← Ch.387 | Ch.389 → |
Cảm giác lạnh lẽo lập tức sinh ra từ đáy lòng Ngọc Đồng biết trong lúc nhanh miệng đã gây ra hoạ lớn, trong chốc lát cả hàm răng cũng run lập cập, lời nói đã không rõ ràng:
"Nham hiểm... Chính là... Chính là..."
Kỷ Nhược Trần như có điều suy nghĩ, lẩm bầm:
"Nham hiểm đường nhiên không phải từ tốt, chẳng qua là vì sao ta lại cảm thấy không chỉ cần phải nham hiểm, hơn nữa lại càng phải đi nham hiểm mới có thể tự bảo vệ mình? Nhưng mà... Như thế nào là nham hiểm?"
Ngọc Đồng lại thực sự không biết câu nào của hắn là thật, câu nào là giả, càng nghe mồ hôi lại càng chảy ròng ròng
Cũng may thuyền của Tần Quảng vương đã đến bên bờ, kịp thời giải thoát tình thế khẩn cấp(lửa xém lông mày) cho Ngọc Đồng
Tần Quảng vương cao lớn khôi ngô, tướng mạo đường hoàng khi đứng trước mặt Kỷ Nhược Trần, không thể không nói là có vài phần khí phách vương gia.
"Có mang Luân Hồi bạc đến không?"
Tần Quảng vương trừng mắt, nói: "Không mang!"
"Chẳng lẽ ngươi muốn mở rộng cửa Phong Đô, nghênh đón ta vào thành?"
Tần Quảng vương cười lạnh nói: "Thiên hạ nào có chuyện tốt đến vậy!"
Tần Quảng vương vô lễ như thế nhưng Kỳ Nhược Trần vẫn không chút tức giận, nói: "Vậy lần này người tới làm gì?"
Tần Quảng vương trầm giọng nói:
"Ta chỉ muốn đến xem, rốt cuộc là hạng người thế nào mà lại can đảm làm loạn như thế?"
Kỷ Nhược Trần hơi thích thú nói:
"Ngươi sẽ không sợ ra dưới cơn nóng giận, đem ngươi luyện hoá thành tro bụi? Chẳng lẽ người cho rằng chết trên tay ta vẫn còn có cơ hội luân hồi?
Tần Quảng vương gỡ ngọc quan trên đầu xuống, dùng tay phủi phủi, cảm thán nói:
"Vừa đội mũ này vào, cho dù sống tạm bợ ngàn năm nhưng cũng chỉ là tẻ nhạt vô vị, so với bị luyện hoá thành tro bụi cũng đâu có gì khác nhau?"
Kỷ Nhược Trần hơi nhíu mày, lại hối:
"Không phải các ngươi có tổng cộng Thập Điện Diêm vương sao? Thấy ta hạ trại tại bên bờ Nhược Thuỷ thế này, tại sao lại chỉ có mình người đi ra?"
Nhắc đến Cửu Điện Diêm vương còn lại, Tần Quang vương không kìm được tức giận, căm hận nói: "Nhãi ranh không đáng để bàn bạc! Những bọn chuột nhắt ham sống sợ chết kia không cần nhắc tới cũng được! Rõ ràng đã là cùng đường, nhưng lại thà rằng sống tạm bợ thêm mấy ngày cũng không dám ra khỏi thành một bước! Lần này ta đến là muốn nói cho ngươi biết, đừng vội cho rằng mình ma uy ngập trời là có thể muốn làm gì thì làm! Mặc dù ta bất tài nhưng cũng không sợ ngươi! Hơn nữa ác giả ác báo, tất cả những chuyện đã xảy ra, mặc dù chúng ta sợ Thượng giới biết được, nhưng lẽ nào người cũng không sợ? Hừ, đợi đến khi chân tiên xuống dò xét, chính là ngày người phải đền tội!"
Quát lên xong Tần Quang vương chính lại mũ áo, nói: "Ta đã nói xong! Ngươi có thể ra tay!"
Cuối cùng Ký Nhược Trần cũng thu hồi ánh mắt đang nhìn về Phong Độ, chăm chú nhìn vào khuôn mặt Tần Quang vương một lát rồi mới mỉm cười nói:
"Thì ra đúng là người muốn đi tìm chết, rất tốt. Người đã nói xong vậy thì trở về đi thôi."
Tần Quảng vương cũng không khỏi ngơ ngẩn, trong chốc lát cũng không tin nội lỗ tai của mình.
Ngọc Đồng ở bên cạnh khẩn trương nhỏ giọng nói vào bên tai Kỷ Nhược Trần:
"Đại nhân, Tần Quảng vương già dặn gian xảo, nếu không sao có thể ngồi vững vàng ở vị trí đứng đầu trong Thập Điện Diêm vương? Giữ lại không được đâu! Thà rằng giết lầm cũng không thể buông tha, ai biết hắn có âm thầm có âm mưu quỷ kế gì hay không?"
Tần Quảng vương nghe thấy lời này liền cười lên ha hả, nói:
"Ta còn cho rằng người đột nhiên trở nên nhân từ! Thì ra còn có phục bút phần kết) ở phía sau, muốn giết cứ giết, đừng dùng loại và tha để bắt thật thế này, có thể giấu diếm được ai chứ?"
Ngọc Đông quýnh lên, giọng nói cũng lớn hơn không ít, nói: "Đây là hắn lấy lui làm tiến! Nhất định không giữ lại được! Đại nhân, nuôi hồ sẽ gây hoạ
đó!"
Ký Nhược Trần nhẹ nhàng nhắc lại mấy câu và tha để bắt thật(dục cầm cố tụng), nuôi hỗ gây hoạ, lấy lùi làm tiến mấy lần, lại nhìn về phía Tần Quang vương, nói:
"Xem ra người và ta giống nhau, cũng là loại người không thể nhìn thấu. Ta nghe nói, năm đó có một con yêu hồ đi tới bên ngoài Phong Đô gọi cửa, Thập Điện Diêm vương các người từng mở cửa lớn để nghênh đón. Mà hiện giờ bọn người thà rằng bị chôn vùi nơi bước đường cùng cũng không chịu mở cửa đón chào ta, đây lại là đạo lý gì?"
Tần Quảng vương cười lạnh nói:
"Ta tưởng người nhắc tới ai! Ngay từ mấy trăm năm trước Tô Hoà đại nhân đã từng tới Phong Đô, khi ấy đánh một trận khiến tất cả tinh nhuệ của Địa phủ đều đại bại..."
Kỷ Nhược Trần bật cười nói: "Địa phủ của ngươi cũng có tinh nhuệ sao?"
Nét mặt Tần Quảng vương không thay đổi, nói:
"Ngày đó tại Địa phủ vừa có Thượng tiên đến tuần tra, còn có một đội tiên binh vẫn chưa trở về, kết quả cũng bị thua trong tay Tô Hoà đại nhân. Mặc dù ngươi ỷ mình pháp lực phi thường nhưng nếu so sánh với Tô Hoà đại nhân cũng chỉ là đom đóm so với mặt trăng. Hơn nữa mặc dù pháp lực của Tô Hoà đại nhân phi thường, nhưng làm việc ở nơi nào cũng lưu lại một con đường sống, còn người lại đuổi tận giết tuyệt như thế! Lần này Tô Hoà đại nhân vừa xuất hiện tại Địa phủ, chỉ cần gọi ba tiếng chúng ta liền mở cửa đón chào, nhưng gia như sau này ngươi có đến nữa, vẫn sẽ thấy đám quỷ của Địa Phủ chúng ta cố thủ đến cùng, cho dù đến chết cũng không đầu hàng!"
Kỷ Nhược Trần gật đầu, nói:
"Ta hiểu, thì ra pháp môn nàng tu luyện chính là đại đạo thiếu một, khác với đạo của ta. Tốt lắm, ngươi trở về đi thôi. Ta sẽ ở nơi này như đi vào cõi tân tiến trong bảy ngày. Trong bảy ngày này, tốt nhất người nên đi gọi chân tiên của Thư ng giới tới, để ta thnh giáo một lần."
Dứt lời, hắn nhẹ nhàng vung tay lên, một cơn già cực kỳ nhu hoà nâng Tần Quang vương lên, trong chốc lát đã vượt qua Nhược Thuỷ, rơi xuống trước cửa thành Phong Đô.
Cho dù Tần Quảng vương có kiến thức rộng rãi, nhưng lần cưỡi mây đạp gió từ Nhược Thuỷ bay tới tận nơi này, hơn nữa lúc nào căng như có thể ngã xuống này cũng khiến toàn thân hắn toát ra mồ hôi lạnh, hai chị như nhũn ra, lúc rơi xuống đất thân thể lay động một cái, thiếu chút nữa ngã ngồi xuống đất.
Hắn nhìn lại phía bên tờ Nhược Thuỷ, nơi thị lực có thể vươn tới được cũng chỉ là một vùng Nhược Thuỷ sương trắng mờ mịt, lấy thị lực của hắn căn bản không thể nhìn xuyên qua được Nhược Thuỷ.
Nhưng Tân Quang vương biết, lúc này Kỳ Nhược Trần thực sự đang ngồi một mình, đang tựa như đi vào cõi thần tiên.
Hắn đứng lại một lát, không kìm được thở dài một hơi, xoay người bước về phía Phong Độ. Mặc dù hắn một lòng muốn chết, nhưng khi có thể không phải chết, lại vẫn cảm thấy ham sống một chốc lát cũng không tồi.
Tần Quảng vương vốn cho rằng Kỷ Nhược Trần này không giống bình thường pháp lực của hắn cao thâm khó dò, khí chất cũng rét lạnh như băng lại dường như cũng không hiểu sát.
Nhưng trong xương lại lộ ra vẻ điên cuồng khiến Tần Quang vương cũng không tưởng tượng nổi! Tần Quảng vương không nghi ngờ chút nào, cho dù lúc này đứng trước mặt Kỳ Nhược Trần là Đại La Kim Tiên chỉ cần nhấc tay là có thể biến hắn thành tro bụi, Kỷ Nhược Trần cũng nhất định dám xông thẳng tới!
Tần Quảng vương sinh lòng cảm thán, thở dài: "Người này... Người này... Người này thật là độc đoán!"
Lời vừa ra khỏi miệng, ngay cả hắn cũng cảm thấy ngạc nhiên, không hiểu vì sao ngàn suy vạn nghĩ nhưng cuối cùng lại thốt là một lời như vậy.
Bảy ngày sau, Kỷ Nhược Trần như đi vào cõi thần tiên trở về. Hắn không chờ được chân tiên của Thượng giới, chỉ chờ được tướng quân mặt quỷ và Tôn Quả đã hoàn toàn thoát khỏi thân thể quý ảnh, phong thái đã khác hẳn trước đây đi săn thú trở lại.
Lúc này Tôn Quả mũ áo chỉnh tề, trong tay cầm Thất Bảo phất trần, dưới cằm có năm sợi râu dài phất phơ, da thịt mịn màng như trẻ sơ sinh, rõ ràng là chân nhân đắc đạo, làm gì còn có chút oán lệ quỷ khí nào?
← Ch. 387 | Ch. 389 → |