← Ch.383 | Ch.385 → |
Thấy đại tướng quân vẫn không chịu nhường đường, hắn tuỳ ý vung tay lên, âm một tiếng, một lực lượng vô hình đánh bay đại tướng quân ra ngoài mấy trăm trượng nặng nề ngã trên mặt đất! Cú ngã này rất nặng, áo giáp trên toàn thân đại tướng quân đã vặn vẹo biến hình, âm khí, pháp lực cũng bị đánh tan quá nửa, giãy dựa trong chốc lát vẫn hoàn toàn không thể bò dậy nổi.
Giọng nói lạnh lùng lại vọng từ trên không trung xuống:
"Trở về nói cho Quỷ Xa, muốn lấy đầu Kỷ Nhược Trần ta và Luân hồi lực trong doanh này, để nó tự mình tới đi! Chỉ phái những con sâu nhỏ các ngươi tới đây thì có tác dụng gì?"
Hắn nhìn cũng không thèm nhìn sang tướng quân ở bên này, đưa tay đẩy cửa lớn đại doanh ra, sải bước đi vào. Ba nghìn Ám Nhận quỷ mới đầu hàng cũng nối đuổi theo vào, sau đó một trận ầm ầm nổ vang vang lên, hai cánh cửa khổng lồ của đại doanh chầm chậm khép lại.
Đại tướng quân giãy dụa một lúc lâu, vất vả lắm mới bò dậy nổi, tập tễnh bước về chỗ sâu trong Không gian hoang vu. Mặc dù Kỳ Nhược Trần buông tha cho hắn, nhưng một cái phất tay của Kỳ Nhược Trần đã đánh tan chín phần Minh khí trong cơ thể hắn.
Quy tắc trên vùng Không gian hoang vu này chính là cá lớn nuốt cá bé, với năng lực hiện giờ của hắn, có thể bình yên trở về bên cạnh Xa Quỷ hay không cũng còn chưa biết được.
"Đại nhân! Đại nhân! Cuối cùng ngài đã trở về!"
Ngọc Đồng vui mừng đến phát khóc, nhào về phía trước. Song khi hắn còn cách Kỷ Nhược Trần cả mười trượng liền như đụng phải một bức tường vô hình, đột nhiên bị bắn trở lại. Lúc này hắn mới nhớ tới thân phận của mình, một luồng lạnh lẽo từ đáy lòng dâng lên trong nháy mắt, lập tức cảm như hến, lùi lại phía sau.
Thân thể Kỷ Nhược Trần bây giờ cao năm trượng, ánh sao vờn quanh thân thể, Ngọn lửa màu lam trong mắt như muốn phun ra, ảnh vụ sau lưng bay ra, khuếch tán ra bên ngoài hơn mười trượng từ xa nhìn lại tựa như từng mặt cờ, có thể nói khí thế vô cùng.
Hắn đi đến trung ương đại doanh, phát hiện chiếc ghế bát tiên đã trở nên quá nhỏ, căn bản không vừa với thân thể của hắn. Mà Thanh Oánh vẫn trôi nổi ở phía trên ghế bát tiên, bình thường cũng ở trên đỉnh đầu hắn, nhưng lúc này lại chỉ đến ngực.
Thấy Thanh Oánh, khí thế sục sôi của hắn mới từ từ bình phục lại, vì vậy hắn nhìn lướt qua đại doanh, ánh mắt dừng lại ở một ao nước màu xám tro nằm ở vị trí vốn thuộc về lều lớn trong quân, hỏi:
"Đây là cái gì?"
Ngọc Đồng ở một bên cẩn thận từng li từng tí nói:
"Đây là Minh Hải Nguyên Dịch trì, dùng năm trăm tên âm vật thượng phẩm hiến tế, trải qua chín loại bí pháp để tạo thành, có hiệu quả hội tụ âm khí. Tác dụng của áo này chính là nếu cho minh tốt trong doanh và minh tốt sinh ra tại vùng lân cận vào trong đó, sẽ tự động tụ hợp tạo thành minh binh mới, minh bình mới có phẩm cấp giống với minh binh phẩm cấp cao nhất trong doanh, chỉ là số lượng sẽ ít hơn rất nhiều."
Kỷ Nhược Trần gật đầu khen ngợi: "Không tồi! Cái áo này là ai vậy?"
Mặc dù trong lòng Ngọc Đồng mừng như điên nhưng cũng không dám bừa bãi, kính cần nói:
"Là tiểu nhân nhớ được trong địa phủ có phương pháp này, lại thấy lực lượng trong doanh yếu ớt nên mới thử một lần, không nghĩ tới đúng lại thực sự thành công. Đây đều là nhờ phúc của Đại Nhân."
Tác dụng của của Minh Hải Nguyên Dịch trì như thần, đương nhiên không cần phải nói.
Vốn là lấy vị trí của quân doanh và độ dày của Minh khí minh tốt mới sinh ra cũng chỉ là âm binh đứng hàng thứ mười ba, mười bốn, trải qua giết chóc nhiều năm, hút đủ nhiều Minh khí mới có cơ hội lên cấp, nhưng số lên cấp thành công cũng chi trăm kẻ không có một.
Hiện Hiện giờ có Minh Hải Nguyên Dịch trì, không những trực tiếp rút ngắn thời gian lên cấp của minh binh, hơn nữa nếu tính về hao tồn, chỉ sợ cũng ít hơn so với lên cấp tự nhiên.
Ngọc Đồng có bí thuật như thế nhưng trước đây vẫn giấu diếm không nói, nghiêm túc mà nói, mức độ trung thành của Ngọc Đồng đương nhiên là hơi không ồn.
Song lần này hắn hoàn toàn không để những điều này trong lòng, mà là gọi tên tướng quân kia tới, ánh sáng xanh biếc trong đôi mắt bùng lên, trong chớp mắt đã xuyên thấu toàn thân tướng quân kia, thậm chí tiến thẳng vào trong thức hài của hắn.
Những tên tướng quân kia vẫn đứng thẳng sừng sững, không bị ảnh hưởng chút nào bởi ma uy cuồn cuộn của hắn.
"Linh trí của ngươi đã mở, rất tốt, sau này quân tốt sinh ra trong doanh sẽ do người dẫn dắt."
Kỷ Nhược Trần dặn dò xong liền để tên tướng quân kia tự động đi thu nạp, chỉnh đốn ba nghìn Ám Nhận quỷ mới đầu hàng đưa tất cả bọn họ vào trong Minh Hải Nguyên Dịch trì chuyển hoá thành Trảm Thần minh binh.
Tướng quân dưới trướng thậm chí đã mở linh trí, điều này cũng không phải việc nhỏ. Điều này nói rõ kiếp trước của tên tướng quân này chắc chắn có nhân quả, có công nghiệp lớn hoặc tội nghiệt lớn, tuyệt không phải là hạng người vô danh.
Với quy củ bên trong Không gian hoang vu, loại ma vật có thể tự mở linh trí này, sau này đều có hi vọng lên cấp ma thần. Chỉ là phải tốn một vạn năm hay hai vạn năm cũng không biết được. Hoặc nói cách khác, ngưỡng cửa ma thân chính là phải tự động mở linh trí.
Những chuyện lớn này, lúc này hắn cũng hoàn toàn không đề trong lòng.
Hắn nửa quỳ trên mặt đất, chỉ chăm chú nhìn Thanh Oánh đang trôi nổi trên không trung như có điều suy nghĩ.
Không khí ảm đạm khó nói nên lời lặng lẽ bao phủ cả đại doanh, Ngọc Đồng không biết đã sớm trốn đến góc nào, những tên Ám Nhận quỷ bị xua đuổi tiếng vào Minh Hải Nguyên Dịch thì cũng không tự chủ được tránh xa hắn cả trăm trượng thà rằng phải đi một vòng lớn, từ phí sau đại doanh tiến vào Minh Hải Nguyên Dịch trì.
Trong đại doanh, từ từ xuất hiện một khoảng đất trong phạm vi trăm trượng.
Thân thể hắn chấn động mạnh, ngăn ngôi sao trong cơ thể đồng loạt sáng lên, tựa như vừa mới ngủ say tinh lại, mỗi một ngôi sao đều biến thành một Hồng nho nhỏ, cả ngàn Hồng đồng thời phát ra tiếng rít gào, tiếng gào xông thẳng đến chân trời.
Hồng vừa thành hình, lập tức không hề bị điều khiển, rối rít giãy dụa muốn thoát khỏi thân thể hắn, nhưng tựa như bị một bức tường vô hình cản trở đồng loạt bị bắn trở lại.
Những Hồng này này càng trở nên hung dữ, càng thơm kêu gào lớn tiếng, ánh sáng màu vàng kim trên người bùng lên, con trước ngã xuống. Cả sau xông lên nhào vào bức tường vô hình cản trở kia, vừa gắng sức đụng vừa liều mạng cán.
Từ ngoài nhìn vào, thân thể Kỷ Nhược Trật không ngừng lồi ra lõm vào, bên trong không biết có bao nhiêu con sâu đang bò cồng chất lên nhau, thực sự vô cùng kinh khủng.
Nhưng sắc mặt hắn rất bình tĩnh, khi có trong mắt thỉnh thoảng bắn ra một luồng lửa màu xanh mới để lộ ra sự đau đớn lúc bay.
Khi bộ dạng Hồng còn đáng vô cùng hung hăng độc ác, Thanh Oánh vốn yên tĩnh trôi nổi trên không trung bỗng nhiên động sau khi bay vòng quanh Ký Nhược Trần bảy vòng nhanh như tia chớp, ánh sáng xanh bùng lên, dĩ nhiên cũng khiến trọn cả bầu trời phía trên đại doanh bị nhuộm thành màu xanh nhàn nhạt!
Thanh Oánh phát ra một tiếng rít réo rắt, quanh quẩn tựa như Phượng hót trên chín tầng trời. Nghe thấy âm thanh này, vô số âm binh quỷ tốt trong, ngoài đại doanh lập tức âm lực tan rã, lực lượng hoàn toàn biến mất, rối rít ngã nhào xuống mặt đất. Mà ngay cả tên tướng quân linh thức đã được mở ra kia cũng đúng không vững. ngã ngồi trên mặt đất!
Trong một lều trại tại một góc khác của quân doanh, Ngọc Đồng sắc mặt trắng bệch, vừa rối rít tìm kiếm thứ gì đó để có thể bịt tai lại, vừa kêu lên như phát điện:
"Tại sao lại là nàng! Tại sao lại là nàng! Không phải, không thể nào như vậy! A! Ta không nên nghe! Tha mạng tha mạng!"
Một ngàn con Hồng nhỏ vừa nghe thấy tiếng Phượng hót liền ngẩn ngơ, tiếp theo lại càng liều mạng cắn xé như phát điện, muôn đột phá bức tường vô hình cản trở. Thanh Oánh đang ở trên không trung tựa như bị chọc giận, gào lên một tiếng, lao thẳng về phía lồng ngực Kỷ Nhược Trần!
Cho dù phải chịu nỗi khổ ngàn con côn trùng cắn xé nhưng vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh không chút thay đổi, đưa tay lên đã vững vàng bắt được Thanh Oánh vào trong tay, cứng rắn ngăn cản Thanh Oánh đang muốn lao vào thân thể mình.
Bộ dạng Thanh Oánh như không chịu bỏ qua, vẫn không ngừng giãy dụa trên tay hắn rồi hót lên, trong tiếng hót tràn đầy vẻ cao ngạo và khiêu khích, tựa như đang hạ chiến thư với ngàn con Hồng.
Mà ngàn con Hồng nhỏ cũng như phát điện, vừa không ngừng kêu to đáp lại, vừa bồ nhào tới cắn nuốt thân thể hắn để thoát ra ngoài.
← Ch. 383 | Ch. 385 → |