← Ch.386 | Ch.388 → |
Ánh mắt Tôn Quả loé ra không chừng, một lát sau, vẻ độc ác trong mắt hắn bừng lên, cuối cùng rít gào một tiếng đồng ý!
Kỷ Nhược Trần làm như đã sớm biết được kết quả, cười nhạt, vung tay lên. Tên tướng quân mặt quỷ lập tức hạ quân lệnh, mười tên Trảm Thần Minh Binh nối đuôi nhau ra xếp hàng tại trước mặt Tôn Quả.
"Ngươi tăng thực lực lên trước, chờ đến khi người có thể thừa nhận được Minh diễm luyện hôn, chúng ta sẽ phải đi Nhân gian giới."
Tôn Quả căn bản không thèm nghe đến lời của Kỷ Nhược Trần, toàn bộ tâm tư của hắn lúc này đều đã đặt lên người mươi tên Trảm Thần Minh Binh đang đứng trước mặt.
Đây là bữa ăn thịnh soạn đến mức nào chứ, minh khí dồi dào đến mức gần như muốn tràn ra ngoài trên người Trảm Thần Minh Binh khiến hắn thèm nhỏ dài.
Chỉ cần hắn chịu đầu hàng những Minh Binh này sẽ trở thành thức ăn ngon của hắn, chỉ cần hắn phục vụ cho Kỷ Nhược Trần là có thể trở lại Nhân gian, phát tiết những oán khí trong lòng, cơ hội như vậy sao có thể bỏ qua được.
Vì vậy chỉ do dự một lát, trong mắt Tôn Quả liền bay ra một giọt máu đỏ, bắn thẳng vào lòng bàn tay Kỳ Nhược Trần.
Sau khi thu hồn phách của Tôn Quả vào tay, Kỷ Nhược Trần cười cười, ngón tay búng ra, cầm chế vô hình trước mặt Trảm Thần Minh Binh lập tức biến mất. Tôn Quả thét lên chói tại, đột nhiên nhào tới một Trảm Thần Minh Binh, cắn lên cổ Minh Binh, gắng sức cắn nuốt âm khí
Tên Minh Binh kia đau đớn đến mức kêu loạn lên, nhưng toàn thân trên dưới của hắn cũng đã bị tướng quân mặt quỷ hạ cấm chế nên không thể động đậy được chút nào, chỉ có thể trơ mặt nhìn Tôn Quả hút đi từng giọt, từng giọt âm thế trong cơ thể mình!
Nói về cấp bậc, Trảm Thần Minh Binh thực sự cao hơn quỷ ảnh quá nhiều, mức độ cô đọng âm khí cũng vượt xa quỷ ảnh có thể sánh được.
Lần này Tôn Qua cắn nuốt tốn tròn một canh giờ mới có thể hút sạch âm khí trên người Trảm Thần Minh Binh này, ánh sáng đỏ quanh thân hắn hừng hực, bộ dạng vô cùng độc ác, lại xoay người đánh về phía Minh Binh bên cạnh.
Lần này chỉ mất nửa canh giờ Tôn Quả đã hút sạch chân khí, biết tên Minh Binh kia trở thành tượng đá, sau đó lại tiếp tục lao về phía tên Minh Binh thứ ba.
Bảy tên Trảm Thần Minh Binh còn lại cũng chỉ khiến Tôn Quả tốn thời gian uống hết một chén trà nhỏ.
Lại qua một lát, một đạo sĩ xuất hiện trên Không gian hoang vu. Hắn mặc áo hoa, tóc búi cao, trong tay cầm phất trần, vẻ mặt âm u lạnh lẽo, khuôn mặt này giống như đúc khi còn ở dương gian. Chỉ là quanh thân hắn vẫn còn một tầng mây hồng trôi nổi, biểu hiện ra hắn vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi thân thể quỷ ảnh:
Tôn Qua đi tới phía sau Kỷ Nhược Trần, cung kính quỳ xuống đất, nói: "Xin hỏi tôn tính đại danh của đại tiên?".
Kỷ Nhược Trần không nhìn xuống Tôn Quả, chỉ thoải mái dựa vào ghế bát tiên, ngắm nhìn Nhược Thuỷ, Phong Đô mờ mịt ở phía xa, mỉm cười nói:
"Ta có chỗ nào giống tiên?"
Trong mắt Tôn Quả hiện lên vẻ tức giận nhưng vẫn mạnh mẽ nhìn lại, vẫn thi lễ như cũ nói:
"Tôn Quả đa tạ tiền bối thành toàn!"
"Thành toàn?" Kỷ Nhược Trần lạnh nhạt nói:
"Trong lòng người lúc này chắc chắn đang hận ta đến tận xương tuỷ, hận ta thừa dịp lúc linh trí của người mới mở ra liên lừa gạt người dâng hồn phách lên, khiến người phải trọn đời quên mình phục vụ. Chỉ là hiện giờ hồn phách của ngươi đã ở trong tay ta nên đành phải khuất phục mà thôi."
Tôn Quả cũng đã khôi phục hơn nửa trí tuệ khi còn sống nghe xong liền im lặng một lát rồi mới nói:
"Ban đầu trong lòng ta đúng là oán hận, nhưng hiện giờ ta đã hiểu, nếu đã luân hồi tới nơi này, lại được tiền bối tìm được, vậy chính là cơ duyên tạo hoá của ta. Nếu không phải thành toàn thì sẽ là chôn vùi, không còn lựa chọn nào khác. Nếu đã như thế, được trở lại Nhân gian, xem xem là ai đã lừa ta đến thảm hại như vậy đã là nguyện vọng lớn nhất đời này của ta! Nếu như có thể hoàn thành nguyện vọng này, cho dù có phục vụ cho tiền bối cả đời cũng có gì đáng ngại! Chỉ là vẫn chưa biết tên tuổi của tiền bối?"
"Kỷ Nhược Trần."
"Kỷ Nhược Trần!"
Sắc mặt Tôn Quả biến đổi, trong chốc lát đầu đau như muốn vỡ tung ta! Vô số chuyện cũ trước kia dâng lên từ đáy lòng, hắn tựa như hiểu cái gì, lại tựa như càng thêm mơ hồ.
"Quả báo, quả báo!" Tôn Quả dậm chân thở dài, đột nhiên đưa tay chỉ về phía trước, nói:
"Thì ra đó chính là Nhược Thuỷ, Phong Đô, phía ngoài Nhược Thuỷ đều là Vực sâu âm u, Không gian hoang vu! Cả đời ta truy tìm đại đạo đã từng có điềm báo trước, ngoài bị chết trẻ ra, ngay cả Phong Đô cũng không thể vào! Mà kiếp trước ta vốn không để trong lòng, cho răng tiện tay có thể tống cổ người khác, đương nhiên là người đứng đầu không gian hoang vu, thực sự là quả báo! Chỉ là không biết kiếp trước Tôn Quả ta đã gây ra tội nghiệt gì mà kiếp này lại phải chịu tai họa!"
Tôn Quả đấm ngực dậm chân ở một bên, Kỷ Nhược Trần cũng không để vào tai chút nào, chỉ khi cảm thấy được oán khí ẩn giấu trên người Tôn Quả càng trở nên thê lương hơn, mới thấy hài lòng một chút.
Cho nên hắn gọi tướng quân mặt quỷ lại, ra lệnh cho hắn dẫn theo tất cả Trảm Thần Minh Binh, dẫn theo Tôn Qua đi săn bắt trong Không gian hoang vu, cố hết sức để Tôn Quả có thể cắn nuốt nhiều ma vật, tăng cường thực lực.
Có một ngàn Trảm Thần Minh Binh này, cho dù là gặp phải ba, năm ngàn âm tốt cấp thấp cũng có thể tiêu diệt toàn bộ, còn những ma vật đi riêng lẻ lại càng không cần phải nói.
Tướng quân mặt quỷ ra lệnh cho đám Minh Binh xuất phát trước, sau đó nhìn lại bên cạnh Kỷ Nhược Trần chỉ còn lại Ngọc Đồng, sau đó lại nhìn Phong Đô như ẩn hiện trong sương mù đen kịt ở xa xa, bất giác hơi lo lắng, nói:
"Đại tướng quân, lấy thân phận của ngài cũng không cần phải đặt mình vào nơi nguy hiểm, vẫn nên đề phòng tiểu nhân đánh lén. Hay là lưu lại năm trăm Trảm Thần Minh Binh đi."
Kỷ Nhược Trần bật cười nói:
"Giá như đám chuột nhắt nhát gan kia có thể đánh lén ta, đừng nói là năm trăm Minh Binh, cho dù có lưu lại năm nghìn cũng có tác dụng gì.
Dứt lời, hắn không kiên nhẫn phất phất tay lên tướng quân mặt quỷ lập tức nghe lệnh rời đi.
Bên bờ Nhược Thuỷ lập tức trở nên yên lặng.
Không biết qua bao lâu, Ngọc Đông chỉ cảm thấy càng ngày càng lạnh, dường như mỗi trận gió từ Phong Đô thổi qua ủng khiến người ta bị đông cứng mà chết. Hắn trộm nhìn lại, thấy Kỳ Nhược Trần vẫn ngắm nhìn Phong Đô như trước, vì vậy cũng nhìn về phía đó. Nhưng là hắn nhìn khắp nơi cũng không phát hiện Phong Đô có gì khác thường.
Thế nên hắn không nhịn được hỏi: "Đại nhân, ngài đang nhìn cái gì?"
"Chờ người."
"Chờ người?"
Ngọc Đồng lấy làm lạ, ở bờ Nhược Thuỷ hoang vu không có dấu vết ma vật này lại có thể chờ người nào?
Chẳng qua là kẻ từ sau khi đánh một trận với Hồng xong vị Kỳ Đại Nhân này thực sự là hơi thâm sâu khó dò, dường như uy lực của pháp lực không lúc nào là không tăng trưởng
Đừng xem hắn luôn mỉm cười, làm như chuyện gì cũng không thèm để ý, nhưng uy nghiêm lạnh lẽo loáng thoáng lộ ra lại nói cho Ngọc Đồng biết, vị Kỳ đại nhân này chưa từng có khi nào cao hứng như biểu hiện bề ngoài.
Ngay khi Ngọc Đồng vẫn còn đang suy nghĩ miên man, trong tầm mắt bỗng xuất hiện một chiếc thuyền lá nhỏ đang từ từ trôi giạt từ trong sương mù vĩnh hằng không tiêu tan ở phần cuối Nhược Thuỷ tới, trên đầu thuyền có một người đang đứng, đuôi thuyền có một người đưa đò, không còn chỗ cho người thứ ba nào khác.
Tầm mắt Ngọc Đồng hơn người, ở xa hơn mười dặm đã thấy người đứng đúng là Tần Quang vương, trong lòng khâm phục có thừa, lập tức nịnh bợ:
"Đại nhân thực sự là pháp uy có một không hai, thậm chí có thể khiến Tần Quang vương một mình tới đón! Ngọc Đồng thực sự là không biết nói gì mới tốt! Sau khi đại nhân đại thắng Hồng trở về, làm việc thực sự là cao thâm khó đò, kẻ tư chất ngu dốt như ta căn bản không thể nào phỏng đoán được một phần vạn uy năng của đại nhân. Ngay như Tôn Quả vừa sinh ra đã có tướng mạo khác thường kia, còn không phải là đại nhân dùng thần thông tôi cao tìm được, vừa nói mấy câu đơn giản đã khiến hắn rơi vào trong tay, thực sự là vô cùng nham hiểm!"
Hai hàng lông mày của Kỷ Nhược Trần bỗng nhăn lại, chậm rãi hỏi: "Cái gì gọi là nham hiểm?"
← Ch. 386 | Ch. 388 → |