← Ch.332 | Ch.334 → |
Triều đại nào có minh quân trị quốc coi như còn tốt một chút. Mấy chục năm trước đây thiên hạ thái bình, được xưng là thịnh thế, Giang Nam còn được tôn xưng là "Ngư Mĩ Chi Hương". Kỷ Nhược Trần cũng không ngờ là thời kỳ gian khó còn chưa tới mà dọc theo đường đi đã có người đói khát sống lang thang nhiều đến vậy. Nhớ lại trong ba năm vừa rồi, hắn thấy mưa thuận gió hoà, cũng không có thiên tai nào lớn, vậy tại sao ven đường lại có nhiều người khốn khổ đến như vậy?
Trong lòng Kỷ Nhược Trần chỉ có chút nghi ngờ như thế thôi. Mấy năm này hắn toàn tâm tu đạo luyện đan, dũng mãnh tiến về phía trước, nào có học đạo lý về trị quốc tế gia gì đâu? Huống chi có thể nghỉ chân mà xem xét cảnh sinh sống của lê dân bá tánh, cũng là việc làm dịp rảnh rỗi hiếm có mà thôi.
Giang Nam giàu có và đông đúc, lại non xanh nước biếc, hơn nữa có những ngọn núi nổi tiếng khí mạch linh thiêng, tất nhiên môn phái tu đạo cũng không ít. Sau khi trải qua sự truy lùng của Khô Trúc, Kỷ Nhược Trần đã sớm phát hiện ra thế cục thiên hạ bây giờ đã hoàn toàn thay đổi.
Mấy lần hạ sơn trước đây, những đám môn phái nhỏ bé lẻ tẻ này e dè, căn bản không dám ra mặt trực tiếp đối đầu với Đạo Đức tông, bọn chung càng sợ gây nên mối thù thì không thể giải được.
Mang tiếng là bao vây Đạo Đức tông, nhưng bên trong tổ chức đám ô hợp đó chia năm chia bảy. Ngoài một số đệ tử trấn giữ bên ngoài, Đạo Đức tông hầu như không có hao tốn gì. Một vài đệ tử bổn môn đi hành sự bên ngoài có lúc tức giận động thủ, khiến cho đám tiểu môn tiểu phái tử thương vô số.
Nhưng lần này, các môn phái đó không những liên kết chặt chẽ, mà rất nhiều nhân vật đã bế quan thanh tu cũng ùn ùn kéo tới gia nhập, ví như Gia Tự Đạo của Trọng Lâu phái, hay như Khô Trúc.
Đặc biệt là Khô Trúc có đạo hạnh cao thâm, cho dù gã ở trong Đạo Đức tông cũng xếp hàng trước bảy mươi, thế nhưng lại xuất thân từ một tiểu phái chưa ai biết đến, dù là Kỷ Nhược Trần cũng nhìn không ra căn nguyên đạo pháp của gã. Bọn người này xuất sơn bao vây tiêu diệt Đạo Đức tông, tình thế này còn chưa rõ ràng sao?
"Hiển nhiên rồi, ngươi là cá thịt, người là dao thớt."
Cứ sau một trận đại chiến nào đó, hoặc là đã uống máu đến hài lòng, Thần Châm lại mở miệng nêu lên những phán đoán của nó về thời cục trước mắt.
Mấy ngày nay, hắn cố ý lộ ra thân phận là đệ tử Đạo Đức tông thì cứ như chọc phải tổ ong, từng đó là đủ để cho bọn đạo sĩ trong vòng trăm dặm đều kéo tới. Cũng may xưa nay chính đạo và tà môn không cùng hành động với nhau, mới khiến hắn ít nhiều còn có được thời gian nghỉ ngơi.
Kỷ Nhược Trần cũng không thẳng thắn tranh đấu với đám đạo sĩ đó; hắn chỉ là nói ra một câu: nếu như muốn đối địch với Đạo Đức tông, thù này không chết không thôi! Mỗi một lần lần tránh đợt tấn công, Kỷ Nhược Trần đều thâm nhập vào đám đạo sĩ, âm thầm ghi nhớ từng khuôn mặt. Trên đường đi, nếu gặp phải những tên đệ tử các môn phái này đang đi riêng rẽ, thì hắn hoặc ám sát hoặc trực diện tấn công, nhất định phải chém tận giết tuyệt, không để một đường thoát nào.
Thân pháp của hắn quỷ thần khó lường, Định Hải Thần Châm trong tay sau khi khôi phục linh tính thì uy lực gia tăng nhanh chóng, chỉ sử ra một chiêu đã khiến long trời lở đất, chẻ núi phá đá! Đám đạo sĩ bị hắn ám toán đều không có gì nổi bật, lại không kịp để phòng thì sao đỡ nổi một chiêu chứ!?
Cách mỗi hai ba ngày, lại có một đạo sĩ chết trong tay Kỷ Nhược Trần. Tuy rằng mỗi khi thần thiết cảm ứng được gần bên có đạo sĩ là cứ ầm ĩ đòi đi hút máu, nhưng Kỷ Nhược Trần hoàn toàn làm theo ý mình, không hề động thú. Thần thiết mặc dù không hài lòng, nhưng mà cách ngày vẫn có máu vào miệng nên cũng miễn cưỡng thỏa mãn yêu cầu tối thiểu của nó, nó cũng không thể hiện bản tính hung ác ra.
Kỳ thực thần thiết cũng giúp hắn rất nhiều chuyện. Những môn phái có người bị kỷ Nhược Trần giết đều muốn báo thù, mấy lần bọn chúng đã mai phục đại đội nhân mã ở gần, sau đó lại phái một hai đệ tử làm mồi nhử muốn dẫn dụ hắn xuất hiện.
Có thể là do sốt ruột muốn uống máu, Định Hải Thần Châm cách hơn trăm trượng là đã có thể cảm ứng được sự tồn tại của đám đông đạo sĩ, thúc giục Kỷ Nhược Trần đi về phía trước. Nhưng đã được nhắc nhở, hắn đương nhiên đi nhanh khỏi nơi mai phục, làm cho những đạo sĩ kia hoài công, đến lúc bọn chúng mỏi mệt lại hay tin Kỷ Nhược Trần lại giết người ngoài mấy trăm dặm.
Cứ như vậy hơn mười ngày, giới đạo sĩ Giang Nam đã trở nên đại loạn. Thêm vào đó tin Gia Tự Đạo và Khô Trúc đã chết càng khiến đám đạo sĩ này khiếp sợ, từ tận đáy lòng chúng cảm thấy kinh hoàng. Ngay sau đó, lớp đầu lĩnh của chúng ban hàng quy pháp nghiêm cấm các đệ tử đơn thân hành động giang hồ, những kẻ đạo hạnh thấp càng không được rời khỏi môn phái nửa bước.
Đám đạo sĩ đã có đạo hạnh nhất định thì càng ra sức tăng cường luyện tập, một mặt tuần tra khắp nơi, thám thính hành tung của Kỷ Nhược Trần, mặt khác thiết kế mai phục, ngồi đợi hắn đến nộp mạng.
...
Một ngày kia trời trong nắng ấm, trong một nơi sơn cốc vô danh ở phía nam chân núi Võ Đang thanh khí mờ mịt, bảy tám tên đạo sĩ, hoặc đứng hoặc ngồi, tản ra khắp nơi sơn cốc. Bọn họ đang bố trí mai phục ở đây, chỉ cần nhìn thấy Kỷ Nhược Trần trong phạm vi trăm dặm xung quanh liền có thể đuổi đến bắt giết.
Bọn họ ai cũng là người tu luyện, nhưng sau năm, sáu ngày chờ đợi mỏi mòn trong sơn cốc này thì đã hơi mỏi mệt, ai cũng rất hy vọng có được tin tức về tung tích của Kỷ Nhược Trần.
Vận may trong mấy ngày nay của mọi người xem ra cũng không tệ.
Đang lúc sốt ruột mong ngóng tin tức, đột nhiên từ xa vang lên từng tiếng bước chân xào xạc. Lúc mà đám đạo sĩ ngóng về phía có tiếng bước chân, chỉ thấy một người tiến vào sơn cốc, từ từ tiến sát mọi người.
Sau ngọ, mặt trời đang lúc rực rỡ nhất, nhìn theo ánh mặt trời, đám đạo sĩ chỉ nhìn thấy thân ảnh mơ hồ của người vừa đến, ngay đến mặt cũng nhìn không rõ ràng lắm. Thế nhưng cây thiết côn có luồng hắc khí lượn lờ xung quanh, đám đạo sĩ không thể không nhận ra.
- Kỷ Nhược Trần!
Một tên lão đạo sĩ kinh ngạc, một lời liền nói ra thân phận của người mới tới.
Người nọ cũng không đáp lời mà vẫn thẳng tiến về phía đám người đạo sĩ, bước chân không thấy nhanh hơn, nhưng tốc độ thì càng lúc càng nhanh. Chân mày lão đạo sĩ khẽ động, lúc này lão đã trực diện với Kỷ Nhược Trần. Ông ta cảm thấy trên người đối phương mảy may không có tí chân nguyên nào, khó trách giới tu đạo Giang Nam huy động nhân lực tài lực nhiều đến như vậy, nhiều ngày qua cũng không nắm bắt được hành tung của Kỷ Nhược Trần.
Thế rồi cây thiết côn đó như có linh tính, phát ra sát khí như thực chất, như từng cây châm nhọn đâm vào người lão già.
Lão đạo sĩ nửa đời tung hoành giang hồ, tự nhận cũng không phải nhân vật tầm thường. Lão quyết đoán kịp thời, lập tức phát ra một tiếng huýt sáo lanh lạnh như phượng hoàng hót, xông thẳng lên chín tầng trời!
Đám đạo sĩ bên cạnh sớm đã chuẩn bị, lúc này nhận được mệnh lệnh, các loại pháp bảo đạo thuật như gió cuốn mưa bay đều tung ra phóng về phía Kỷ Nhược Trần, từng loại pháp bảo đạo thuật như gió cuốn mưa tuôn ập xuống đầu hắn.
Thứ đánh tới đầu tiên chính là một thanh phi kiếm và ba luồng Hồng Liên nghiệp viêm, lại thêm một tấm khăn gấm từ trên cao chụp xuống cùng với hai sợi Khốn Tiên thằng (dây trói tiên) đánh tới từ hai bên.
Lão đạo sĩ già hai mắt biến thành màu tím, bộ ngực phồng lên một thước, khuôn mặt đỏ bừng. Sau đó lão há miệng, một viên kim đan có chân hỏa năm màu lao ra, đánh thẳng tới giữa trán Kỷ Nhược Trần.
Lão già này vừa vào trận thậm chí đã phun ra nội đan, tất nhiên là muốn quyết một trận sống chết với hắn.
Năm ngón tay thon dài đang nắm Định Hải Thần Châm của Kỷ Nhược Trần chợt căng thẳng, khí đen bao quanh lập tức bị thần thiết hút sạch sẽ. Bước tiến của hắn vẫn không đổi, tốc độ càng lúc càng nhanh hơn, sau khi nhảy đi ba bước thì thân hình hắn đã nhanh đến mức chi thấy mơ hồ.
Đối mặt với vô số pháp bảo đạo thuật, Kỷ Nhược Trần vẫn không tránh né mà giơ cao Định Hai Thần Châm lên khỏi đầu. Hắn chợt hét lớn một tiếng, một nhát côn giáng lên nội đan của lão già kia!
Trên những dãy núi chợt vang lên tiếng chuông dài vọng ra xa.
Chỉ trong chốc lát, một luồng khí đen len lỏi khắp cả sơn cốc, ngưng tụ ở một nơi khác trong sơn cốc, thân hình Kỷ Nhược Trần từ từ hiện ra.
Hắn mang cây thần thiết, yên lặng đi về phía đông, không ngoái lại nhìn sau lưng một lần.
Ánh tà dường như máu, cây cối trong sơn cốc đã bị nhuộm thành màu đỏ tươi. Đám cỏ nơi đặt chân của Kỷ Nhược Trần ban nãy cũng bị nhuộm màu, nhưng dưới ánh mặt trời như máu này thì cả một vùng cỏ xanh ấy từ thừ hòa lẫn vào trong màu máu của cả sơn cốc.
- Sảng khoái! Sảng khoái quá!
Cả sơn cốc sớm đã chìm vào trong yên lặng, chỉ có tiếng nói của Định Hải Thầm Châm vẫn còn vang vọng không thôi.
Cho đến khi trăng lên sao hiện mới có đạo sĩ tìm đến nơi đây, nhưng chỉ nhìn thấy thi thể chồng chất khắp nơi, mùi máu tươi ngút trời. Đám đạo sĩ Giang Nam lại thêm một phen hoảng sợ.
← Ch. 332 | Ch. 334 → |