← Ch.365 | Ch.367 → |
Cả Đan Nguyên đều tĩnh mịch, các đệ tử người thì yên tĩnh tu luyện, ai đi ngơi thì nghỉ ngơi, đều vì lần thủ trận tiếp theo mà chuẩn bị, không có người nào đi đi loạn cả.
Ngọc Huyền chân nhân than nhẹ, ngồi xuống chiếc giường bằng gỗ trầm hương, tiện tay gỡ trâm ngọc trên đầu, để mái tóc tuỳ ý buông xuống. Mặt đất Đan Tâm điện đều được lát bằng ngọc thạch màu xanh, sáng bóng lộng lẫy, phản chiếu bóng hình một cô gái tuổi trẻ yểu điệu.
Nhìn lại, đôi mắt Ngọc Huyền tựa như sóng nước, hai má trắng nõn nà, tưởng như vẫn còn chưa đến tuổi hai mươi, nói về đung mạo có thể so sánh cùng Hàm Yên. Chi là trên đuôi lông mày cùng khoé miệng luôn có sát khí quanh quẩn, mới nhắc cho người ta nhớ bà còn là chân nhân quyền cao chức trọng của một chi Đạo Đức tông.
Nhìn dung nhan như ngọc của mình, bà không khỏi than nhẹ một tiếng, có lẽ nếu bỏ xuống gánh nặng Đan Nguyên cung này thì mình sẽ thoải mái hơn rất nhiều đi?
Đáng tiếc chuyện đời chưa từng có chữ nếu.
Vẻ mặt cô đơn của Ngọc Huyền dần dần tan đi, đôi mắt rủ xuống, chuẩn bị bắt đầu săn sóc Tam Thanh nguyên khí.
Một tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, đi thẳng về phía Đan Nguyên cung, chỉ một lát sau cửa điện vang lên tiếng gõ nhẹ. Ngọc Chân ở ngoài điện dò hỏi:
- Sư tỷ đã ngủ chưa, Ngọc Chân có việc cân bàn?
Đôi mày kẻ đen của Ngọc Huyền hơi nhíu lại, không biết gã đột ngột đến trong đêm vì chuyện quan trọng gì. Nhưng quan hệ giữa nàng và vị tiểu sư đệ này xưa nay vốn hoà thuận, vì vậy bảo:
- Mời sư đệ vào!
Ngọc Chân đẩy cửa đi vào. Gã mặc đạo bào màu vàng, mái tóc để xõa trên vai liền không khỏi ngẩn ngơ, sau đó đóng cửa điện lại cẩn thận.
Ngọc Chân nâng một bàn trà bằng ô đàn (gỗ đàn hương màu đen), bên trên có bình trà tùng mai làm từ đất sét tím và hai chén trà nhỏ, đi tới trước giường của Ngọc Chân, đặt bàn trà lên giường rồi mới cười nói:
- Đệ biết hôm nay sư tỷ vất vả, vì vậy đặc biết tới Thường Dương cung trộm lấy ba cây Ngọc Bích ngân châm từ dưới vách đá về, để sư tỷ thanh tâm bổ khí.
Ngọc Huyền không nhịn được hơi buồn cười, Ngọc Chân này đã hơn bốn mươi tuổi nhưng vẫn không thay đổi được tính khí hoạt bát tuỳ hứng.
Hắn tuy còn trẻ tuổi nhưng bối phận lại cao, dù sao cũng được xem là tiền bối của Đạo Đức tông, tại sao còn có thể tuỳ ý đến Thường Dương cung trộm trà? Nếu để người khác phát hiện, còn ra thể thống gì?
Nhìn khuôn mặt tuấn tú tinh xảo, bộ dạng chỉ như thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi của Ngọc Chân, Ngọc Huyền đột nhiên sinh ra ý nghĩ thương yêu. Sư phụ bọn họ mất sớm, phần lớn đạo pháp của Ngọc Chân đều do Ngọc Huyền dạy, tính ra cũng có chút tình thầy trò.
Từ khi quản lý Đan Nguyên cung, Ngọc Huyền càng ngày càng bận rộn, cũng hơi không quan tâm đến tình hình tu luyện của Ngọc Chân, lại càng không cố ý trói buộc tính tình của mình.
Gã thiên tư thông minh, nếu có thể sớm bỏ đi tính tình lỗ mãng tuỳ hứng, tu vi chắc chắn không chỉ là cảnh giới Thượng Thanh cao tiên như hiện tại.
Ngọc Chân cho tuyết thủy vào bình trà, dùng chân hỏa trong lòng bàn tay để nấu, pha một bình trà ngon, lại rót ra một chén mời Ngọc Huyền. Ba cây Ngọc Bích ngân châm đúng là cực phẩm, ẩn chứa một mùi thơm ngát, vừa ngửi tới đã khiến tinh thần người ta thoải mái. Ngọc Huyền cũng không khách sáo, uống một hơi cạn sạch, tinh thần rung lên, mỉm cười nói:
- Sư đệ, bảo bối của đệ cũng tặng rồi, có lời gì cứ nói đi!
Ngọc Chân hơi do dự rồi mới nói:
- Sư tỷ, có mấy lời đệ không biết có nên nói hay không. Đệ hoài nghi Ngọc Tĩnh sư tỷ đang cấu kết cùng Tử Dương chân nhân, muốn tước đoạt vị trí chân nhân của sư tỷ.
Tính tình Ngọc Huyền mạnh mẽ nóng nảy, nếu như trước đây nghe được chuyện này chắc chắn sẽ giận dữ. Nàng quản lý Đan Nguyên cung nhiều năm, sao có thể không hiểu cách đối nhân xử thế, đã sớm nhìn ra Ngọc Tĩnh cực kỳ bất mãn với vị trí chân nhân này của mình. Hiện nay mình vừa mới liên kết mấy vị chân nhân trở mặt cùng Tử Dương chân nhân, thì Ngọc Tĩnh liền đi cấu kết với Tử Dương, sao có thể không khiến người ta giận dữ?
Nhưng hôm nay Ngọc Huyền đã không phải như dĩ vãng, phòng tuyến nội tâm của nàng lặng lẽ nứt ra một kẽ hở, mệt mỏi tích luỹ nhiều năm tràn ra, một chút tức giận cũng không có.
Bà chỉ khẽ thở dài, bảo:
- Sư đệ... Ai! Nếu như muội ấy có thể đưa cung ta thoát khỏi cảnh khó khăn, nhường lại vị trí chân nhân cho muội ấy cũng có vấn đề gì? Chỉ sợ sau khi muội ấy ngồi lên vài năm lại sẽ hối hận.
Ngọc Chân vội la lên:
- Sư tỷ nhất định không được nghĩ như vậy! Lòng dạ Ngọc Tĩnh sư tỷ hẹp hòi, lại thù sâu. Nếu như tỷ ấy làm chân nhân của cung ta, vậy thì các đệ tử có thể sẽ phải chịu khổ.
Ngọc Huyền chân nhân mim cười nói:
- Bằng chút đạo hạnh đó của muội ấy cũng dám tới chèn ép ta sao?
Vẻ do dự trên mặt Ngọc Chân chợt hiện rồi biến mất, nhưng Ngọc Huyền đã sớm nhìn thấy, liền hỏi:
- Sư đệ có chuyện gì không tiện nói ra sao?
Gã cúi đầu đáp có chút do dự:
- Cái này... Không dám lừa gạt sư tỷ. Tối ngày hôm trước, ta vốn muốn giảng dạy đạo pháp cho Thạch sư điệt, vì vậy đi tới... Điều này... Tĩnh Tư viện chờ nàng...
Ngọc Huyền chân nhân nghe vậy, trên nét mặt mơ hồ đọng lại một tầng sương lạnh, Ngọc Chân chỉ điểm dạo pháp cho nữ đệ tử tiểu bối, cần gì phải hẹn nhau tại vườn vắng vào ban đêm? Nhưng nàng cũng không ngắt lời, kiên nhẫn chờ hắn nói hết.
Ngọc Chân lại nói tiếp:
- Nhưng khi Thạch sư điệt chưa tới, Ngọc tĩnh sư tỷ lại cùng một người lạ tới Tĩnh Tư viên. Ta không dám đi ra, không thể làm gì khác hơn là ẩn núp ở một bên. Lại nghe Ngọc Tĩnh sư tử bàn bạc với nam nhân kia, muốn điều chế ra một loại thuốc, bố trí cho sư tỷ ăn vào, đợi sau khi khống chế được sư tỷ sẽ tìm một nam đệ tử anh tuấn, để hai người... chung một chỗ, sau đó lại dẫn các chân nhân đến chứng kiến. Khi đó sư tỷ sẽ thân bại danh liệt...
Đôi mày kẻ đen của Ngọc Huyền chân nhân nhướng lên, quát lên:
- Đủ rồi!
Ngọc Chân sợ hết hồn, không dám nói thêm nữa.
Khuôn mặt Ngọc Huyền chân nhân như phủ băng cảm giác tức giận dâng lên trong lòng. Ngọc Chân thà rằng bộc lộ khuyết điểm cũng muốn bộc lộ âm mưu này, chắc là sẽ không nói láo. Chỉ không ngờ tới Ngọc Tĩnh thật sự lại âm độc như vậy, muốn đoạt vị trí chân nhân không nói, vì sao nhất định phải dồn mình vào chỗ chết, mà ngay cả sau khi chết danh tiếng cũng không còn trong sạch?
Trong lòng Ngọc Huyền thực sự tức giận, lại có thêm cảm giác choáng váng nhưng nhiều năm tôi luyện khiến nàng trong cơn giận dữ vẫn có thể giữ vững được tỉnh táo, suy nghĩ lại một chút, lại hỏi:
- Những lời đệ vừa nói có chứng cứ gì không?
Ngọc Chân đáp:
- Phải có mới nói, đệ đặc biệt chú ý đến tung tích của Ngọc Tĩnh sư tỷ, sáng sớm hôm qua thấy nàng đi ra từ kho thuốc, mấy vị thuốc trên tay đều là thứ để điều chế Thiên Tiên Nhất Mộng tán. Cho nên nhân cơ hội Ngọc Tĩnh sư tỷ ra ngoài vào buổi tối, đệ liền lẻn vào trong cung của nàng tìm kiếm, đúng là có phát hiện hai chai Thiên Tiên Nhất Mộng tán.
Thiên Tiên Nhất Mộng tán không màu, không mùi, không vị, là loại thuốc mê vô cùng mạnh, trước nay luôn là thứ ác nhân tà đạo thích dùng nhất. Ngọc Tĩnh lén luyện chế loại thuốc âm độc thế này, chưa nói muốn dùng thế nào, chỉ cần bị phát hiện cũng đã là một tội lớn.
Ngọc Huyền chân nhân cũng là người quyết đoán, lúc này liền đứng dậy, nói:
- Thuốc này ở nơi nào? Sư đệ dẫn đường đi.
Ngọc Chân nhìn hai gò má Ngọc Huyền xuất hiện màu tím hơi khác thường, bỗng nhiên cười chỉ vào chén trà không nói:
- Thuốc ở chỗ này.
- Cái gì!?
Ngọc Huyền đầu tiên là ngẩn ra, sau đó liền hiểu được, không nhịn được vừa sợ vừa giận, chỉ vào Ngọc Chân quát:
- Sư đệ, ngươi... !
Ngọc Huyền chân nhân giận dữ như vậy, khí huyết bỗng nhiên xông lên, trước mắt tối sầm lại, tất cả cảnh vật xung quanh cũng trở nên hơi mơ hồ, chân nguyên trong cơ thể như tuyết gặp ánh mặt trời nóng bỏng trong nháy mắt đã tiêu tán hầu như không còn. Bà thân thể lung lay, thậm chí không thể đứng thẳng, mềm nhũn ngã xuống.
Ngọc Chân lao lên phía trước đỡ lấy Ngọc Huyền chân nhân, cười nói:
- Sư tỷ chớ nên tức giận, càng tức giận dược hiệu sẽ phát tán càng nhanh chóng!
Tâm trí Ngọc Huyền lúc này vô cùng tỉnh táo, nhưng toàn thân lại không thể cử động, ngay cả chân nguyên ẩn sâu trong huyệt khiếu cũng bị tản đi hoàn toàn. Lúc này tự mình nếm thử, bà mới biết dược lực của Thiên Tiên Nhất Mộng tán còn mãnh liệt hơn so với lời đồn nhiều lắm.
Ngọc Chân ôm ngang Ngọc Huyền, nghiêng người dựa vào trên giường, siết chặt gương mặt bà, khẽ cười nói:
- Da thịt của sư tỷ còn đẹp hơn mấy vị sư điệt nhiều lắm.
Ngọc Huyền trong kinh sợ còn âm thầm rùng mình, cử chỉ của Ngọc Chân phóng túng như vậy, xem ra không thể tiếp tục cứu vãn được. Nhưng bà vẫn tập trung tinh thần, hi vọng có thể có thể có cơ hội xoay chuyển, chậm rãi nói:
- Sư đệ, thì ra người cấu kết cùng Tử Dương chân nhân chính là ngươi, những năm gần đây ta đối với người không tệ, vì sao ngươi phải làm như vậy?
← Ch. 365 | Ch. 367 → |