← Ch.367 | Ch.369 → |
Ngọc Huyền chân nhân đôi môi trắng bệch, thân thể run rẩy khó có thể phát hiện. Bà mở đôi mắt ra, nhìn chằm chằm vào Trầm Bá Dương, thấp giọng đáp:
- Ngươi chịu bỏ qua cho ta ư? Chỉ cần ta nói chuyện hôm nay ra ngoài, ngươi ngay cả bộ dạng hiện giờ cũng không giữ được, chắc chắn sẽ phải chịu hình phạt thiên lôi thiêu đốt thân thể của bổn tông. Hừ, ngươi muốn làm gì cứ việc, muốn ta khuất phục thì đừng mơ tưởng!
Trầm Bá Dương mỉm cười nói:
- Chuyện tối nay ngươi cũng sẽ không nói ra.
Ngọc Huyền sắc mặt trắng hơn một chút, môi khẽ nhếch lên, nhưng cái gì cũng không nói ra. Máu tươi của bà không kìm được từ đầu vai trào ra, chảy dọc theo thân thể và đôi chân thon dài nhỏ xuống mặt đất. Trong Đan Tâm điện yên tĩnh, tiếng từng tiếng tí tách chói tai khác thường.
Trong sự yên lặng, giọng nói thản nhiên của Trầm Bá Dương cũng chói tai lạ thường:
- Ngọc Huyền, ngươi thông minh như vậy, tại sao sẽ làm chuyện ngu xuẩn bộc lộ chuyện xấu của mình như vậy chứ? Chỉ sợ ngươi thà rằng thấy ta bị thiên lôi thiêu đốt thân thể cũng không nguyện nói ra chuyện này sao? Nhưng ta làm việc ổn thoả, Ngọc Huyền cứ yên tâm, sư đệ kia của ngươi bị ta đánh lén một chiêu, còn muốn sống mà trở về sao?
Ngọc Huyền bỗng thở dài, nhắm mắt lại nói:
- Nếu như Tử Dương phái ngươi tới, lẽ nào lão không biết những gì ngươi làm lúc này sao? Mặc dù ta và lão bất hoà, nhưng dù sao cũng coi như có cùng một nguồn gốc, lão lại có thể hạ được độc thủ thế này. Ha ha!
Nhắc tới Tử Dương, Trầm Bá Dương bỗng nhiên im lặng một lát rồi mới nói:
- Thực lực phía bên kia cũng không mạnh hơn ngươi bao nhiêu. Nếu không dùng ta, hắn cũng không tìm được người bên ngoài. Về phần thủ đoạn... Người làm việc lớn xưa nay không chú ý chuyện vặt vãnh, mặc dù ta cũng rất muốn giết lão già kia, nhưng vẫn phải thừa nhận, lão già kia có năng lực làm chuyện lớn.
***
Một đêm này Đạo Đức cung không hề yên lặng.
Tử Dương tựa như hoàn toàn không nghe được tiếng ồn ào trong cung, cũng không thấy những ánh kiếm bay ngang kia, chỉ hết sức chăm chú vẩy mực múa bút.
Cửa phòng lặng lẽ mở ra, Trầm Bá Dương không chút tiếng động tiến vào, ném Ngọc Huyền lên giường của Tử Dương. Tử Dương yên lặng chăm chú, cho đến khi vẽ xong một bút cuối cùng mới nhìn vào Ngọc Huyền.
Ngọc Huyền đôi mắt nhắm nghiền, sắc mặt xám trắng, trên ngươi tuỳ tiện khoác đạo bào màu vàng nhạt, phía trên lộ ra bộ ngực, phía dưới là một đôi chân trắng nõn như tuyết và bàn chân trần, rõ ràng ngoài đạo bạo bên ngoài ra thì bà trần như nhộng. Tử Dương nhìn đạo bào nhuốm máu và vết thương trên đầu vai bà, lông mày bất giác nhíu lại.
Trầm Bá Dương mỉm cười nói:
- Không phá thân thể nàng ta cũng không tổn hại đến đạo cơ. Người duy nhất biết chuyện này là Ngọc Chân cũng đã chết. Chuyện ngươi giao thì ta đã làm được toàn bộ. Chuyện ngươi đáp ứng cho ta xuất chiến vào ba ngày sau khi quyết chiến cùng những người tu đạo trong thiên hạ, hẳn sẽ không đổi ý chứ? Tứ tướng pháp thân trong Thiên Ma huyết ẩn của ta cũng chỉ còn huyết pháp thân vẫn chưa viên mãn.
Tử Dương thở dài, khuôn mặt có vẻ mệt mỏi, không nói gì, chỉ phất phất tay.
Trầm Bá Dương cười rồi xoay ngươi rời đi. Trước khi ra cửa, hắn bỗng nhiên quay đầu, đầu lưỡi đỏ hồng như dính máu liếm liếm môi, nhe răng cười nói:
- Ngươi yên tâm, ta giết đủ năm mươi người thì sẽ thu tay lại!
Trong thư phòng bỗng chốc mùi máu tươi nồng nặc đến mức xua không đi.
Dường như Tử Dương đã sớm quen với việc khí chất của Trầm Bá Dương thay đổi trong thời gian ngắn, căn bản không ngạc nhiên chút nào. Lão đi tới trước thư án, nhìn chăm chú vào bức tranh chữ mình vừa mới vẽ xong, nét chữ phía dưới cứng cáp, có thể nói là thiết cận ngân hoa, ẩn chứa ngàn vạn khí thế! Trên bức tranh chữ có bốn chữ to:
"Thiên Hạ Thái Bình".
***(^-^)***
Trăng đêm tròn vành vạnh.
Dưới ánh trăng Cố Thủ Chân mặc áo bào màu đen rộng thùng thình, hai tay giấu trong tay áo, vượt qua sợi xích sắt nối giữa hai vách đá đi tới Thái Thượng Đạo Đức cung, đôi chân tựa như không chạm xuống xích sắt lần nào. Phía sau lão ta có bảy người đi theo, nhìn thân hình, khí thế chỉ sợ đều có tu vi Thượng Thanh.
Cố Thủ Chân vừa vượt qua dây xích bước lên đỉnh Mục Kiền phong thì bỗng nhiên biến sắc, trong nháy mắt đã dừng lại. Bảy người phía sau đều phải đứng lại trên dây xích.
Ở phía ngoài mười trượng đặt một chiếc ghế thái sư lẻ loi. Ngọc Hư chân nhân ngồi nghiêm chỉnh trên đó, Liệt Khuyết cổ kiếm đặt ngang trên đầu gối, đang nhắm mắt ngưng thần.
Lúc này, nhìn từ bề ngoài thì Ngọc Hư rất có bộ dạng của một vị tiên trưởng, thực sự không có khí thế mạnh mẽ nào, không khác gì ngươi bình thường. Mà Cố Thủ Chân nhìn như ôn hoà điềm đạm, nhưng khí thế lại hùng hậu tập trung ẩn mà không lộ, chỉ đứng như vậy liền khiến người ta có cảm giác như đứng trước một toà núi cao. Bảy người đứng trên dây xích cũng có khí thế khác nhau, khí xanh từ trong cơ thể hiển lộ ra ngoài.
Nhìn Ngọc Hư chân nhân tựa như chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi ngã, sắc mặt Thủ Chân chân nhân trái lại lại càng ngày càng ngưng trọng. Giữa một đêm mùa đông thế này, trên trán lão ta lại cũng chảy ra từng giọt mồ hôi.
Trong mắt lão ta, Ngọc Hư chợt ẩn mình vào giữa trời đất, chợt lại xuất hiện ở bên ngoài, khí thế chợt nặng như núi, rồi lại chợt nhẹ như một cọng lông chim, liên tục biến đổi, mỗi lần thay đổi đều ngoài dự đoán, nhưng khi suy nghĩ cẩn thận thì lão ta lại cảm thấy như vốn nên là như vậy. Trong lúc biến đổi, mơ hồ có sự phù hợp với địa thế, gió núi, mây trôi, sao trời cùng với ngàn vạn sự vật khác, khiến người ta loáng thoáng cảm thấy bên trong chứa đựng một loại đạo lý huyền ảo, nhưng làm cách nào cũng không nói được rõ ràng.
Cố Thủ Chân thở ra một hơi, chắp tay thi lễ với Ngọc Hư, hơi ngập ngừng nói:
- Chúc mừng Ngọc Hư chân nhân đã đạt tới cảnh giới Ngọc Thanh chí chân viên mãn.
Ngọc Hư mở mắt ra, chầm chậm đáp:
- Lúc này ta xuất quan, chắc là Thủ Chân chân nhân có hơi ngoài ý muốn nhỉ. Mà bần đạo đạt tới cảnh giới Ngọc Thanh chí chân viên mãn lại càng khiến chân nhân [mất hứng]. Vì vậy có gì đáng để chúc mừng chứ?
Thực sự không ngờ Ngọc Hư lại nói chuyện trực tiếp như vậy, với trình độ kiềm chế của Cố Thủ Chân cũng không nhịn được biến sắc, lập tức miễn cưỡng cười nói:
- Sao lại nói như vậy? Tông ta đang trong cơn nguy nan, đạo cảnh của Ngọc Hư chân nhân có đột phá chính là chuyện vui lớn của tông ta, dĩ nhiên nên chúc mừng.
Ngọc Hư lãnh đạm bảo:
- Xưa nay bần đạo lòng dạ ngay thẳng, đạo cảnh tiến bộ sợ là người vui thì ít mà nhiều người chắc không thích. Bần đạo [vẫn] có thể tự mình hiểu mình. Vì vậy thường ngày tu vi của bần đạo nếu có tăng tiến cũng không cho ai biết để tránh làm người khác không vui. Nhưng Thủ Chân chân nhân đức cao vọng trọng, ta cũng không muốn giấu diếm. Thực ra cảnh giới Ngọc Thanh lúc này của bần đạo cũng không phải mới viên mãn trong mấy ngày gần đây.
Khoé mắt nhảy nhảy lên khó có thể phát hiện, Cố Thủ Chân mới hỏi:
- Như vậy Ngọc Hư chân nhân đến đây lúc nửa đêm là vì chuyện gì?
- Đêm khuya vắng người, gió lạnh thổi mạnh, bần đạo lo lắng cho thân thể của Thủ Chân chân nhân. Kính xin chân nhân về cung nghỉ ngơi sớm. - Ngọc Hư đáp.
Cố Thủ Chân bỗng nhiên cười lên, bước về phía trước một bước, lão ta bước một bước này rất vừa phải, nắm đúng kẽ hở khí cơ trong trời đất chuyển đổi. Sau khi bước ra một bước này, khoảng cách giữa lão ta và Ngọc Hư vừa vặn là mười trượng, lại hợp với đạo lý huyền ảo đại đạo thiếu một, cũng là khoảng cách công kích tốt nhất của quái tượng sở trường, mà Liệt Khuyết kiếm của Ngọc Hư lại vừa vặn khó có thể thi triển. Hơn nữa khi bước ra một bước này, còn có thể khiến bảy tên đồng môn phía sau có chỗ để bước lên núi.
Quái tượng sở trường của Cố Thủ Chân vừa có thể tính toán nguy hiểm, thuận lợi trước khi làm việc, lại có thể dẫn dắt khí cơ trong thiên địa khi đấu pháp, nghịch chuyển càn khôn để trợ giúp bản thân.
Nếu như hoàn cảnh phù hợp, thiên địa lực lượng có thể giúp cảnh giới của lão ta tạm thời tăng lên đến Ngọc Thanh sơ giai. Vì vậy mặc dù đạo hạnh của bản thân Thủ Chân chân nhân vẫn còn cách khá xa cảnh giới Ngọc Thanh, nhưng lực chiến đấu cũng rất mạnh. Chỉ là để dẫn dắt khí cơ trong trời đất, thiếu một trong hai thứ thiên thời, địa lợi đều không được, điều kiện thế này chỉ có thể may mắn mới gặp được.
Nhưng lúc này hai thứ thiên thời, địa lợi đều đầy đủ cả, lại có bảy tên đồng môn cảnh giới Thượng thanh trợ giúp, sức chiến đấu của Thủ Chân chân nhân có thể mặc sức phát huy ra.
← Ch. 367 | Ch. 369 → |