← Ch.346 | Ch.348 → |
Nhân gian một ngày, địa phủ ngàn năm.
Xung quanh mịt mờ. Ở vùng đất khắp nơi đều u ám xám xịt này, ngay cả tầm nhìn xa nhất cũng chỉ đạt tới chừng ngàn trượng. Nơi tầm mắt có thể trông tới đều không có chút sự sống nào, chỉ có một chiếc ghế bát tiên cô độc đặt tại trung tâm vùng đất, phía trên nó là một điểm màu xanh trong suốt trôi nổi.
Hắn ngồi nghiêng nghiêng trên ghế bát tiên, tay chống cằm, không nhìn ba chữ Kỷ Nhược Trần trên mặt đất mà ý thức đã sớm đi vào cõi thần tiên. Ảnh dực dài hơn một trượng rủ xuống mặt đất, đầu nhọn của đôi cánh nhè nhẹ vỗ lên mặt đá màu xám tạo ra từng tia lửa nhỏ.
Trên không trung hoang vu bất chợt nổi lên một tầng sương mù màu đen nhàn nhạt xông thẳng về phía chiếc ghế bát tiên. Sương mù màu đen càng lúc càng nhanh khiến vô số đá vụn, cát sỏi bị cuốn lên, từ trên mặt đất gào thét bay qua.
Đợi đến khi vọt tới trước mặt hắn, tầng tầng sương mù đã biến thành một con sóng cao hơn mười trượng ầm ầm vỗ xuống. Mắt thấy con sóng sương mù sắp chạm vào trán hắn thì nó bỗng hoá thành từng sợi khí đen chui vào lỗ mũi của hắn.
Hắn từ từ mở mắt ra, để lộ ra một đôi mắt loé ra ánh sáng xanh thẫm yếu ớt. Các bộ phận khác trên cơ thể vẫn do bóng sương mù tạo thành, mặc dù cực kỳ cô đọng nhưng trên thực tế vẫn là có dạng mà không có thực thể; duy chỉ có đôi mắt này lại bất ngờ đã là có hình, có thực.
Cẩn thận nhìn lại, hai con mắt trong suốt như ngọc mà xanh thẳm này cũng sâu không thấy đáy, nó lại hẹp dài tựa như lưỡi đạo sắc bén. Sâu trong con ngươi bên trái có thể thấy được ngọn lửa đỏ sậm hừng hực, còn bên phải là sóng lớn xanh biếc dập dờn. Đôi mắt kỳ dị này tựa như ẩn chứa vô tận huyền bí, không có một chút ấm áp và sinh cơ nào.
Đôi mắt hắn vừa mở ra, một hơi thở lạnh lẽo vô hình lập tức khuếch tán ra bốn phương tám hướng, trong nháy mắt đã lan ra cả ngàn trượng khiến không trung hoang vu hoang vu trống trải càng thêm phần lạnh lẽo.
Hơn mười con quỷ vật, ma quái các màu đang tự đánh lẫn nhau. Khí vừa mới cảm giác được sự lạnh lẽo thì chúng lập tức chạy trốn khắp nơi như phát điên, thậm chí ngay cả thức ăn ngon trong miệng cũng hoảng hốt vứt bỏ.
Như vừa trở về từ cõi thần tiên, hắn chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, uể oải, bộ dạng lờ đờ không có chút hăng hái làm bất cứ chuyện gì. Hắn cứ để mặc mấy con quỷ kia trốn xa.
Hắn thu liễm thần thức, ẩn tại sâu trong thức hải. Lúc này trong thức hải có từng tia điện màu xanh rơi xuống liên miên không ngừng nghỉ, làm dấy lên sóng lớn tận trời.
Giữa bụng ngọn sóng có một vài bức hoạ bay tới bay lui, lúc đóng lúc mở, biến ảo không ngừng. Thần thức nhẹ nhàng trôi nổi, mỗi khi có bức hoạ nào nhẹ nhàng bay tới thì hắn sẽ xem ngay bức hoạ đó.
Mười bốn tuổi, Kỷ Nhược Trần mới lên Tây Huyền. Khi đứng trước cửa Thái Thượng Đạo Đức cung, hắn sớm đã bị cảnh sắc ngói tím thẫm, bậc thang bằng bạch ngọc, cột màu xanh đen, nhà thuỷ tạ với sương khói lượn lờ nhìn không thấy cuối làm cho kinh hãi đến ngẩn người.
Cùng năm đó, hắn bỏ đi quần áo lam lũ, thay vào áo lụa đại ngọc, ngồi cùng một đám đồng tử tuổi trẻ đọc Đạo Đức kinh. Mỗi câu mỗi chữ hắn đều dụng tâm vô cùng, luôn khiến những kẻ ngồi bên cạnh ném tới ánh mắt khinh thường.
Mặc dù thuở nhỏ bần cùng khốn khổ, nay lại tận mắt thấy những thứ chưa từng thấy, đỉnh đồng lộng lẫy, tường cột sơn son, nhưng thực ra trong mắt hắn không lại không khác gì bàn gỗ tường đất trong khách sạn; cái gì cũng không sánh được với cuốn Đạo Đức kinh trong tay.
Mười lăm tuổi, Kỷ Nhược Trần bắt đầu tu luyện Tam Thanh Chân quyết, tám vị chân nhân thay nhau dạy mỗi ngày, tám ngày lại quay trở lại một vòng.
Tám vị chân nhân học rộng biết nhiều, dốc túi truyền dạy, vẫn không quên chỉ ra những sai sót trong đạo pháp, kiếm quyết. Hắn ngày đêm chăm chỉ học tập, chỗ nào không hiểu được thì phải cố gắng nhớ lấy. Cũng trong năm này hắn hiểu ra Giải Ly Tiên quyết, cảnh giới Thái Thanh Chí Thánh viên mãn.
Mười sáu tuổi, mười bảy tuổi, mười tám tuổi...
Hắn dưới sự bảo bọc của các chân nhân, né tránh đông đảo đệ tử cố tình muốn gây khó khăn, ngày qua ngày chăm chỉ học tập tu luyện, tỉ mỉ cân nhắc mỗi một câu nói ra khỏi miệng.
Bao nhiều lần yên lặng suy nghĩ trong đêm, hắn sợ hãi hốt hoảng, mồ hôi thấm đẫm quần áo chỉ vì hai chữ Trích tiên. Hắn uống rượu vui vẻ cùng Thượng Thu Thủy, Lý Huyền Chân, lại gặp gỡ rồi chia ly với những cô gái hơn người như Trương Ân Ân, Hàm Yên, Hoài Tố, vướng mắc lung tung chỉ có bản thân mới hiểu được.
Dõi mắt nhìn lại, thực ra hắn căn bản không biết những lời nói của mọi người xung quanh câu nào là thật, câu nào là giả, chỉ có hết lòng hết sức phân biệt, tận tâm làm việc.
Tám chữ Nơm nớp lo sợ như đạp băng mỏng đã diễn tả được hết mọi điều.
Đạo hạnh của Kỷ Nhược Trần tiến bộ từng ngày, từ lúc đầu chỉ biết dựa vào cảm giác bản năng mới có thể tìm đường sống trong chỗ chết, đến khi vận dụng thuần thục nhiều loại bí quyết, pháp bảo khắc chế địch nhân để giành thắng lợi, rồi đến vứt bỏ kỹ xảo xảo trá, dùng lực phá lực. Chỉ với thanh bào trên người kiếm gỗ trong tay, hắn đã đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, nhiều lần kiểm tra, hể đánh là thắng.
Trong bức tranh ghi lại những năm tháng đứt quãng vội vã của Kỳ Nhược Trần tại Đạo Đức tông.
Bằng tốc độ tăng tiến đạo hạnh, bằng thành tích chiến đấu, bằng tạo dựng sự nghiệp, nhờ các chân nhân chiếu cố, Kỷ Nhược Trần như là hạc giữa bầy gà trong số các đệ tử cùng thế hệ. Chỉ có Cơ Băng Tiên mới có thể sánh ngang với hắn.
Từng bức hoạ lần lượt bay qua, nhưng hắn càng xem lại càng cảm thấy bị đè nén.
Đến khi thấy Kỷ Nhược Trần dùng mai rùa để bói toàn rồi bị mai rùa làm chảy máu, hắn ngạc nhiên nhìn đôi tay dính đầy máu tươi, không kiềm chế nổi uất ức trong lòng, nặng nề vỗ lên tay vịn, lao thẳng lên trời, ngửa mặt lên thét dài!
Tiếng thét dài nổ vang như sấm không ngừng nghỉ, cuồn cuộn quay cuồng trên không trung hoang vu, sự uất ức bị đè nén trong lòng coi như được phát tiết một chút.
Tiếng thét dài dần dần khuếch tán ra xa, chỗ sâu trong không trung hoang vu bỗng nhiên có một luồng sát khí phóng lên cao, . Nhìn từ xa, luồng sát khí ấy tạo thành một cơn gió lốc màu đen xông thẳng lên trên, sợ là phải cao tới cả trăm trượng! Sát khí lạnh thấu xương chậm rãi di chuyển về phía này, rõ ràng là nhằm vào một tiếng thét dài vừa rồi.
Tiếng thét dài trong miệng hắn chợt ngưng, màu lam thẫm của đôi mắt trong phút chốc như sống động hơn, biến ảo không chừng.
Tính từ lúc khắc ba chữ Kỷ Nhược Trần lên mỏm đá, thì hắn đã xông vào sâu trong không trung hoang vu tám trăm dặm. Không biết hắn đã chém giết bao nhiêu hung vật, lệ quỷ như Đồng Tước, Bức Hổ, Lễ Ngưu, Mâu Điệp, chưa từng nương tay một lần nào.
Lúc này yêu ma quỷ quái trong vòng trăm dặm hầu như đã bị chém tận giết tuyệt. Lúc này hắn đang tính toán tiến vào chỗ sâu trong không trung hoang vu thêm ba trăm dặm nữa, không nghĩ tới lại có quỷ vật dám can đảm khiêu khích mình.
Hắn cũng không tức giận, chẳng qua chỉ để sát cơ lạnh lẽo trong lồng ngực lan tràn ra, nhìn về phía sát khí đang tới. Hắn thầm hạ quyết tâm, cho dù là đuổi giết ngàn dặm cũng phải nhổ tận gốc đám quỷ vật to gan này.
Xuyên thấu qua sương mù dày đặc có thể thấy hơn năm trăm tên âm tốt tạo thành mười nhóm đang bước về phía bên này. Những âm tốt này cao một trượng, da thịt xanh đen, khuôn mặt dữ tợn, bộ ngực, đầu vai, bụng dưới đều được che kín bởi áo giáp dày cộm, trên áo giáp còn được đính thêm gai nhọn.
Gai nhọn đã sớm gỉ sét loang lổ, cũng không biết là bị âm phong ăn mòn hay là do lây dính quá nhiều máu ô uế của quỷ vật. Bọn chúng cầm trường thương dài hai trượng, đội ngũ cực kỳ chỉnh tế, năm trăm âm tốt đều như một.
Tiếng bước chân rầm rập. Dù còn cách rất xa nhưng hắn vẫn cảm thấy cả vùng đất đều rung động theo nhịp bước chân của những quỷ tốt này.
Phía sau trận hình của âm tốt có một tên giáo úy dẫn đội. Gã cưỡi một con trâu lớn sáu chân toàn thân đen nhánh, tay trái xách mâu, tay phải cầm roi. Cây roi có thể dài ngắn tuỳ ý muốn, bất kể một tên âm tốt nào hơi làm rối loạn bước tiến của đội ngũ liền lập tức bị quất một roi ngay tại chỗ.
Hắn từ bức tranh trong thức hải biết được âm binh của địa phủ phân làm mười chín loại. Năm trăm âm tốt trước mắt này tên là Hàn giáp Minh binh, đứng thứ mười ba trong số âm binh.
← Ch. 346 | Ch. 348 → |