← Ch.345 | Ch.347 → |
Ví như Cảnh Tiêu chân nhân và Hoàng Tinh Lam dùng phương pháp song tu để tìm hiểu đại đạo. Nếu như trước đây chưa thể hoàn toàn kết luận Ngâm Phong là Trích tiên, nhưng lúc Thanh Khư cung bỗng nhiên đưa ra một tiên trận có thể tạo ra Nhân Uân tử khí thì chuyện trích tiên cho dù muốn dấu cũng không được nữa.
Ngâm Phong có song tu cùng Cố Thanh hay không không ai biết, nhưng trước đó Cố Thanh từng định ra hôn ước với Kỷ Nhược Trần, nghi thức long trọng từng được nhắc đến như một thịnh hội của tu đạo giới.
Hiện tại Trích tiên bỗng nhiên nổi giận thì không thể trách được rất nhiều chân nhân đẩy nguyên nhân đó lên đầu Kỷ Nhược Trần.
Đôi mắt Tử Dương chân nhân cụp xuống, lão sớm thu hết vẻ mặt của các chân nhân trong điện vào trong mắt. Dòng chảy ngầm trong điện mãnh liệt, ân oán gút mắc giữa các cung đã có từ sớm, thực sự không phải hôm nay mới bắt đầu.
Tiên trận của Thanh Khư vừa xuất hiện, căn cơ của Đạo Đức tông đã bị uy hiếp, những ân oán ngầm này có vẻ không đè xuống nổi nữa.
Tử Dương chân nhân vuốt râu, chậm rãi nói:
- Bần đạo chỉ tạm thời nắm giữ chức vị chưởng giáo, hiện nay tông ta gặp phải nguy cơ dao động gốc rễ cả ngàn năm, chính là lúc cần phải chung vai gánh vác. Các vị chân nhân có ý kiến gì xin mời cứ nói ra.
Trong điện bỗng nhiên yên lặng.
Một lát sau, Ngọc Huyền chân nhân ngẩng đầu lên dứt khoát, đối diện với ánh mắt của Tử Dương chân nhân, nói rõ từng câu từng chữ:
- Giao Kỷ Nhược Trần và Thần Châu Khí Vận đồ cho Thanh Khư cung, giảng hoà với Trích tiên.
Lời Ngọc Huyền vừa nói ra, các vị chân nhân lập tức biến sắc. Trong lòng Tử Dương chân nhân thầm than, hắn biết người dẫn đầu làm khó dễ quá nửa là Ngọc Huyền. Tu đạo giới cũng không khác thế tục, một người nữ nhân muốn đứng đầu, từ việc phải vất vả cố gắng gấp mấy lần, lại càng phải thêm ngang ngạnh, tàn nhẫn mới được.
Tử Dương nhìn quanh trong điện, nhưng trừ Ngọc Hư ra thì lại có nửa số chân nhân lộ ra vẻ đồng ý, những người còn lại đều không biểu hiện gì, bày ra bộ dạng cao thâm khó lường.
Nét mặt mỉm cười thoải mái của Tử Dương chân nhân lặng lẽ biến mất, chầm chậm nói:
- Tông ta vốn cho rằng Kỷ Nhược Trần là Trích tiên chuyển thể mới không ngại cực khổ đưa hắn lên Tây Huyền. Mặc dù hiện nay, đã biết Kỷ Nhược Trần không phải Trích tiên, nhưng mấy năm qua đạo pháp của hắn tiến bộ nhanh chóng cũng là rõ như ban ngày. Từ khi Nhược Trần được phép xuống núi, hắn đã vì cơ nghiệp của tông ta mà ra sống vào chết. Môt đệ tử như vậy, xét về tình về lý, có thể nhẹ nhàng vứt bỏ được sao? Hơn nữa tuy rằng linh lực chi nguyên là do Nhược Trần thăm dò, nhưng đều là do bần đạo ra lệnh, tông ta cũng được lợi ích không nhỏ từ đó. Ước hẹn ba đời với Cố Thanh còn là do tông ta và Thanh Nhàn chân nhân của Vân Trung cư cùng đề nghị, Nhược Trần chỉ có công lớn mà không có lỗi gì với tông ta cả! Giao Nhược Trần và Thần Châu Khí Vận đồ ra, chưa nói có thể thực sự làm dịu cơn giận dữ của Trích tiên hay không, cho dù có thể nhờ đó mà giảng hoà được, nhưng các vị ở đây đều là người tu đạo, loại hành động luồn cúi để thoát thân này cũng thực làm được sao?
Nghe vậy, mấy vị chân nhân sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Tử Vân chân nhân cười ha ha tiếp lời:
- Lời của Tử Dương huynh đương nhiên có lý, mặc dù chuyện này có liên quan đến Nhược Trần, nhưng sai không phải ở hắn. Chỉ là truyền thừa ba ngàn năm của tông ta không thể bị mất trong tay chúng ta, chuyện này... Hai bên cái nào nặng cái nào nhẹ, chúng ta vẫn cần phải bàn bạc kỹ hơn.
Tử Dương chân nhân vẫn ôn hoà thoải mái, nhưng trong giọng nói đã nhiều hơn ba phần uy nghiêm:
- Chưa nói việc Nhược Trần cùng các vị ngồi đây đều có tình thầy trò, cho dù là một đệ tử bình thường ngàn năm nay thì Đạo Đức tông ta đã từng vứt bỏ người nào hay chưa?!
Cố Thủ Chân nhìn chằm chằm Tử Dương chân nhân, trầm giọng đáp:
- Đại trận Tây Huyền Vô Nhai chỉ có thể chống đỡ được tối đa bốn mươi ngày nữa, đến lúc đó sẽ phải đối phó thế nào! Tông ta có thể đối địch với cả thiên hạ, nhưng có thể chống lại tiên ý sao? Bọn ta tu luyện đến đạo hạnh như bây giờ, nào có ai sợ chết? Nhưng cũng không thể bị chết không rõ ràng! Tại sao lại chọc giận tiên nhân, nguyên nhân trong đó mọi người không biết, nhưng Tử Dương chân nhân hẳn cũng rõ ràng. Tử Dương, ông vừa không muốn giao Kỷ Nhược Trần ra, lại không muốn giải thích nguyên nhân tại sao lại đắc tội với tiên nhân, chẳng lẽ làm chưởng giáo là có thể một tay che trời sao?
Ngọc Hư chân nhân bỗng hừ một tiếng nặng nề, ánh kiếm dài hơn một xích không ngừng phun ra nuốt vào ở trong mắt, quát lớn:
- Trước khi Tử Vi chưởng giáo nhập tử quan đã nói rõ ràng, tất cả mọi chuyện của tông ta đều do Tử Dương chân nhân cân nhắc quyết định. Hiện giờ Tử Vi chân nhân còn chưa phi thăng mà các ngươi đã định làm phản phải không?
Bàn tay trắng nõn của Ngọc Huyền chân nhân đã đặt lên chuôi kiếm, lạnh nhạt nói:
- Chẳng lẽ tính mạng của ba nghìn đệ tử của tông ta lại không bằng một mình Kỷ Nhược Trần sao? Cân nhắc quyết định như vậy sao có thể khiến mọi người phục được!
Đang lúc tình thế trong điện hết sức căng thẳng, Vân Phong vội vã tiến vào trong điện, gấp gáp thưa:
- Các vị chân nhân, chuyện lớn không tốt! Đèn hương bổn mạng của Nhược Trần đã tắt!
Các chân nhân đều kinh hãi! Từ sau lần trước linh hồn Kỷ Nhược Trần đến Hoàng Tuyền, Tử Dương chân nhân đã dựng lên một chén bổn mạng đèn hương nhỏ. Cho dù hắn xuống núi gặp chuyện gì ngoài ý muốn, rơi vào luân hồi, chỉ cần đèn hương không tắt thì các chân nhân cũng có thể tìm được nơi luân hồi tiếp theo, sẽ mở ra linh trí cho hắn, đưa hắn trở lại con đường tu đạo.
Đèn hương bổn mạng đã tắt, nghĩa là nói Kỷ Nhược Trần ở bên ngoài gặp bất trắc, hồn phách cũng bị tan thành mây khói, không thể nào tiến vào luân hồi được nữa. Từ đó trong tam giới lục đạo cũng không còn chút dấu vết nào của hắn.
Các chân nhân ngươi nhìn ta, ta nhìn người, chỉ cảm thấy không khí giương cung bạt kiếm vừa rồi trở nên tựa như trò đùa. Sau khi yên lặng một lát, các chân nhân đều lần lượt rời đi, Vân Phong do dự một lát rồi cũng lui ra khỏi điện. Tam Thanh điện lớn như vậy cũng chỉ còn lại một mình Tử Dương chân nhân.
Tử Dương ngồi trong điện một mình, ngắm nhìn núi non trùng điệp, cây rừng xanh mướt phía sau núi, trong lòng cảm thấy nỗi chua xót mơ hồ. Còn nhớ tám năm trước, các chân nhân vì tranh đoạt Kỷ Nhược Trần mà đã tạo nên một trận sóng gió lớn.
Chuyện cũ như mây khói, thế sự như trò đùa.
Nhìn đèn hương trên chén nhỏ đã tắt ngúm, Tử Dương chân nhân cũng chỉ biết thở dài, âm thầm cười khổ:
- Tử Vi à Tử Vi, người bắt ta cho dù thế nào cũng không được tiết lộ chuyện về Tu La tháp, ta làm được. Chỉ là không biết trước lúc người phi thăng rốt cuộc là thấy được những gì. Kết quả của ngày hôm nay có nằm trong tính toán trước? Vài chuyện người giao lại chỉ sợ ta không làm được. Ài, kế hoạch hiện giờ cũng chỉ hi vọng những tính toán của người đều không sai.
Đỉnh Tú phong phía sau núi chính là nơi bế quan của Tử Vi chân nhân.
Sau khi nghĩ ngợi một lúc lâu, cuối cùng Tử Dương quyết định không đi gọi Tử Vi chân nhân xuất quan. Vừa định ra quyết tâm, Tử Dương thở ra một hơi dài, bỗng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Đến khi ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, ông thấy sao sáng đầy trời. Thì ra trong khi ông cân nhấc thời thế trước mắt nhiều lần, cách phá vỡ khó khăn, thì hoàng hôn đã bất tri bất giác buông xuống từ lâu.
Tử Dương chân nhân đến bên thư án trong điện, bày ra giấy mài mực, nâng bút lông sói lên, tập trung tinh thần một lát rồi vung bút viết nhanh trên giấy:
"Gửi Ngâm Phong tiên trưởng và Hư Huyền chân nhân:
Mặc dù việc Lấy Thần Châu Khí Vận đồ làm vật dẫn, thăm dò linh lực chi nguyên, phá ba chỗ linh huyệt đều qua tay Kỷ Nhược Trần, nhưng thực sự là kế sách của bần đạo. Nay Nhược Trần đã gặp đại nạn, hồn phi phách tán, không thể luân hồi. Thần Châu Khí Vận đồ cũng biến mất theo đó, hiện giờ xin dâng thủ cấp (đầu người) của bần đạo lên, hi vọng có thể an ủi một chút tiên tâm (lòng tiên)..."
Tử Dương chân nhân viết thoăn thoắt, trong thời gian ngắn đã viết xong bức thư như vậy. Ông dán lại phong thư cẩn thận từng li từng tí, gọi Ngâm Phong vào, giao bức thư này cho hắn, dặn dò:
- Vân Phong, nếu có một ngày mọi chuyện không thể chống đỡ được nữa, con trước tiên phải tự bảo vệ mình, giao bức thư này cho Trích tiên của Thanh Khư cung, có lẽ có thể lưu lại một đường hương khói cho Đạo Đức tông ta. Đến lúc đó phải lấy đại cục làm trọng, không được hành động theo cảm tính, nhớ lấy nhớ lấy!
← Ch. 345 | Ch. 347 → |