← Ch.371 | Ch.373 → |
Sau trận chiến này, đám tinh nhuệ trong số tu sĩ bao vây núi gần như bị Đạo Đức tổng một lưới bắt sạch. Nhưng vẻ mặt Tử Dương chân nhân vẫn lo lắng, trong ngực như bị một tảng đá đè nặng.
Hiện giờ xem như Đạo Đức tông đã kết món nợ máu không chết không thôi với đại đa số các môn phái tu đạo trong thiên hạ. loại thù hận này chắc chắn không phải qua đi một đời đã có thể biến mất, trái lại còn truyền lưu đời đời, cuối cùng sẽ biến thành thù hận thuần tuý. Hơn nữa nếu như phá tiên trận, vậy tiếp theo hẳn là phải đối mặt trực tiếp với Trích tiên?
Nếu không có Trích tiên, Tử Dương chân nhân còn có phương pháp phá giải. Chỉ cần nhân lúc thực lực các môn phái trong thiên hạ giảm xuống thấp nhất, Đạo Đức tông liền khuếch trương với quy mô lớn, lại dùng thủ đoạn máu lạnh bóp chết các môn phái khác có thể tranh đấu cùng Đạo Đức tông như vậy có thể bảo đảm được mấy trăm năm bình an.
Nhưng nếu không có Trích tiên, làm sao sẽ có chuyện đám tu sĩ vậy đánh Đạo Đức tông trong những ngày qua? Đã có chỗ dựa là Trích tiên, như vậy có thể nghĩ, tiếp theo rất nhiều nhân vật lợi hại luôn ẩn cư không ra sẽ rối rít rời núi để trả thù Đạo Đức tông.
Nhìn mặt trời mới lên, trong lòng Tử Dương chân nhân lại vang lên lời Tử Vi chân nhân từng nói:
"Nếu một ngày không thể làm gì khác hơn, cho dù ta liều mạng không cần đạo qua phi thăng cũng phải giết hết kẻ địch đến xâm phạm!"
Lúc này ở trên Quan Tinh đài, Long Tượng, Bạch Hồ ôm Cửu Thiên Thập Địa Càn Thiên Vô Cực pháo, đã bị đau đến không muốn sống suốt một ngày một đêm.
Lúc nã pháo ngày hôm qua đã khiến Bạch Hổ bị thương nặng nên sớm trở về nghi ngờ, nhưng nói như thế nào hắn cũng không chịu rời khỏi Cửu Thiên Thập Địa Càn Thiên Vô Cực pháo nửa bước, ai khuyên cũng không được.
Tới sáng sớm ngày hôm đó, nguyên khí của Bạch Hồ đã không còn dư lại bao nhiêu, bị ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào liền lao đao muốn ngã, chiếc khoá chụp vẫn đang cầm trên tay chà xát liền lách cách rơi xuống mặt đất.
Trong lòng Bạch Hồ khẩn trương nhưng lúc này trước mắt lại tối sầm, cái gì cũng nhìn không thấy nữa! Bạch Hổ không quan tâm đến thân thể mình mà vẫn liều mạng lục lọi trên mặt đất, muốn tìm lại chiếc khoá chụp đã hoàn thành một nửa này.
Lúc này trong mũi Bạch Hổ truyền đến mùi thơm lạ lùng, hắn chỉ cảm thấy toàn bộ ý thức nhanh chóng chìm vào một vùng đen tối liền như vậy hôn mê bất tỉnh.
Long Tượng ôm lấy Bạch Hồ, giao cho mấy người đạo sĩ của Đạo Đức tông đang đứng bên cạnh, nhờ bọn họ lập tức đưa Bạch Hổ đi xuống chữa trị. Hai tên đạo sĩ đưa Bạch Hổ xuống Quan Tinh đài, một người ở lại giúp đỡ Bạch Hổ thiên quân
Đạo sĩ kia thấy đôi mắt Long Tượng thiên quân đỏ bừng khuôn mặt vốn ngăm đen cũng trở nên xám trắng bàn tay đang thu thập sửa sang lại phụ kiện của Vô cực pháo không ngừng run rẩy, không nhịn được nói:
"Long Tượng thiên quân, ngài cũng nên nghỉ ngơi một chút!"
Chiếc đầu lớn của Long Tượng lắc mạnh đến mức sấm gió cũng lay động theo, ôm ôm nói:
"Không sửa chữa tốt cho Cửu Thiên Thập Địa Càn Thiên Vô Cực pháo này, ta đây quyết không nghỉ ngơi! Nếu như người lo lắng cho ta, vậy đến chỗ Tử Vân chân nhân trộm vài viên kim đan tới đây cho ta ăn để bồi bổ nguyên khí Ngươi không nên khuyên nữa, không sửa chữa tốt khẩu pháo này, ta đây thà rằng chết ở chỗ này. Nếu không đến khi Bạch Hổ tỉnh lại chắc chắn sẽ oán hận ta cả đời!"
Đạo sĩ này trợn mắt há hốc mồm, không biết nói gì cho phải. Thành tựu nổi bật của hắn ở Đạo Đức tông chính là về phương diện luyện pháp khí, từ lúc cùng Long Tượng, Bạch Hồ chế tạo Cửu Thiên Thập Địa Càn Thiên Vô Cực pháo, thời gian ở chung dài như vậy, hắn đã sớm khâm phục năng lực của Long Tượng, Bạch Hổ tận đáy lòng.
Hiện giờ thấy Long Tượng thật sự hơi không chống đỡ nồi, lại không nhịn được khuyên nhủ:
"Thiên quân cần gì phải cố chấp như thế, theo ta thấy vấn đề của thần pháo chính là ở uy lực quá lớn, ngay cả bệ đỡ bằng thiên thạch cũng không chịu nổi lực phản chấn mới khiến rất nhiều phụ kiện bị nới lỏng, trận đồ lệch vị trí. Mặc dù chúng ta không có đại trí tuệ mà cô nhân chưa từng có như hai vị Thiên quân, không cách nào giải quyết vấn đề khó khăn là lực phản chấn của thân pháp. Nhưng chỉ cần sáu bảy ngày, bọn ta có thể sửa chữa thân pháo lại như bộ dạng ban đầu. Loại chuyện lặt vặt thế này không cần Thiên quân phải tự mình làm."
Đôi mắt to của Long Tượng thiên quân trừng lên nhìn đạo sĩ này, tức giận nói: "Cũng là bởi vì các ngươi có thể sửa nên ta mới không thể bỏ xuống!"
Thấy đạo sĩ kia có vẻ không thể hiểu nổi, Long Tượng thiên quân liền lấy một thanh phi kiếm từ trong ngực ra, chính là phi kiếm dùng cho Cửu Thiên Thập Địa Càn Thiên Vô Cực pháo, vung vẩy trước mặt đạo sĩ kia, nói:
"Chưa nói đến pháo này, chỉ là thanh phi kiếm này, người nói giá trị của nó thế nào?"
Trong lòng đạo sĩ kinh ngạc, vẫn chưa rõ tại sao Long Tượng lại hỏi như vậy, lẽ nào muốn kiểm tra hắn sao? Vì vậy hắn trầm ngâm một lát rồi mới cân nhắc từng câu từng chữ, nói:
"Thanh phi kiếm này dùng răng Bạch Kỳ Lân là mũi nhọn, mặc dù cũng không hiếm thấy như Mặc Ngọc Kỳ Lân nhưng cũng là vật quý giá hiếm có, chỉ có thể may mắn gặp được mà không thể cầu. Hàn tinh thiết này được xưng là hàn thiết mẫu, theo như ta biết trên đời cũng chỉ còn mấy cân, thanh phi kiếm này lại tốn mất ba lượng, về phần lông đuôi Phượng Hoàng so với răng Kỳ Lân cũng không kém bao nhiêu. Vì vậy nói, thanh phi kiếm
này thực sự vô giá, chỉ nói đến tài liệu tạo thành đã quý trọng hơn nhiều so với phi kiếm tuỳ thân của các vị chân nhân chín mạch."
Long Tượng lại hỏi:
"Vậy nếu pháo này là của ngươi, mà người lại có thù lớn sinh tử với ta, ngươi sẽ lấy pháo này bắn ta sao?"
Lần này đạo sĩ lập tức đáp:
"Đương nhiên sẽ không! Mặc dù đạo hạnh của ngài cao hơn ta, nhưng cũng chỉ là cao hơn một bậc mà thôi. Nếu ta muốn báo thù sẽ phải tính toán cẩn thận, lại kiên nhẫn chờ thêm mười năm, ít nhất sẽ nắm chắc được bốn phần. Mười ba... không mười hai thanh phi kiểm dùng cho pháo này không thể tiếp tục chế tạo nữa, dùng một thanh sẽ ít đi một thanh!"
"Có thế chứ!"
Đôi mắt Long Tượng lại trừng lên, đau lòng nói:
"Đừng nói là lấy ra bắn ta đấy, nếu không phải vì nhiệm vụ quan trọng là phá tiên trận, chi bằng lão khốn kiếp Tôn Quả kia cũng đáng để ta đây bắn hắn một pháo sao?"
Đạo sĩ tràn đầy đồng cảm, không khỏi gật đầu, trên mặt cùng tràn đầy vẻ đau lòng. Từ mặt này đến xem, những người tinh thông luyện khí thường thường có một điểm chung chính là dùng mức độ trân quý của tài liệu để tính toán giá trị của người khác, cho dù hắn xuất thân từ tà môn ngoại đạo hay là cao môn chính đạo cũng đều là như thế.
Long Tượng thở dài nói:
"Uy lực của Vô cực pháo này khổng lồ như thế, hao phí nhiều như thế, nếu như các ngươi cũng có thể sửa chữa, trước đây ta và Bạch Hổ lại là tù nhân của Đạo Đức tông mà hiện giờ tiên trận bên ngoài đã bị phá, những tên tu sĩ thùng rỗng kêu to kia cũng bị giết đến tè ra quần. Ngươi thử nói xem, sau này huynh đệ chúng ta đây còn có cơ hội đụng đến Vô cực pháo này sao?"
Đạo sĩ kia cũng không khỏi không biết nói gì.
Long Tượng như chém đinh chặt sắt nói:
"Cho nên ta đây nhân lúc vẫn còn có thể đụng đến nó sẽ phải sửa chữa lại cho hoàn chinh. Hiện giờ Bạch Hổ đã không thể làm ta đi lại càng phải làm thêm cả phần của hắn! Vì vậy cũng không cần phải khuyên ta đi nghỉ ngơi nữa!"
Đúng lúc Tử Dương chân nhân đang tan sự nặng nề, liền ra khỏi Thái Thường cung đi dạo xung quanh một lát, lúc này khi lên Quan Tinh đài, nghe thấy Long Tượng nói chuyện với đạo sĩ kia, không khỏi cười lên,
Tử Dương chân nhân đi đến chỗ này, nhìn Long Tượng cười nói:
"Uy lực của Vô cực pháo có lớn hơn nữa thì chẳng qua cũng chỉ là đồ vật tài liệu chế tạo quý trọng hiếm lạ hơn một chút mà thôi. Hơn nữa cho dù là thiên tài địa bảo quý giá thể nào cũng chỉ là vật chết, nếu không qua tay hai vị Thiên quân làm sao có thể trở thành thần khí? Con người luôn quan trọng hơn nhiều so với vật chết."
Lúc này Long Tượng đã cực kỳ suy yếu, thấy Tử Dương chân nhân đi tới, trong lúc đầu óc mơ hồ cũng chẳng thèm để ý đến lễ số, chi chăm chú vuốt ve Vô cực pháo, lẩm bẩm:
"Nói thì là như vậy, nhưng nếu không có Đạo Đức tổng các ngươi, mấy thứ đồ kia đời nay huynh đệ ta đã từng được chạm đến lần nào đâu? Từng có cao nhân chỉ dạy huynh đệ chúng ta, nói từ chất của ta bình thường nhưng lại dám làm những việc người đi trước không dám, vì vậy trong đạo luyện khí này có hi vọng bước tới đỉnh cao. Từ đó toàn bộ tâm tư của hai huynh đệ chúng ta đều đặt lên mặt này, càng có tiến bộ lại càng phát hiện ảo diệu vô cùng trong đó, cho dù muốn ngừng cũng không ngừng lại được. Chỉ tiếc luyện khí, một nửa là luyện, một nửa là khí Luyện là người, khí là vật, nếu không có đồ vật, cho dù người có lợi hại hơn nữa cũng có tác dụng gì? Mấy ngày nay có thể dùng răng Kỳ Lân, lông đuôi Phượng Hoàng gần Cầu long, mai rùa để chế tạo đồ vật, đã là chuyện tốt mà ta đây chẳng bao giờ dám nghĩ tới, khiến lĩnh ngộ về đạo luyện khí của ta tiến bộ vượt bậc. Nếu không phải tạo ra Vô cực pháo này, có lẽ cả đời này huynh đệ chúng ta cũng không đạt được những lĩnh ngộ như ngày hôm nay."
Nói đến đây, Long Tượng thở dài, thản nhiên nói:
"Ta đây biết, mười ngày này đã là phúc duyên lớn, ngày Vô cực pháo được sửa chữa hoàn chỉnh cũng sẽ không còn trong tay huynh đệ chúng ta. Nhưng lòng tham của con người luôn không đáy, có thể đụng chạm nhiều hơn, ta liền phải đụng chạm nhiều hơn. Ai, lúc này Bạch Hồ cũng đã mệt mỏi muốn chết rồi, nhưng ta biết, hắn nhất định cho rằng đáng giá."
Trong chốc lát Tử Dương chân nhân cũng không biết nên nói gì. Uy lực của Càn thiên vô cực pháo này lớn đến mức không thể tưởng tượng sau khi sửa chữa hoàn tất xong, đúng là không thể để Long Tượng, Bạch Hồ tiếp tục nắm trong tay.
Cho dù mạnh mẽ như chân nhân của chín mạch, nếu như vị Vô cực pháo này nhắm vào trong vòng mười dặm cũng căn bản là không kịp tránh né.
Có lẽ Ngọc Hà còn có chút cơ hội chạy trốn, nhưng những vị chân nhân khác nhất định sẽ phải luân hồi tại chỗ. Hơn nữa Vô cực pháo này lại cực kỳ âm độc, bản thân cũng không phát ra bất kỳ linh khí gì, hoàn toàn dùng phương thức cảm ứng linh khí bên ngoài để định vị.
Nếu như bị lặng lẽ tập trung cho dù đạo hạnh người cao tận trời thì đến khi phi kiếm đến trước người cũng sẽ không phát hiện ra bị người nào âm thầm đánh lén.
Long Tượng, Bạch Hổ làm ra Càn thiện vô cực pháo, không biết đã cứu được bao nhiêu tính mạng của người Đạo Đức tông nhưng những chân nhân, đạo trưởng của Đạo Đức tông này nào có mấy người thực sự xem trọng bọn họ?
Bạch Hỗ bởi vị bị pháo phản chấn mà trọng thương, một đám chân nhân, đạo sĩ đều thấy được, nhưng khi đó bọn họ đều bận rộn giết nhiều hơn vài tên tu sĩ, có ai từng quan tâm đến vết thương của Bạch Hổ có nặng hay không?
Đến khi thấy đôi bàn tay to lớn, thô ráp của Long Tượng thiên quân có thể vuốt ve thân Vô cực pháo âu yếm như thế, trong lòng Tử Dương chân nhân bỗng sinh ra ngàn vạn cảm thán, thở dài nói:
"Thiên quân cố chấp rồi."
Long Tượng nói: "Huynh đệ chúng ta tư chất ngu dốt, không cố chấp thì sao tồn tại được?"
← Ch. 371 | Ch. 373 → |