Vay nóng Tinvay

Truyện:Trần Duyên - Chương 371

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 371: Tóc mai như sương (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)

Siêu sale Shopee


Trong chớp mắt khi Càn Khôn bàn bị chôn vùi, Tiên trận vừa mới bắn ra một đoá Tử Liên hoa sen tím, Tử Liên lập tức phóng lớn bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, sau đó toàn bộ cánh sen tách ra, hoá thành từng đoàn Nhân Uân tử khí.

Chỉ là lần này Nhận Uân tử khí hoàn toàn mất đi linh tinh, lại phân giải một lần nữa, biến thành nhiều loại lực lượng như phong hoá, lồi, sương, toàn bộ nổ tung.

Phạm vi trong vòng mấy trăm trượng lập tức trở thành đài luyện hồn, sân xay thịt, hơn mười tên tu sĩ ở gần nhất không kịp chạy trốn, bị cuốn vào trong đám mây cuồng bạo này, tức khắc bị sét đánh lửa đốt, gió cắt, sương đóng băng, đưa đi luân hồi sớm.

Ngay khoảnh khắc biến cố phát sinh, đại đa số tu sĩ vẫn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, ít nhất hơn nửa số tu sĩ trong tiến trận vẫn còn đang tụng niệm tiên chú, đem chân nguyên trong cơ thể đúng thời gian, vị trí bổ sung cho tiến trận.

Đám tu sĩ vừa mới ổn định tâm thần, còn chưa hiểu biến cố xuất phát từ đầu đã hoảng sợ phát hiện ảo ảnh biến ảo không ngừng phía trên Mạc Kiền phong đã biến mất, Thái Thượng Đạo Đức cung tựa như tiên cảnh hiện ra, hơn trăm vệt sáng từ trên không trung đánh về phía bên này. Cho đến lúc này, những tu sĩ phản ứng nhanh nhạy kia mới hiểu, Đạo Đức tông đã thu Tây Huyền Vô Nhai trận lại, dốc toàn lực đánh ra!

Vùng sáng chói mắt kia cuồn cuộn một lúc lâu, nhiều vệt sáng xông vào trước tiên, hơn mười bóng kiếm theo sát phía sau, tiếp sau đó còn có cả trăm vệt sáng với màu sắc khác nhau, tất cả bóng kiếm hợp lại như một mũi tên nhọn, tiếng rít gào xông lên tận trời.

Tiếng kêu sợ hãi trên không trung hoà vào với nhau, ánh kiếm màu xanh biếc từng khiến tu sĩ khắp thiên hạ sợ hãi kia lại xuất hiện, tốc độ nhanh như tia chớp xẹt qua bầu trời, đã sớm bỏ rơi đội ngũ của Đạo Đức tông lại phía sau. Khoảng cách hơn mười dặm nhìn thì như xa. nhưng đối với ánh kiếm sắc bén này, thời gian lại chỉ có thể tính bằng hơi thở.

Từ tiên trận đã không còn trọn vẹn trên không trung Hư Thiên vốn còn bố trí thêm hai trận pháp dùng để bảo vệ tiên trận, Tu sĩ trong hai trận pháp này đương nhiên kém hơn một bậc so với trong tiên trận.

Một khắc trước vẫn còn nhàn nhã dạo chơi, nhìn ngắm trời đất, một khắc sau chính là tiến liên nổ tung tiến trận trở thành một vùng hỗn loạn, lại chỉ thêm thời gian một suy nghĩ nữa, Đạo Đức tông đã đồng loạt đánh tới.

Trong thời gian như chớp mắt xảy ra quá nhiều biến hoá, đã sớm khiến sự bình tĩnh của đông đảo tu sĩ bị sụp đổ. Ánh kiếm xanh biếc còn ở phía ngoài mấy dặn nhưng rất nhiều tu sĩ đã cảm thấy hít thở khó khăn, sát ý đập thẳng vào mặt tựa như ngưng tụ thành một dãy núi đè nặng trong lòng.

"Là Ngọc Hà lão yêu!"

Mấy tên tu sĩ hét lên một tiếng, thậm chí đứng lên phi kiếm pháp bảo, quay đầu bỏ chạy! Bọn họ không để ý đến chuyện gì liền bỏ chạy khiến hai đại trận không đánh cũng tự sụp đổ.

Giờ khắc này đám tu sĩ mới nhớ tới thế lực của các chân nhân Đạo Đức tông đông đảo, đạo pháp cao thâm, thủ đoạn độc ác, cái suy nghĩ coi đám đạo sĩ Đạo Đức tông như chó rơm vừa rồi đã sớm bay đến ba mươi ba tầng trời bên ngoài, lúc này bọn họ đã biết sợ.

Ngọc Hà chân nhân người kiếm hợp nhất, mặc dù còn cách ba dặm nhưng Liệt Khuyết cổ kiếm đã được vung cao, đến lúc đó chỉ cần quét ngang một kiếm, ánh kiếm dài mười trượng liền có thể siêu độ hơn mười tên tu sĩ.

Vậy mà không chờ Liệt Khuyết chém xuống, chẳng biết từ lúc nào trên không trung đã có một đám mây bảy màu ngưng tụ, sau đó chín lỗi trụ(cột sét) màu trắng xanh to bằng mặt bàn từ trong đám mây giáng xuống, tựa như chín thác nước cao cả ngàn trượng!

Lội tụ này nhìn như nhanh như chậm, gần như vừa mới xuất hiện từ đám mây đã đánh thẳng xuống ngàn trượng phía dưới, tia sét màu trắng xanh, lại sinh ra từ đám mây bảy màu, chính là đạo pháp có uy lực lớn nhất trong số lỗi pháp, Cửu Tiểu Thần Lôi.

Chín cột Cửu Tiêu Thần Lôi sinh ra ngay phía trên tiên trận, chỉ cần chạm một chút đến bên cạnh cột sét, bất kể là người phương nào đều bị đốt cháy thành than, một kích vừa đánh ra đã có mười bảy tên tu sĩ bị chôn vùi dưới sâm sét.

Những biến hoá của Cửu Tiểu Thần Lôi này còn không dừng lại tại đó, sau khi lội trụ sét màu trắng xanh tạo thành liền bắt đầu tại riêng vị trí của mình tự động xoay tròn, tốc độ càng lúc càng nhanh, toàn bộ loáng thoáng chuyển thành màu đỏ, cuối cùng thậm chí biến thành chín lội hoà trụ có ngọn lửa hừng hực bao quanh, phạm vi bao trùm của đám mây bảy màu bắt đầu thay đổi liên tục, từng vòng đều quét sạch mười mấy tu sĩ!

Đám tu sĩ trong tiến trận thét lên kinh hãi, lập tức bỏ chạy khắp nơi, nào ngời lôi hoả trận trên trời cao vẫn không bỏ qua, lượn lờ đuổi về hướng có nhiều người nhất!

Vì vậy Ngọc Hà chân nhân còn chưa kịp ra tay, tiến trận đã bị đánh đến tan đàn xẻ nghé. Ngọc Hà chân nhân vốn tràn ngập sát ý chợt biến thành dở khóc dở cười, Cửu Tiêu Thần Lôi chính là đạo pháp đắc ý nhất của Thái Vi chân nhân, điều này cũng không sao, đáng hận là Thải Vi này rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, khó trách vừa rồi khi bay lên không trung lại lọt lại phía sau các chân nhân, thì ra là nhờ đệ tử dưới tay che giấu, lại vừa ra tay chính là Phượng Vũ Cửu Thiên pháp, đồng thời phát ra chín Cửu Tiểu Thần Lôi phù tạo thành Cấm Thần Tiêu trận.

Liệt Khuyết của Ngọc Hà chân nhân đúng là uy lực vô cùng, nhưng tác dụng giết người trong quần chiến kém xa đạo pháp lợi hại của Thải Vi chân nhân.

Mắt thấy đám tu sĩ trong tiến trận tan tác như chim vỡ tổ, ánh kiếm của Ngọc Hà chân nhân có dài hơn nữa cũng chỉ có thể từng bước đuổi theo chém giết. Hắn quay đầu căm tức nhìn lại, xem như bày tỏ tức giận với hành động thi pháp ăn mảnh này của Thải Vi chân nhân.

Lần quay đầu lại của Ngọc Hà chân nhân này, đúng lúc lại thấy đám đệ tử đi thao Thải Vi chân nhân vừa móc trong ngực ra một xấp phù chú thật dày, vung tay phát ra, thủ pháp dùng chính là Phục Hi Diễn Thiên.

Phục hệ thối diễn tiến thiên quái tượng thực ra không có nửa điển quan hệ với thủ pháp này của Thải Vi chân nhân, nhưng Thải Vi chân nhân vừa xuất phù chú ra lại chính là sáu mươi bốn tấm, cứng rắn dựa vào phương pháp này mà thôi.

Hơn sáu mươi tấm phù chú có quá nửa là lỗi phù, gần một nửa còn lại là hoả phù với các màu sắc khác nhau, trong chốc lát lội hoa đầy trời, thiêu đốt khiến đám tu sĩ kêu gào như quỷ khóc sói tru.

Phục hi diễn thiện điều khiển hoá phù lôi chú kém hơn nhiều cấp bậc so với Cửu Tiêu Thần Lôi, nhưng được bù lại bởi số lượng, chính là phương pháp hữu hiệu nhất để đối phó với đám tu sĩ tán loạn đầy trời trước mắt.

Ngọc Hư chân nhân giận dữ, một kiến kinh thiên địa khiếp quỷ thần này của hắn lẽ nào chỉ để chém vài tu sĩ cho xong việc? Hắn bỗng nhiên dừng lại, khí thế như núi lớn ban đầu đã hạ xuống ba phần, Ngọc Hà chân nhân dừng lại giữa không trung, căm tức nhìn Thải Vi.

Thải Vi chân nhân xem như không thấy Ngọc Hư, nhưng thấy đi tu sĩ kia đã phân tán rồi, vẻ mặt liền phấn chấn, tinh thần hăng hái, dưới ánh mắt ngạc nhiên của các chân nhân liền cởi xuống một cái túi bằng Thiên tàm ti (tơ tằm ngàn năm) mở ra nhìn vào, trong túi dĩ nhiên lại có vài xấp phù chú đủ loại màu sắc! Thải Vi chấp nhận ho khan, liền ngẩng đầu lên muôn ném túi về phía trước.

Thủ pháp này gọi là Thiên Lý Vân Yên, thiên la địa võng (Ngàn dặm mây khói, lưới trời lồng lộng).

Tử Dương chân nhân đứng ở một bên thở dài, có cánh tay Thải Vi chân nhân lại, nói:

"Kẻ cầm đầu gây tội ác chắc chắn phải giết, còn những người chạy tới góp vui này, nên giết ít thôi!"

Thải Vi chân nhân đã bị chén rất lâu, lúc này lại nghe những lời này của Tử Dương chân nhân, trong lòng hơi xem thường. Nhưng thấy vẻ mặt các chân nhân khác đều không tốt, hắn cười khà khà, không thể làm gì khác hơn là thu túi lại.

Khói đen đầy mặt Ngọc Hà chân nhân lúc này mới tản đi chút ít.

Một trận chém giết đến tận khi mặt trăng lên cao mới kết thúc, các đạo sĩ Đạo Đức tông đuổi giết ngàn dặm, lại còn phá huỷ tất cả cung điện, lầu các đám tu sĩ kia xây dựng trong vòng hai trăm dặm mới chịu dừng tay.

Mặc dù có Tử Dương chân nhân ngăn cản, nhưng dù sao hắn cũng chỉ quản được trước mắt. Mấy vị chân nhân còn giết ít, nhưng đám đạo sĩ đuổi giết xung quanh lại không bị trói buộc.

Tính ra, từ khi Minh Hoàng hạ chi, Trích tiền giáng cơn giận xuống Đạo Đức tổng trước sau đã có gần trăm đệ tử mất mạng ngay cả đạo hạnh đạt tới cảnh giới Thượng thanh cũng bị hao tổn hơn mười người. Lúc này trong số các vị đạo sĩ từ trong Đạo Đức tông giết ra, ai mà không có vài người bằng hữu quen biết chết trong tay đám tu sĩ kia, hiện giờ cuối cùng cũng có thể thi triển bản lĩnh, sao có thể xuống tay lưu tình được?

Mà ngay cả mấy vị chân nhân luôn đi theo bên cạnh Tử Dương một khi có được cơ hội, chẳng hạn như có tu sĩ hung hăng phản kháng không chịu đầu hàng liền lập tức vung tay phát ra một cấm pháp, sợ bị Tử Dương kịp thời cản lại.

Đừng nói đạo hạnh phổ thông của những tu sĩ này, cho dù cấp độ như Tôn Quả, Hư Thiên ở chỗ này mà bị mấy vị chân nhân dùng đạo pháp đắc ý đánh trúng cũng phải luân hồi ngay tại chỗ.

Đây là xu hướng chung xu thế của dân tâm, Tử Dương chân nhân cũng không thể tránh được.

Cho đến tận nửa đêm, các đạo sĩ Đạo Đức tông mới lục tục trở về núi. Tử Dương chân nhân cả đêm không ngủ, tính toán từng người thương vong và số lượng địch nhân bị giết, cho đến tận lúc mặt trời lên mới kiểm kê xong.

Trận chiến này Đạo Đức tông giết chín trăm mười hai tu sĩ, đánh bị thương vô số, bên mình một người bị chết, hai mươi người bị thương phá huỷ chín nơi đám tu sĩ chiếm đóng có thể nói là toàn thắng.

Vốn là tổng cộng bảy ngàn tu sĩ bao vây núi, trong đó có thể bay lên không trung cũng không quá ngàn người, đã bị chém giết hầu như không còn, số còn lại bằng đèo vượt núi chạy trốn khắp nơi.

Đạo sĩ xuất chiến của Đạo Đức tông lần này hầu như đều đạt tới cảnh giới Thượng Thanh, đối với những kẻ vẫn cần phải dùng đôi chân chạy trốn này cũng hơi cảm thấy thắng mà không vinh quang vì vậy cũng ít có người rơi xuống đất đuổi giết.

Hơn nữa Tư Dương năm lần bảy lượt ra lệnh không thể tàn sát bừa bãi, vì vậy các đạo sĩ đều muốn nhắm thẳng mũi thương vào những kẻ có thể bay lên kia.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-521)