lúc mới tỉnh nó vẫn còn hơi ngây ngô, cho đến khi được máu tươi của Khô Trúc tẩm bổ, mới xem như hoàn toàn tỉnh lại. Cho nên lúc này, Định Hải Thần Châm mới hiện ra bộ dáng thực sự.

Thần thiết đã ở cùng với Tuyền Quy trăm năm, ít nhiều cũng hiểu được chút nhân tình thế sự, biết mọi người trong thế gian này đều kinh thần sợ quỷ, bắt nạt kẻ yếu là chính. Cho nên trước khi hiện ra bộ dáng thực sự, nó hô mưa gọi gió, hấp dẫn thiên lôi xuống bay múa quanh thân, trước hết tạo uy danh to lớn rồi tính tiếp.

Hồi ức dào dạt của thiết côn đến đây thì dừng lại, nhưng Kỷ Nhược Trần lại cảm thấy nó vẫn chưa nói hết, thuận miệng hỏi:

- Đạo sĩ kia nói có một tin tức về chuyện rất lớn trên người ngươi là chuyện lớn nào? Còn nữa, cái danh hiệu kia khá là vang dội, nói nghe một chút...

Đột nhiên một cơn gió tanh thổi qua, thiết côn tựa như phát ra một tiếng thét giận dữ, ánh sáng màu máu trong chữ Kỷ bừng lên, từng trận sát khí lạnh thấu xương nổi lên, tựa như thuỷ triều vọt tới Kỷ Nhược Trần!

Dưới sát khí như dậy sóng này, Kỷ Nhược Trần chỉ cảm thấy mình như một gốc tảo biển, thần thức lúc nào cũng có thể bị sát khí đánh tan. Bên tai lúc đầu vang lên từng trận gió rít, sau đó liền biến thành tiếng gào thét, rít gào của trăm vạn sinh linh.

Những âm thanh to lớn này hoà chung một chỗ, mới đầu còn như sét đánh nổ vang bên tai, càng về sau thậm chí lại càng trở nên không chút tiếng động, chỉ có vô số chấn động vô hình hung hăng chà xát vào thần thức của hắn!

Sát khí tận trời lướt qua như điện, tựa như một con sóng lớn lướt qua rồi biến mất sạch sē.

Sát khí rút đi một lúc lâu, những tiếng oán linh, sinh hồn gào thét vẫn còn bồi hồi bên tai Kỷ Nhược Trần không tiêu tan. Trong lòng hắn hoảng sợ, nếu không phải nghe qua chuyện cũ của thần thiết, thì hắn chắc chắn sẽ cho là đám sát khí này là do thần thiết đã tàn sát không bết bao nhiêu sinh linh mà thành.

Thần thiết thu liễm sát khí, giọng nói bỗng trở nên nguội lạnh:

- Cứ như vậy đi, sau này tốt nhất ngươi nên sát phạt quyết đoán hơn, kiếm cho ta đây nhiều máu ăn hơn một chút. Nếu như để ta đói, nói không chừng ngày nào đó sẽ ăn luôn cả ngươi.

Nói xong, nó thu liễm ánh sáng tự động bay về sau lưng Kỷ Nhược Trần, trở nên yên lặng.

Kỷ Nhược Trần đứng yên trong chốc lát, bỗng nhiên cười cười, tiếp tục bước về phía trước. Đối với uy hiếp của cây thiết côn, hắn cũng không quá để ở trong lòng. Trong hai năm qua hắn đã bồi hồi giữa sống và chết mấy lần, sớm đã không để sự sống chết trong lòng, chính là đạo lý ấy. Hơn nữa với linh tính và lực lượng của thần thiết, nếu nó thực sự muốn ăn mình thì sợ rằng đã sớm xuống tay, cần gì phải chờ đến bây giờ.

Cứ hễ Kỷ Nhược Trần nhắc đến cái chuyện hệ trọng đó, và cái danh xưng vang dội của thần thiết thì dường như Định Hải Thần Châm lại đột nhiên nổi điên lên. Chuyện bí ẩn bên trong tất có nguyên do, nếu sau này có dịp thì hắn nhất định phải do thăm cặn kẽ một chuyến mới được.

Suy nghĩ như vậy, đột nhiên Kỷ Nhược Trần cảm thấy thần thiết đang ở sau lưng rung lên một cái, sau đó lại lặng yên như thường.

Lần đông tiến này có thể nói là một con đường gian khổ. Tuy Kỷ Nhược Trần nhìn thấy sự phồn hoa đô hội của làng xóm thị thành mỗi lúc một tăng, hiện rõ thời thịnh thế hoàng kim; nhưng thỉnh thoảng hắn cũng nhìn thấy ở ven đường có xác người chết đói, trong thôn ngoài xóm, thường xuyên có thể thấy từng đoàn người di dân, quần áo rách mướp, ánh mắt của bọn họ ngỡ ngàng, không biết ngày mai sẽ có cơm ăn không nữa!?

Có lúc có những chiếc xe kiệu đi ngang qua, đám người cưỡi ngựa dẫn đầu từng người giáp phục sáng loáng, thân hình béo tốt. Họ vung roi thúc ngựa, quát những người dân lang thang tụ tập tản đi, tránh cho hùi hôi trên đám dân thường bay vào trong kiệu của các vị lão thái gia.

Cách đường cái quan không tới mười trương, chính là một cánh đồng phì nhiêu rộng không thấy bờ. Lúc này trời đông giá rét vừa mới đi qua, đất trong ruộng cũng vừa được cày xới, mùi thơm của bùn đất mùi lẫn vào trong gió, khiến cho con người cảm thấy sảng khoái tinh thần. Những đám ruộng phì nhiêu này, tới mùa thu sẽ đem lại hàng gánh lương thực lớn.

Trước khi lên núi tu đạo, thuở nhỏ Kỷ Nhược Trần từng lưu lạc bốn bề. Do đó hắn tất nhiên biết cảnh sắc lúc cuối đông đầu xuân chính là lúc đẹp nhất. Nhưng đối với người nghèo khó trong thiên hạ, đây cũng là thời kì khó khăn nhất.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-521)