Vay nóng Tinvay

Truyện:Trần Duyên - Chương 369

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 369: Nhìn hướng Tây Bắc, xạ Thiên Lang (7)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)

Siêu sale Lazada


Huống chi tình huống tối nay đã đến nước này, sợ rằng không thể [chết già trong an lành], chỉ cần có thể nắm chắc bốn phần cũng nên mạo hiểm đánh cược một lần. Vì vậy dù đối mặt với Ngọc Hư đã tới cảnh giới Ngọc Thanh chí chân viên mãn, Cố Thủ Chân vẫn bước ra một bước này. Bất kể là Ngọc Hư rút kiếm khỏi vỏ hay là sát khí tận trời, lão ta đều có biện pháp đối phó.

Song Ngọc Hư vẫn ngồi yên như núi, tựa như hoàn toàn không thấy Cố Thủ Chân bước về phía trước một bước.

Trong nháy mắt, Cố Thủ Chân chỉ cảm thấy tựa như mình dùng hết sức lực vung một cây búa lớn lên đánh tới, nhưng lại phát hiện ra mục tiêu đánh tới chỉ là ảo ảnh, sau khi thất bại trong lồng ngực liền trống rỗng khó chịu. Bảy tên đồng môn phía sau thấy Thủ Chân chân nhân phát động cũng làm bộ muốn tiến lên, kết quả là đều phải mạnh mẽ dừng lại, sắc mặt của mỗi người lập tức trở nên hơi xám xịt.

Nhìn ánh mắt bình tĩnh của Ngọc Hư, toàn thân Cố Thủ Chân âm thầm toát ra mồ hôi lạnh, lão ta hoảng sợ nghĩ thầm:

"Chẳng lẽ đạo hạnh của Ngọc Hư không chỉ là Ngọc thanh chí chân viên mãn?"

Thủ Chân chân nhân phát lực thất bại, bị thương không nặng, trong thời gian một hơi thở đã điều dưỡng tốt chân nguyên. Thực lực của lão ta tuy không bị tổn hại nhưng ý chí quyết đoán lại bị dao động trước nay chưa từng có.

Lúc này nơi phương xa bỗng nhiên có ánh kiếm phóng lên cao, ngưng lại giữa không trung sau đó nó thu liễm lại mà chuyển động thành hình tròn. Lại nghe một tiếng ngâm nga thê lương, một đám mây tía hình rồng cũng bay lên, cuồn cuộn giữa bóng đêm, mang theo khí thế như sóng dậy đánh về phía ánh kiếm!

Chỉ nhìn khí thế không thể chống cự của đám mây hình rồng là có thể biết được đạo hạnh của người tạo ra nó hùng hậu thế nào, mà có thể biến hoá chân nguyên cũng nói lên phương pháp vận đụng đạo pháp của y đã gần đạt tới đỉnh.

Có thể chuyển chân nguyên của bản thân biến thành đám mây tía ngất trời rộng hơn mười trượng, tu vi đến mức này sợ rằng bên trong Thái Thượng Đạo Đức cung cũng chỉ có chân nhân của chín mạch mới có thể làm được.

Nhìn phương vị đám mây hình rồng màu tím dâng lên chính là Thiên Quan cung, nơi ở của Tử Vân chân nhân. Cố Thủ Chân có ánh mắt lợi hại, vừa nhìn đã biết chủ nhân đám mây đang giao đấu với người khác chính là Tử Vân chân nhân. Nhưng còn người đang đấu với Tử Vân kia là ai? Ánh kiếm nọ không thuộc về bất kỳ vị chân nhân của [các mạch khác].

Lúc này ánh kiếm thu lại thành một đoàn ánh sáng rộng chừng một trượng, mượt mà cô đọng, ánh sáng phía ngoài như có tầng tầng sóng gợn, mặc dù đang ở thế yếu nhưng nó vẫn phòng thủ cực kỳ chặt chẽ, tuy thế công của đám mây tía hình rồng như nước thuỷ triều nhưng đều không tạo nên tác dụng gì.

Nhìn khí thế mãnh liệt của đám mây tía, Cố Thủ Chân biết Tử Vân đã thật sự nổi giận. Mây hình rồng bay múa quanh ánh kiếm, liên tục giao đấu, bắn ra vô số luồng khí sắc bén, một ít trong số đó xẹt qua bên cạnh lão ta và Ngọc Hư, đánh lên đá núi. Mặc dù cách xa đến hơn mười dặm nhưng những luồng khí sắc bén này vẫn xuyên thủng nhiều lỗ trên đá núi, có thể thấy được uy lực của nó ra sao!

Thủ Chân chân nhân tập trung quan sát, biết trên người Tử Vân chân nhân còn rất nhiều kim đan, linh dược, sức chiến đấu rất dài. Nếu dùng toàn bộ lực lượng để đấu pháp với người bên ngoài, thì Tử Vân đương nhiên là như cuồng phong không kết thúc, mưa rào không ngừng nghỉ, [chỉ cần] mỗi khi y nuốt một viên kim đan vào thì lại mạnh mẽ như thường.

Lão ta đứng ở nơi này quan sát cuộc chiến, Ngọc Hư dĩ nhiên cũng không lo lắng chút nào, đôi mắt rủ xuống lại tiếp tục dưỡng thần.

Đảo mắt đã qua thời gian cháy hết một nén nhang, đám mây tía hình rồng đương nhiên là vẫn mạnh mẽ như ban đầu, mà ánh kiếm kia cũng vẫn kín đáo chặt chẽ như mưa xuân, không lộ ra chút sơ hở.

Lúc này từ trong Thiên Quan cung đã sớm bay ra mười một ánh kiếm, chính là người trong cung thấy Tử Vân chân nhân đánh lâu mà không thắng được nên ngự kiếm bay lên giúp đỡ. Nhưng từ một nơi khác trong Thái Thượng Đạo Đức cung cũng có mười sáu ánh kiếm bay lên, ngăn toàn bộ đám người của Thiên Quan cung lại. Mười sáu ánh kiếm này phần lớn thuộc về Huyền Minh cung của Ngọc Hư, từ số lượng có thể thấy bên Huyền Minh cũng đã dốc toàn bộ lực lượng.

Người có thể ở trong trận Tây Huyền Vô Nhai trên Mạc Kiền phong ngự kiếm giao đấu trên không trung, ít nhất đạo hạnh đều đạt tới cảnh giới Thượng Thanh.

Dưới ánh trăng, con rồng tím tung hoành ngang dọc, anh dũng vờn quanh ánh kiếm của kiếm tiên, giao đấu không ngừng nghỉ. Xung quanh có hai mươi bảy tên cảnh giới Thượng thanh liên tục chiến đấu, hệt như những vì sao vây quanh trắng sáng. Trong màn đêm chỉ thấy sấm sét cuồn cuộn, tia điện xuyên qua không trung hỏa diễm hừng hực, gió sắc như đao!

Trăm năm trở lại đây, trên Mạc Kiền phong chưa bao giờ hỗn loạn thế này.

Thủ Chân chân nhân bỗng nhiên cười lạnh nói:

- Giỏi cho Vân Phong đạo nhân! Thật không nghĩ tới tu vi của hắn đã đến mức này. Tốt tốt tốt, thường ngày hắn giấu diếm rất tốt!

Ngọc Hư lãnh đạm đáp: - Cũng không chỉ riêng Vân Phong làm như vậy.

Thủ Chân chân nhân hừ một tiếng, nói:

- Tinh nhuệ của Huyền Minh cung đều ra hết rồi! Hiện tại chân nhân muốn thế nào?

Đôi mắt Ngọc Hư không mở ra, chầm chậm nói:

- Nếu như Thủ Chân chân nhân không thương tiếc tính mạng người của mình, vậy thì Liệt Khuyết trong tay bần đạo sẽ không ngại uống no máu tươi.

Ánh mắt Cố Thủ Chân như kiếm nhìn chằm chằm Ngọc Hư, nhưng Ngọc Hư vẫn nhắm mắt dưỡng thần, căn bản không có bất cứ hành động nào.

Lúc này bảy người của cung lão ta vẫn còn đứng trên dây xích, không có chút cơ hội quay lại nào, nếu như ra tay, trong chớp mắt khi ngự kiếm bay lên không trung, sợ rằng sẽ bị kiếm pháp sắc bén vô cùng của Ngọc Hư giết chết quá nửa. Huống chi rốt cuộc lúc này đạo hạnh của Ngọc Hư đã đạt tới cảnh giới gì?

Chí chân thì khẳng định đã viên mãn rồi, nhưng thực chỉ như vậy thôi sao? Tam Thanh Chân Quyết sau khi tiến vào ba tầng cuối cùng, tốc độ tăng tiến tu vi hoàn toàn phụ thuộc vào ngộ tính, cho dù trong vòng một năm tăng liền một hai cảnh giới cũng không phải chuyện không thể.

Ví như tính từ khi Tử Vi chân nhân tiến vào cảnh giới Ngọc thanh, vẻn vẹn chỉ cần một năm đã tu tới cảnh giới Ngọc thanh chí chân, tốc độ tiến bộ đã không thể dùng bốn chữ kinh tài tuyệt diễm để hình dung nữa.

Vậy còn Ngọc Hư thì sao? Nhìn Ngọc Hư kém mình ba mươi tuổi nhưng đạo hạnh đã cao hơn mình rất nhiều, Cố Thủ Chân không khỏi âm thầm tự hỏi, bản thân không còn hiểu rõ được tu vi của đối phương.

Vẻ mặt không ngừng thay đổi, cuối cùng [Thủ Chân] phất ống tay áo, chua chát bảo:

- Hồi cung!

Sau đó, đám người trong cung theo sau bước lên dây xích.

Tử Vân chân nhân và Vân Phong đạo trưởng ở bên kia đã đại chiến rất lâu, ngay cả Tư Không cung của Thái Ẩn chân nhân đều hơi có động tĩnh, nhưng từ đầu đến cuối bên trong Đan Nguyên cung vẫn luôn tĩnh mịch, lộ ra vẻ quỷ dị khác thường.

Thấy Cố Thủ Chân dẫn người lui lại, Ngọc Hư vươn người đứng dậy, bay về nơi Tử Vân và Vân Phong vẫn còn đang đánh nhau kịch liệt không nghỉ.

Trong Noãn các tại Thái Thường cung, Tử Dương chân nhân vuốt ve bức hoạ lớn vừa mới hoàn thành, kéo một chiếc ghế ra rồi bước lên, tự mình treo bức tranh này lên vách tường

Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, Ngọc Hư vừa bước vào thấy Tử Dương chân nhân đang đứng trên ghế treo bức tranh, thì rất ngạc nhiên. Cho dù là một tu sĩ bình thường, nhảy lên rồi ngừng lại trên không trung chốc lát là chuyện rất dễ dàng. Tử Dương thân là chưởng giáo, mặc dù đạo hạnh cũng chỉ thường thường, nhưng đó là kết quả khi so sánh tuổi tác với các vị chân nhân. Tu sĩ tầm thường sao có thể sánh được với [Tử Dương] chân nhân?

Tử Dương chân nhân treo bức tranh cẩn thận rồi mới bước xuống khỏi ghế, cười nói:

- Ta đã lớn tuổi, gần đây lại hơi nhớ chuyện xưa, muốn ôn lại những ngày không có chút đạo hạnh năm xưa, đã khiến Ngọc Hư chê cười rồi. Vẻ mặt Ngọc Hư vui vẻ, xem ra chuyện đã hoàn thành tốt rồi?

Ngọc Hư mỉm cười đáp:

- Ta chỉ làm theo kế của ngài, mặc kệ Cố Thủ Chân hành động thế nào cũng chỉ ngồi yên bất động, hơn nữa lại nói ra mấy câu kia, quả nhiên hắn liền nghi ngờ lung tung cứ như vậy trở về cung, giảm bớt rất nhiều sức lực cho ta. Sau đó ta lại đi thuyết phục Tử Vân chân nhân cũng là nước chảy thành sông. Ha ha, có Tử Dương chân nhân bày mưu tính kể thì Đạo Đức tông ta tự nhiên không có gì bất lợi.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-521)