← Ch.384 | Ch.386 → |
Những con Hồng này vốn cũng không dũng mãnh như thế, cũng giống như sợ hãi đến cực điểm, rồi lại biến thành liều chết điên cuồng phản kích.
Cửu U Minh diễm cháy hừng hực trong lòng bàn tay hắn, bao vây Thanh Oánh vào trong đó. Cho dù lúc này lực lượng khi Thanh Oánh vừa nhảy vừa hót đã mạnh gần như lực hút trong.
Vực sâu u ám của Không gian hoang vu nhưng vẫn không thể nào thoát khỏi sự trói buộc của Cửu U minh diễm. Mà lúc này trên ngực hắn, ánh sáng trên Văn Vương Sơn Hà đỉnh cũng bùng lên, không ngừng phun ra Minh hoa để tu bổ phần thân thể bị Hồng cắn nuốt.
Hắn dùng lực lượng mạnh mẽ trực tiếp tách Hồng và Thanh Oánh ra. Nhưng bất kể là Hồng hay Thanh Oánh, về cảnh giới đều đã bước vào ngưỡng cửa ma thần, không phải là những ma vật tầm thường có thể sánh được, cho dù là chút lực lượng nhỏ bé không đáng kể cũng có thể vận dụng đến mức biến hóa khôn lường! Chỉ bằng tu vi hiện giờ của hắn, chỉ đối phó với một bên đã phải cố gắng hết sức, làm sao có thể đồng thời chống đỡ cả hai?
Mà Thanh Oánh, lại vẫn mơ hồ ẩn chứa đại đạo mịt mờ bên trong, khiến người ta chỉ cần đối mặt với nó sẽ âm thầm sinh ra cảm giác bất lực như đối mặt với cả trời đất mênh mông
Chỉ vài hơi thở, hắn đã phải kiệt lực chống đỡ. Thấy Cửu U minh diễm đang cháy trong lòng bàn tay từ từ bị nhuộm lên một tầng màu xanh, Kỷ Nhược Trần biến sắc!
Thanh Oánh bỗng biến thành ánh sáng xanh như nước, thậm chí thoát ra từ bên trong Cửu U minh diễm, tựa như Phượng múa trên chín tầng trời, không ngừng quanh quần chuyển động trên đỉnh đầu Kỷ Nhược Trần.
Thanh Oánh thoát vây, Văn Vương Sơn Hà định trong lồng ngực hắn cũng không chống đỡ nổi. Vì vậy Kỳ Nhược Trần kêu lên một tiếng đau đớn, trên ngực đột nhiên bị phá ra một lỗ lớn, trăm ngàn Hồng bay vọt ra, tựa như một dòng suối phun tươi đẹp!
Mỗi một con Hồng rời khỏi thân thể hắn liền rít lên, nối tiếp nhau đánh về phía ánh sáng xanh trên không trung! Trong từng cái miệng khổng lồ được mở ra đến lớn nhất, từng chiếc răng nhỏ lập loè ánh sáng lạnh lẽo, còn có không biết bao nhiêu sợi đan khí màu xanh đen vẫn không ngừng bắn về phía ánh sáng xanh trên không trung
"Hồng!! Nếu ngươi không dám trở lại, sau này cho dù là lên trời hay xuống đất, ta cũng chắc chắn sẽ huỷ diệt truyền thừa luân hồi của ngươi!"
Hắn điên cuồng gào thét với đám Hồng đã hội tụ thành dòng trên không trung
...
Lời đáp lại của Hồng chính là tiếng gào thét càng thê lương hơn, vẫn tiếp tục lao vào ánh sáng xanh đang trôi nổi trên không trung như thiêu thân.
Mà ánh sáng xanh đáp lại chính là ngàn điểm sáng hạ xuống như mưa, mỗi tới một con Hồng liền khiến điểm sáng chui vào miệng Hồng.
Bản tính Hồng tham lam, cắn nuốt tất cả những điểm sáng này với nó chính là món ngon tuyệt vời, đương nhiên là một ngụm nuốt vào.
Song món ngon này thực sự là quá thịnh soạn, vừa nuốt điểm sáng vào, thân thể Hồng liền căng phồng lên cực nhanh, màu vàng rút đi trong nháy mắt, màu xanh âm thầm sinh ra, tiếp đó là ầm một tiếng nổ tung biến thành một luồng khói xanh theo gió bay đi.
Vết xe đổ ngay trước mắt, nhưng những Hồng ở phía sau lại tựa như hoàn toàn không thấy được, vẫn phía sau tiếp phía trước đánh về phía từng điểm sáng.
Hồng biết, Thanh Oánh chắc chắn sẽ dồn nó vào chỗ chết, mà trong Thanh Oánh lại ấn chứa lực nhân quả mạnh mẽ đã được ngưng luyện qua vô số đời luân hồi, cho dù nó là ma thần cũng căn bản không thể nào chống lại nổi.
Thay vì như thế, còn không bằng liều chết cắn nuốt Thanh Oánh, thứ nhất có thể thỏa mãn dục vọng ăn uống thứ hai là có thể liều mạng cùng chết.
Ngàn con Hồng trong nháy mắt bị nổ tung mà chết, trên không trung chỉ còn lại một điềm Thanh Oánh cuối cùng. Cũng có thể nói tất cả Hồng đều vì ăn no mà chết, điều này nói nên ăn uống chính là điểm yếu trí mạng của Hồng
Điềm Thanh Oánh cuối cùng này bay vòng quanh Kỷ Nhược Trần ba vòng rõ ràng là cực kỳ không muốn xa rời, rồi sau đó hót dài một tiếng, bay thẳng lên trời, biến thành một đám mây cầu vồng màu xanh cực kỳ rực rỡ ở nơi cực cao, quấn quanh một thân ảnh mềm mại như nước, an tĩnh, nhu hoà, chỉ kịp quay đầu lại nhìn hắn một lần rồi biến mất trên trời cao vô tận của Khốn gian hoang vu.
Sau khi ngàn con Hồng rời khỏi, thân thể Ký Nhược Trần thực ra đã thủng lỗ chỗ, song hắn chỉ lo ngắm nhìn bầu trời.
Đến khi một vầng sáng xanh cuối cùng cũng tản đi, ngọn lửa màu lam cuồng loạn trong đôi mắt xanh biếc tựa như bị thương như vui mừng, như hiểu ra, hoặc là mê mang kia mới ổn định lại, tất cả sức nóng đều tản đi, trở thành lạnh lẽo đến cực độ.
Ảnh vụ lượn lờ, thân thể hắn đã khôi phục lại bộ dạng như trước đây, ngồi xuống ghế bát tiên, bỗng thản nhiên nói:
"Ngươi cho rằng ngươi có thể chạy được sao?"
Ở ngoài mấy trượng một con sâu nhỏ màu vàng to bằng ngón cái ngọ nguậy, dán sát vào một góc khuất của lều trại, đang muốn lặng lẽ trốn đi.
Đó chính là một con Hồng nhỏ nhất, hầu như không có chút lực lượng nào, vì vậy cũng sẽ không khiến người khác chú ý.
Nghe được lời nói của Kỷ Nhược Trần, toàn thân nó lập tức cứng đờ, một con ma nhãn lặng lẽ mở ra từ phần đuôi nhìn quanh khắp nơi.
Sau một trận như trời rung đất chuyển, nó đã đến trước mặt Kỷ Nhược Trần. Dưới thân Hồng là một đoá hoa sen do Cửu U Minh diễn biến thành, nó đang nằm gục trên nhuỵ hoa.
Trên thân thể Hồng mở ra nhiều con ma nhãn, lặng lẽ nhìn về phía Kỳ Nhược Trần, thấy hắn đang bình tĩnh nhìn mình, toàn thân lại không khỏi cứng đờ, sau đó run rẩy. Bỗng nhiên, Hồng thấy trong đôi mắt âm u kia biến ảo, thân ảnh mình thậm chí đã xuất hiện rõ ràng tại chính giữa con mắt liền không kìm được hoảng sợ, hét lớn:
"Không nên! Không nên!"
Hắn mỉm cười nói: "Hiện giờ mới biết sợ?"
Hồng hơi giận dữ, nói:
"Nếu không phải ngày đó người xảo trá, phá vào thân thể ta, làm hại ta không thể thi triển được tất cả thần thông pháp thuật lợi hại, hôm nay ai chết vào tay ai vẫn còn chưa biết được! Ài, cho dù bị người tiến vào trong cơ thể, ngày đó nếu như ta có thể nhịn đau đớn nhiều hơn thì cũng đã sớm xé nát ngươi! Ngươi sao có thể vẫn ngông cuồng được như hôm nay!"
Hắn mỉm cười, nói: "Cho dù khả năng chịu đựng của ngươi có mạnh mẽ hơn nữa, cũng vẫn thua."
Hồng càng không cam lòng, vừa định tranh cãi vài câu lại chợt phát hiện mặc dù lúc này hắn đang cười, nhưng trong đôi mắt ấy vẫn là vẻ lạnh như băng đáy lòng run lên, kêu lên:
"Không nên... Không nên! Ta sẽ dạy tất cả thần thông pháp thuật cho ngươi, đó chính là thần thuật mà chỉ có ma thần mới có thể sử dụng được! Uy lực cực lớn!"
Hắn mỉm cười, nói: "Không cần."
Hỗng càng thêm hoảng sợ, thân thể liều mạng giãy dụa để thoát ra khỏi tầm mắt hắn, nhưng bất luận nó cố gắng thế nào cũng chỉ có thể vòng quanh trung tâm nhuỵ hoa. Hồng vừa bò, vừa đau xót nói:
"Ta dạy cho người phương pháp phá giải bức tường ngăn cách sáu giới! Ta dạy cho ngươi! Không không ta đi phá giải bức tường ngăn cách giữa sáu giới, ta từ bỏ ba ngàn năm đạo hạnh, không nên! Chỉ cần không giết ta, tất cả đạo hạnh ta cũng không cần, ta giúp người phá bức tường ngăn cách giữa sáu giới, còn giúp người tạo ra một lối đi có thể duy trì trăm năm!"
Hắn vẫn mỉm cười, nói: "Ta tự mình làm."
Thấy đôi mắt âm u đang từ từ sáng lên, thân ảnh mình trong con mắt kia đã trở nên vặn vẹo, Hồng đã gần như tuyệt vọng, the thé kêu lên:
"Thanh Oánh kia mặc dù chứa đựng lực nhân quả, nhưng dù sao cũng chỉ là vật chết nha! Đừng giết ta! Ta giao hồn phách cho ngươi, sau này đời đời kiếp kiếp phục vụ ngươi."
Màu xám lặng lẽ thay thế màu vàng trên người nó, tiếng kêu đó cũng là hình ảnh còn lại cuối cùng của Hồng
Trong đại doanh gió thổi phần phật, Kỷ Nhược Trần ngồi một mình trên ghế bát tiên, không biết qua bao lâu hắn mới mở mắt ra.
Tất cả mọi thứ trong doanh vẫn như cũ, chỉ vì thiếu đi Thanh Oánh, liền tựa như mất đi toàn bộ ấm áp.
← Ch. 384 | Ch. 386 → |